Ở bệnh viện, Hà Anh nghe các cô y tá bàn tán sôi nổi, phích giữ nhiệt trong tay rơi xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Các y tá nghe thấy tiếng động, chợt thấy lúng túng không biết nói gì cho phải.
Hà Anh không nhặt phích giữ nhiệt mà nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng bệnh, khóc thành tiếng, "Duyệt Minh – mẹ xin lỗi --"
Hà Duyệt Minh đối mặt với tờ báo, không hé một lời, sắc mặt đã kém nay càng tệ hơn, trông rất đáng sợ.
"Duyệt Minh, bây giờ làm sao đây?" Hà Anh luống cuống tay chân,"Ý Như đâu? Nó có đến không? Con nói gì đi chứ! Đừng hù mẹ."
Càng nói bà càng khóc thất thanh.
Hà Duyệt Minh thở dài một tiếng,"Mẹ, mẹ tìm cô ấy làm gì?"
"Mẹ...... Mẹ chỉ là muốn......" Hà Anh nức nở nói,"Muốn hai đứa làm lành."
Làm lành ư? Hà Duyệt Minh xót xa, hắn dây dưa với An Ý Như, nhiều lần phát sinh quan hệ với cô gái khác, đã sớm không chung thủy sạch sẽ như Tử Tri muốn, bây giờ còn có tư cách gì yêu cầu?
Thậm chí hắn không biết làm thế nào đối mặt với Tử Tri.
Có nhiều đêm, Hà Duyệt Minh sẽ vô tình suy nghĩ, nếu không có An Ý Như chen vào gây khó dễ, hắn sẽ kiên trì được bao lâu, một năm? Hay hai năm?
Hắn cũng chỉ là người bình thường, không có đủ sự kiên nhẫn mà chờ đợi trong vô vọng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ lựa chọn như cũ.
Chẳng qua khi Chu Tử Tri thức tỉnh, mọi thứ đã không còn như trước, trong mắt cô hình ảnh Hà Duyệt Minh đã trở nên cực kỳ xấu xí, lời thề non hẹn ước không rời không bỏ từ chính miệng hắn nói trước kia đều trở thành hài kịch, chỉ là hắn không muốn đối mặt mà thôi.
Tin tức bị tung ra lại đào sâu thêm ba thước, toàn bộ mọi chuyện đều ngoi lên mặt báo, hắn không quan tâm đến gì cả, duy nhất chỉ mong giữ lại những hồi ức xưa cũ cho riêng mình, nhưng lại bị xé nát bởi những lời bình tùy ý của những người ham náo nhiệt ngoài kia, trở thành chuyện cười trên bàn trà quán nhậu.
Đáy mắt Hà Duyệt Minh trào ra phẫn nộ, đau khổ.
"Duyệt Minh......" Hà Anh thấy con mình đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười kia còn khó nghe hơn cả tiếng khóc, bà kinh hồn khiếp đảm,"Con sao vậy?"
Hà Duyệt Minh nói, trên mặt một mảnh bi thương,"Hết rồi."
Hồi ức cũng mất, một tia hy vọng cuối cùng cũng không còn nữa
Mấy năm qua mặc kệ trong lòng khó chịu cỡ nào, hắn đều tự lừa dối bản thân, rằng sẽ có một ngày Tử Tri biết đến nỗi khó xử của hắn, sẽ tha thứ cho hắn, không trách hắn nữa
Nhưng kết quả lại tàn ác như vậy.
Ngô Đan người đại diện Hà Duyệt Minh ở trước cổng bệnh viện bị một đám phóng viên cùng các fans chặn lại, fans Chu Tử Tri cũng đuổi tới, nhốn nháo một vùng, chửi bới thậm tệ, chiến trường kịch liệt từ internet một đường bùng phát đến hiện thực.
Dưới sự giúp sức của bảo an trật tự, Ngô Đan cố sức chạy vào bệnh viện, áo khoác đứt hai nút , thiếu chút nữa bị kéo rách.
Ngô Đan cúi đầu bước nhanh vào thang máy, đi thẳng lên phòng bệnh tầng mười.
"Duyệt Minh, anh có thể nhân cơ hội này tiếp tục nghỉ ngơi ." Cô thở hổn hển,"Thông báo với anh một tin, sự kiện lần này công ty quyết định đầu mâu sẽ đổ lên ngừơi An Ý Như,."
Hà Duyệt Minh sắc mặt bình tĩnh,"Em nghe rồi chị Ngô."
Ngô Đan muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có một tiếng thở dài, trong giới việc lớn việc nhỏ mỗi ngày đều có, chưa bao giờ thiếu náo nhiệt, tiểu tam vĩnh viễn là hai từ mẫn cảm nhất, mặc kệ là ai? Diễn viên tuyến đầu hay nghệ sĩ nổi danh, chỉ cần dính phốt, thì cứ việc chờ bị mắng thương tích đầy mình.
Cô nghĩ rằng, Chu Tử Tri thật đúng là trầm tĩnh, nếu là cô, tuyệt đối không nhịn nổi, thuê người đánh ghen tanh bành từ lâu.
Đây cũng là điểm đáng sợ của Chu Tử Tri, không có người nào đáng để cô tình nguyện đặt hết tất cả tâm tư tình cảm vào, một người thông minh luôn giữ cái đầu lạnh trước sóng to gió lớn, Ngô Đan không khỏi cảm thán, cũng may cô không có xung đột lợi ích với Chu Tử Tri.
Hào quang ngôi sao là do khán giả cho, khán giả không để ý đến, sẽ không còn gì cả.
Trên đời trẻ trâu (sửu nhi) nhiều không đếm được, mỗi ngày chúng mai phục khắp mạng lưới Internet, không khác gì những cư dân mạng khác, một khi gió thổi cỏ lay, bị chúng nhìn chằm chằm, tốt rồi, sẽ bị bám dai như đỉa, hút sạch máu huyết, tổ tông mười tám đời cũng trốn không thoát.
An Ý Như cũng giống như nhiều diễn viên khác, có thể đặt chân lên hàng ảnh thị, tất phải đi qua con đường mang nhiều hệ liệt, nhưng chẳng ai có sinh hoạt cá nhân phong phú như cô ta, thật khiến người ta líu lưỡi.
Tiểu tam An Ý Như ồn ào huyên náo, chân đạp nhiều thuyền , nhiều người thành công ở nhiều lĩnh vực đều từng xảy ra quan hệ với cô, kéo xuống nước có thể nhiễm đen cả khu vực , muốn làm sáng tỏ căn bản là tốn hơi thừa sức, muốn sự việc lần này chìm lắng chỉ có thể dựa vào thời gian, đành chờ tới khi nào khán giả nhàm chán hết hứng thú.
Một đứa con gái nhà giàu, cha mẹ đắp trên người núi vàng núi bạc, con đường rộng thênh thang đã được lót gạch sẵn tha hồ rảo bước, lại cố tình chọn cho mình lộ tuyến nhem nhuốc, Ngô Đan dẫn dắt không ít nghệ sĩ, dạng gì cũng đều gặp, nhưng cô thật sự không hiểu nổi, An Ý Như vì cái gì? Kích thích sao?
"Chị Ngô?"
Hà Duyệt Minh kêu ba tiếng, Ngô Đan mới lấy lại tinh thần, cô vuốt vuốt tóc, mắt nhìn Hà Anh, Hà Anh hiểu ý, xoay người ra ngoài.
"Duyệt Minh, giấy không thể gói được lửa, mẹ anh chính là người đã khai hỏa."
Hà Duyệt Minh ôn hòa nói,"Chị Ngô, em biết."
"Bên Chu Tử Tri vẫn chưa có động tĩnh." Ngô Đan nói tiếp,"Duyệt Minh, anh từng qua lại với cô ấy, có đoán được cô ấy sẽ xử lý thế nào không?"
Cô không phải đương sự, không nắm bắt được hết tình hình, cũng không thể đứng ở góc độ Chu Tử Tri suy nghĩ.
Hà Duyệt Minh khóe môi đột nhiên mím chặt, lại nhả ra,"Cô ấy sẽ không làm gì đâu ."
Ngô Đan chần chờ,"Anh chắc chứ? Duyệt Minh, hiện tại chúng ta đang ở thế bị động, cục diện bây giờ rất bất lợi cho chúng ta."
Hà Duyệt Minh nhắm mắt, không nói thêm lời nào.
-----------------------
An gia, một đương sự khác An Ý Như đang phát điên làm loạn trong nhà, cả đống đồ cổ, bình hoa quý hiếm đều tan nát trong tay cô.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ba An giáng thẳng xuống mặt An Ý Như một bàn tay.
An Ý Như không dám tin mở to mắt,"Ba, ba đánh con !"
"Sao mày có thể làm ra chuyện dơ bẩn, bại hoại môn phong như vậy hả?" Ba An siết tay thành nắm đấm, giận phát run,"Mặt mũi trong nhà đều bị mày làm mất hết rồi !"
"Dơ bẩn?" An Ý Như chấn động, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt chảy thành hai hàng.
Biết lời mình nói quá mức tổn thương , nhưng ông không định thu hồi lại, lần này con gái khiến ông quá thất vọng, hòn ngọc quý ông nâng niu như trân bảo độc nhất vô nhị lại làm chuyện đê tiện người người mắng chửi ở bên ngoài.
Ông chưa bao giờ hối hận giống như hôm nay, năm xưa không nên để nó gia nhập giới giải trí.
"Hà Duyệt Minh đâu? Chuyện lớn như thế, chẳng lẽ cậu ta còn định không quan tâm, để con chống đỡ một mình?"
"Không liên quan đến anh ấy." An Ý Như đổi giọng,"Là Úc Trạch ! nhất định là Úc Trạch ở phía sau giật dây ."
Đúng đúng, khẳng định là Úc Trạch, anh ta nắm rõ toàn bộ quá khứ của cô, bây giờ tố giác ra ngoài, mục đích là muốn cô trắng tay.
Ba An mí mắt nhảy lên, chuyện này sao lại dính líu đến Úc Gia?"Bác Trần đi điều tra rồi, là người khác giở trò, Úc Trạch đỉnh đạc như vậy, anh ta không đến mức phải dùng loại thủ đoạn tiểu nhân này." Người kia nếu muốn đối phó sẽ quang minh chính đại ra tay.
An Ý Như không ngừng lặp lại,"Không thể nào, không thể nào."
Trong lòng cô biết rõ, chỉ là không muốn thừa nhận bản thân thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Ba An nói,"Con nên trốn đi."
"Không," An Ý Như lắc đầu,"Con muốn gặp Duyệt Minh."
Cô không thể bỏ trốn, Duyệt Minh lúc này cần cô ở bên cạnh chăm sóc.
Ba An cầm quản trượng gõ gõ,"Không phải do con quyết định nữa."
Buổi chiều có tin, An Ý Như đã xuất ngoại .
Cô đi rất nhanh, người trong giới yên lặng phủi sạch quan hệ với cô, sợ bị liên lụy, ai mà không có bí mật sợ bị người khác biết.
Người đại diện An Ý Như đáp lại truyền thông, An Ý Như ra nước ngoài du học.
---------------------
Chu Tử Tri đến phòng thu, đại khái Kiều Tứ ra thông báo nên trong công ty không ai dám nghị luận, cũng không ai nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, ít nhất trước mặt cô thì không có.
"Chị thấy sao?" Thiệu Nghiệp khoanh tay, hắn đúng là không nhìn lầm cô gái này.
"Luyện giọng trước đã." Chu Tử Tri tập hát.
Di động vang lên, là Úc Trạch, không có nhiều câu hỏi thăm dư thừa, trực tiếp hỏi,"Em đang ở đâu?"
"Công ty." Chu Tử Tri nghe giọng anh, trong lòng kiên định,"ừm, không có gì đâu."
Úc Trạch nói,"Anh sẽ về sớm."
"Em có thể tự ứng phó." Chu Tử Tri nhíu mi,"Anh cứ tập trung làm xong việc đi nhé."
Úc Trạch không lên tiếng, cúp máy.
Chu Tử Tri ngẩn người, hình như đây là lần đầu tiên Úc Trạch cúp ngang điện thoại của cô.
Thiệu Nghiệp liếc nhìn Giản Dư, cô nàng bị đả kích không nhỏ.
Giản Dư không còn tâm tư làm việc, bằng chứng rành rành, nam thần sau một đêm thành tra nam, màu hồng phấn biến thành đen đuốc, cô không thể giữ trạng thái ngưỡng mộ như trước.
Cô từng đọc qua một bản tin, có một người đàn ông, vợ sắp cưới của anh ta qua đời trong một vụ tai nạn, anh ta không cưới vợ khác mà sống một mình suốt đời.
Lúc đó câu chuyện này còn rất nổi tiếng.
Người có thể như vậy chắc chỉ có một phần vạn
Bên ngoài rất ồn, một đám người cảm thấy Hà Duyệt Minh không chờ đợi đến cùng cũng có thể thông cảm, không ai nhất định phải đợi ai suốt một đời, còn có người bảo chừng nào rơi vào hoàn cảnh đó rồi biết.
Nếu chuyện đó xảy ra với mình, lại có vài người hòa nhã lên tiếng, cũng phải, không thể trách anh ấy?
Người xem có thể bình tĩnh bình luận với giọng điệu đạo đức như thế đều là vì chuyện không liên quan đến mình.
Không nói đến tai nạn xe cộ sẽ tạo thành chướng ngại tâm lý, thân thể cũng phải chịu những tổn thương, khẳng định không kém hơn vế trước.
Giản Dư bẻ khớp tay, đổi lại là cô, khẳng định sẽ cá chết lưới rách, nếu tôi không dễ chịu,vậy thì đừng ai mong được thoải mái.
Mặc kệ có khó khăn hay không, thương tổn đã phát sinh.
Nhưng từ lúc cô được đảm nhận vị trí trợ lý cho chị Tử Tri, cô chưa từng thấy chị oán trời trách đất, luôn luôn cam chịu, không bị nỗi hận hành hạ đánh mất bản thân, ngược lại cố gắng sống càng ngày càng tốt,và cũng đã quen với nếp sống sinh hoạt mới rồi.
Người chân chính không thu tay không buông bỏ chuyện xưa là Hà Duyệt Minh kia kìa. Còn có An Ý Như nữa.
Giản Dư nâng tay lau mắt,"Thiệu Nghiệp, em thấy chị Tử Tri tội nghiệp quá......"
"Lời này đừng có nói trước mặt chị ấy." Thiệu Nghiệp khuôn mặt nghiêm túc,"Chị ấy không cần ai thương hại."
Giản Dư giật mình.
Buổi tối Chu Tử Tri nhận được điện thoại Úc Thiến, chị ấy bảo cô nên suy nghĩ thoáng, còn nói là Úc Trạch đang trên đường về rồi, khiến cô có chút ngẩnngơ.