Người đàn ông ngồi trễm trệ trên ghế mang trong mình hai dòng máu lai giữa Phương Đông và Phương Tây, ngũ quan cân đối hài hòa, hai tay giao nhau tùy ý đặt trên đùi, bên môi đeo một nụ cười đạm mạc, nhìn chung tư thái khá hiền hoà thân thiện.
Kiều Tứ, tổng giám chế công ty Hành Tinh, hơn bốn mươi tuổi, thường ngày vẫn chú ý rèn luyện thân thể nên dáng người trông trẻ hơn tuổi thật một chút, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo vài phong vị nho nhã anh khí. Bộ phận đặc biệt nhất trên gương mặt chính là cặp mắt phượng sắc lam thâm thúy mê người, mỗi lần nhìn chăm chú vào vật thể nào đó đều phảng phất như đó chính là bảo bối quý hiếm có một không hai trên đời, cũng vì lẽ đó mà thường dễ dàng tháo dỡ lớp đề phòng dựng sẵn của người đối diện, từ đó khiến người ta xem nhẹ con ngươi sắc bén sâu hun hút kia.
"Tử Tri, ngồi đi."
Chu Tử Tri kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Kiều Tứ, An Ý Như ngồi trên sopha đối diện, ánh mắt xa cách nhìn cô đan xen chút ghen ghét.
Kiều Tứ không trực tiếp vào chủ đề, tựa như nói chuyện phiếm trong nhà, mở đầu hỏi "Sân khấu đón giao thừa năm nay hai người có xem qua không? Tiểu phẩm [ Leo núi ] là điểm nhấn trong bữa tiệc ấy đấy."
An Ý Như nở nụ cười diễm lệ,đáp "Có xem chứ, rất lôi cuốn."
Chu Tử Tri uống một ngụm cà phê, ngón tay ma sát mép chén, thấy Kiều Tứ nhìn qua phía cô, cô lắc đầu,"Nhà tôi cúp điện ." Đợi lúc có điện cô đã leo lên giường ngủ mất tiêu rồi, không thấy tivi phát lại, vì vậy chẳng có khái niệm gì cả.
"Tiếc vậy." Kiều Tứ nhấc chân đang bắt chéo thả xuống,"Tiết mục đài địa phương Sơ nhất còn thú vị hơn nữa kìa." Hắn cười khẽ,"Nhưng mà thú vị nhất vẫn là bảng tin nóng hổi mới đây."
Không khí lập tức bị đè nén.
An Ý Như trưng ra vẻ mặt tổn thương,"Kiều tổng, trong chuyện này tôi là nạn nhân vô tội."
"Mọi người đều quen biết mười mấy năm rồi , đừng giở trò vặt trước mặt tôi." Kiều Tứ nụ cười không giảm,"An Ý Như, có vô tội hay không không phải chỉ mình cô nói là đúng, phải để khán giả phán xét , mà chín người thì cũng hết mười ý đánh giá khác nhau, thứ tôi muốn là một đáp án thỏa đáng duy nhất."
An Ý Như sắc mặt có chút cứng ngắc, Chu Tử Tri đến giờ vẫn không tự động mở miệng là chính xác , xem ra cô cũng có hiểu biết đôi chút về con người Kiều Tứ, mỗi một câu nói hắn thốt ra đều đào sẵn một cái hố chờ trực con mồi nhảy vào.
Kiều Tứ bưng cà phê lên miệng, nói : "Chiều nay tôi còn phải dùng cơm với đối tác."
Ngụ ý là đừng làm mất thời gian của tôi.
An Ý Như cười mất tự nhiên,"Kiều tổng, fans có tự do của họ, tôi biết phải làm sao chứ."
Cô đem toàn bộ trách nhiệm đẩy sang fans, mục đích muốn tách mình ra khỏi đống nghi vấn.
Chuyện nữ bồi rượu quả thực do cô ở phía sau giựt dây, tấm ảnh kia cũng là do cô chụp, năm đó mọi người tụ tập ăn uống cũng có mặt cô, còn có vài người bạn nữ khác nữa, chẳng qua cô ra ngoài đi WC lúc trở về nhất thời nổi hứng, chụp mấy tấm, vừa vặn có Chu Tử Tri một mình ngồi giữa mấy người nam đang ngửa đầu cạn ly.
Mấy tấm ảnh cũ giữ đến tận bây giờ, ai ngờ cũng có lúc phải dùng đến .
Cô vốn không định phát tán mấy tấm ảnh đó, nhưng ngày [ lội ngược dòng ] truyền tin nội bộ ra ngoài, bên dưới weibo của cô tràn ngập bình luận khinh bỉ và miệt thị, chưa kể Hà Duyệt Minh một câu an ủi cũng không có ngược lại còn thay Chu Tử Tri nói chuyện, che chở cho cô ta, xem cô là người đã chết.
An Ý Như móng tay khứa vào lòng bàn tay, cô hận cô càng ghen tị với Chu Tử Tri hơn.
Kiều Tứ nghiêng đầu,"Tử Tri."
Chu Tử Tri thản nhiên nói,"Tôi không có liên quan gì tới bộ phim của Tôn Lượng cả." Lời nói thật chưa chắc người ta tin, nhưng cô không có gì khác để nói.
An Ý Như cười khinh,"Không phải cô thì ai?"
Chu Tử Tri khinh thường.
Kiều Tứ híp mắt, phụ nữ thông minh sẽ không đấu đá vô ích.
"Công ty thay hai người thu dọn cục diện rối rắm đã không phải lần một lần hai ." Kiều Tứ lạnh mắt,"Hai người thế nào mà còn không hiểu chuyện so với người mới nữa hả? Tưởng luật sư và bộ phận PR công tylà của riêng mấy người sao?"
Chu Tử Tri không có gì để nói.
An Ý Như cũng trầm mặc .
Dạy dỗ hơn nửa giờ, Kiều Tứ nhắm mắt,"Ra ngoài nhớ đóng cửa."
An Ý Như mặt xanh lè đứng dậy rời đi, Chu Tử Tri sửa sang lại tóc, cũng cùng đi ra ngoài.
Kiều Tứ bỗng nhiên nói,"Tử Tri, cô ở lại một lát."
Chu Tử Tri lại ngồi xuống.
Kiều Tứ đổi tư thế, càng thêm tùy ý,"Trịnh Khiết tìm tôi, tỏ ý muốn trở lại bên cạnh cô."
Chu Tử Tri nhíu mi,"Khỏi đâu."
Kiều Tứ ngón tay thon dài điểm nhẹ mặt bàn,"Mỗi lần nổi giận cô đều nắm chặt tay lại."
Chu Tử Tri nhìn hắn bới móc thiếu sót,"Tôi cho rằng ngẫu nhiên thể hiện cảm xúc ra ngoài không phải chuyện xấu."
Kiều Tứ nhìn chằm chằm cô gái trước mặt một lúc,"Cô ta giao thiệp rộng rãi, năng lực rất mạnh, trong vòng tròn này được như cô ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay."
Chu Tử Tri nói,"Tôi không độ lượng đến mức chứa chấp người từng phản bội mình, để người ta có cơ hội phản bội tôi lần thứ hai"
"Kiều tổng, tôi vừa xuống máy bay, còn không ít chuyện cần xử lý." Cô nói xong liền đi.
Kiều Tứ đỡ trán, bất đắc dĩ nói,"Quay lại đây, tôi còn chưa nói xong, không biết tôn kính người lớn tuổi à?"
Chu Tử Tri khóe miệng rút rút, cô xoay người, nghe Kiều Tứ nói,"Cô đang hẹn hò với tên tiểu tử bên Liên Thân."
Ngữ khí khẳng định, như đang trần thuật một sự thật, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Chu Tử Tri không biết chính xác hắn đang nghĩ gì, suy đoán bay lộn mấy lần, cô lựa chọn không nói gì hết, im lặng là thượng sách.
"Yêu đương cũng được." Kiều Tứ giọng công thức hoá,"Nhưng công khai hay bảo mật tự cô biết, đừng liên lụy đến lợi ích của công ty."
Chu Tử Tri nói,"Tôi về đây."
Kiều Tứ tay chống thái dương,"Vẫn là cô mười năm trước đáng yêu hơn bây giờ nhiều".
Chu Tử Tri thật đúng là không biết đáp lại thế nào nữa.
"Kiều tổng, đem so vẻ đáng yêu của một phụ nữ ba mươi tuổi với một cô gái mười mấy tuổi đầu, quá khập khiễng rồi."
Kiều Tứ sửng sốt,"Cô ba mươi rồi? Thời gian qua mau quá."
Hắn nắm tay để tại bên môi,"Tử Tri, qua vài ngày nữa tôi sắp xếp một người đại diện cho cô nhé."
"Được." Chu Tử Tri mở cửa đi ra ngoài.
Cô trở lại phòng làm việc của mình, không ngờ nhìn thấy người không muốn thấy nhất.
An Ý Như giơ năm bàn tay trước mặt thưởng thức móng tay mới được chăm chút,"Trước đây tôi nghe thấy không ít lời đồn, nói cô trèo lên giường Kiều Tứ, sao hả? Hầu hạ một lão già có cảm giác như thế nào?"
Chu Tử Tri bình tĩnh nói,"Ra ngoài."
An Ý Như cười nhạo,"Nhìn đi, bị tôi nói trúng rồi, thật không biết cô còn giả bộ cái gì, Duyệt Minh chỉ sợ còn tưởng rằng cô là xử nữ, trong trắng ngây thơ sạch sẽ, anh ấy không biết kỹ thuật cô rất tốt, có thể lấy lòng Kiều Tứ đến vậy cơ mà."
Lời nói dơ bẩn không chịu nổi cứ nhan nhản bên tai, Chu Tử Tri ngực phập phồng dồn dập, cô cười lạnh,"An Ý Như, đừng ép người quá đáng."
An Ý Như lạnh cột sống lưng, miễn cưỡng cười,"Thẹn quá hóa giận ?"
Chu Tử Tri mở miệng,"Biến đi."
An Ý Như đứng tại chỗ,"Thiếu chút nữa quên mất, từng làm bạn thân với nhau mà, có việc vui muốn chia sẻ với cô nè."
Cô nâng lên tay phải, đem chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp khoe khoang trước mắt Chu Tử Tri,"Duyệt Minh thật là, tôi đã nói không cần rồi, anh ấy lại nằng nặc muốn mua tặng tôi, còn bảo đây là muốn quà nhân dịp kỷ niệm ba năm yêu nhau, cô thấy có đẹp không?"
Chờ mong cơn phẫn nộ bùng phát nhưng lại không phát sinh cái gì cả.
Chu Tử Tri thương hại nhìn cô,"Sống như cô thật mệt."
Trước màn ảnh, sau màn ảnh đều phải diễn , từng giây từng phút lừa gạt người khác, tự chuốt mê bản thân.
An Ý Như giống như bị kéo xuống một tầng da, muốn đi lên đánh Chu Tử Tri, giày cao gót mười cm đột nhiên trật một cái, thân thể mất trọng tâm, không chịu khống chế nghiêng về phía trước.
Chu Tử Tri thản thiên nghiêng người, nhìn An Ý Như té lăn trên đất, ả ôm bụng, thống khổ kêu gào thảm thiết.
Một dòng máu từ bắp đùi cô ả chảy ra.