Ánh trăng mỏng manh , phố xá vắng vẻ.
Chu Tử Tri ngồi trong xe, mi mắt buông hờ tạo thành chiếc bóng hình quạt đọng trên gương mặt trắng nõn.
Đoạn hội thoại kia cô dường như đọc lướt nhanh như gió, lúc thốt ra lời lại không sai lệch một chữ.
Thì ra câu chuyện của cô và Hà Duyệt Minh phù hợp với nội dung phim truyền hình đến vậy.
Giản Dư lướt weibo nam thần xong, quay đầu nhìn về phía ghế sau,"Chị Tử Tri, ăn gì lót dạ nha? Phía trước có bán đậu hủ nóng kìa ."
Chu Tử Tri dựa lưng vào ghế dựa, không có tinh thần, đáp "Chị không ăn đâu."
Giản Dư như bà già luôn miệng lải nhải,"Chị Tử Tri, toàn bộ lịch trình ngày mai đều rơi vào buổi chiều, chị nhớ đánh dấu trên lịch lại dùm em, tối có đau bụng thì chườm túi nước nóng ...., a đúng rồi, đường đỏ em để sẵn trong giỏ xách của chị rồi đó, trước khi ngủ nhớ pha một ly uống, còn cây ích mẫu...."
Chu Tử Tri cười ra tiếng, ánh mắt nhu hòa,"Chị biết rồi."
Cô quay sang phân phó tài xế đưa Giản Dư về.
Giản Dư ghé vào cửa kính xe vẫy tay cười,"Chị Tử Tri, tạm biệt."
Chu Tử Tri đứng trên vỉa hè, nhìn theo cho đến khi chiếc xe biến mất sau cửa khu, cô hà hơi, xoay người đi vào hành lang.
Đến mười giờ tối, Úc Trạch theo thường lệ gọi đến kể chuyện cho Chu Tử Tri, nghe thấy bên kia có gì đó không thích hợp, chân mày cau lại,hỏi dò "Em thấy không khỏe chỗ nào sao?"
Chu Tử Tri ôm túi chườm nóng,"Không có gì đâu, ngủ một giấc là khỏe thôi."
Cô không nghe thấy một câu đáp vạn năng "Uống nhiều nước ấm", thì đầu kia đã cúp máy rồi.
Úc Trạch bay nhanh mặc quần áo định ra ngoài, Úc mẹ đang rót nước ở lầu một nghe động tĩnh lập tức quay ra hỏi "Đã trễ thế này còn ra ngoài?" Giọng điệu mười phần biểu hiện bản tính nhiều chuyện sục sôi trong người, chỉ còn thiếu viết chữ lên mặt.
Úc Trạch động tác nhanh nhẹn, môi mỏng nhếch,"Con có chút việc."
Nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, Úc mẹ nhỏ giọng hỏi,"Con trai, vậy tối nay có về không?"
Úc Trạch cúi đầu đổi giày, nghe câu mẹ hỏi thiếu chút ngã sấp mặt, khóe môi run rẩy,"Mẹ, không về thì con ngủ ở đâu?" Trái lại anh cũng rất muốn khỏi trở về đây lắm chứ.
Bị con trai hỏi ngược lại, da mặt Úc mẹ nhất thời hồng hồng, hơn nửa ngày chưa nói thêm một chữ nào, đợi anh đi khỏi bà đóng cửa lại, trong lòng nghi ngờ, cũng không biết cô gái ấy ra làm sao.
Đến cùng là tốt cỡ nào, có thể khiến con trai bà quan tâm đến vậy.
Tuổi càng lớn càng dễ hoài cảm, Úc mẹ nhớ tới Dương Phàm, đứa trẻ này bộ dáng rất tốt lại xuất ngoại .
Chỉ có thể trách hai đứa duyên phận không đủ.
Chu Tử Tri cuộn mình như con tôm, cả người ê ẩm, mồ hôi từ từ túa ra, buổi chiều bận rộn nên lực chú ý bị phân tán, hiện tại rảnh rỗi, cơn đau càng rõ ràng, thắt lưng đau, bụng đau, hầu như chỗ nào cũng đau , chỉ có thể nằm im làm ngao.
Thời gian hành kinh của cô tương đối ổn định, mỗi lần kéo dài một tuần, chỉ có hai ngày đầu sẽ đặc biệt khó chịu.
Nghe tiếng chuông cửa, Chu Tử Tri không nhúc nhích, chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên, hơn mười giây sau, cô xê dịch đến mép giường, chống tay chậm rãi ngồi dậy, lau mồ hôi trên mặt, ôm túi chườm nóng nhìn qua mắt mèo . (thiết bị gắn trên cửa nhìn ra bên ngoài xem ai tới đó)
Sau khi thấy rõ người đến là ai, Chu Tử Tri ngẩn người.
Cô mở cửa, một hơi khí lạnh đập vào mặt, kèm theo đó là khí tức lôi cuốn mạnh mẽ tản ra từ trên người anh.
Úc Trạch hô hấp hơi dồn dập, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tái nhợt đối diện, di động từng tấc một, quét đến túi chườm nóng trong tay đối phương.
"Đau bụng hả?"
Chu Tử Tri đem câu cửa miệng "Sao anh lại tới đây? " nuốt xuống , cô nhấp nháy đôi môi không có tí huyết sắc ,nói "Không phải chuyện nghiêm trọng gì."
Nghe ra giọng điệu cô không mấy coi trọng, thái dương Úc Trạch thoáng nổi gân,"Anh đưa em đến bệnh viện."
Chu Tử Tri bắt lấy tay hắn,"Chuyện này cũng thường xuyên thôi mà."
Thường xuyên ? Úc Trạch nghiêm mặt một hồi lâu, sau đó nghĩ tới cái gì, hai gò má nóng lên, xấu hổ sờ sờ mũi.
Chu Tử Tri không trở về phòng, cô lê chân nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, trên người mặc áo ngủ màu lam, tóc cột hờ, có hơi rối, khuôn mặt trắng sữa đã tẩy trang sạch sẽ .
Chưa bao giờ gặp phải vấn đề rất khó giải quyết như này, sắc mặt Úc Trạch ngưng trọng, anh cúi người, ánh mắt vòng quanh trên người cô gái suy yếu, xem ra rất đau.
"Đau lắm hả?"
"Còn chịu được."
Úc Trạch vươn tay sờ hai má Chu Tử Tri, toàn là mồ hồi , anh nhẹ nhàng xoa xoa, ngón tay lưu luyến xúc cảm mềm mịn, không khống chế được từ trong miệng hỏi ra một câu,"Có muốn anh xoa xoa cho em không?"
"......" Chu Tử Tri nhấc lên mí mắt, ý cười lan tràn,"Muốn, nhưng thôi em dùng túi chườm nóng được rồi."
"Không còn sớm nữa, sao anh lại ra ngoài trễ thế này......"
Chu Tử Tri chưa nói xong, thân thể liền rơi vào một vòng tay quen thuộc ôm ấp, cô nằm giữa hai khuỷu tay rắn chắc hữu lực, chóp mũi có hương vị sạch sẽ dễ ngửi, đỉnh đầu vang lên thanh âm mềm mỏng.
"Tử Tri, em có thể ỷ lại vào anh."
Đêm hôm ôm ấp thế này ít nhiều lan nhiễm mấy phần mờ ám.
Úc Trạch ngựa quen đường cũ đi vào phòng bếp rót ly nước ấm cho Chu Tử Tri, thờ ơ mở miệng hỏi,"Tối nay anh có thể ngủ lại đây được không?"
Chu Tử Tri ngón tay run lên, ngẩng đầu nhìn anh,"Không thể."
Dứt khoát như vậy, Úc Trạch trong lòng bất đắc dĩ, tiếp tục trấn định,"Em trả lời nhanh vậy rõ ràng quá vội vã rồi, anh cho em thêm thời gian cẩn thận suy xét."
Chu Tử Tri,"......"
Hai người song song ngồi trên sô pha, trong TV bắt đầu phát lại phim truyền hình, chốc lát giận dỗi, chốc lát vui vẻ.
Úc Trạch ngốc nghếch gõ chữ trên bàn phím di động, thời điểm nội dung được tìm thấy hiện ra khiến anh vô cùng mất tự nhiên, sau khi nghiền ngẫm một hồi tập trung ghi nhớ lại, nước đường đỏ, gừng, cây ích mẫu, thuốc giảm đau, không thể đụng vào nước lạnh, giữ ấm......
"Em hết đau rồi,anh về đi."
Thấy người bên cạnh cứ nhìn chằm chằm điện thoại, khuôn mặt rất ư nghiêm túc, Chu Tử Tri đem đầu lại gần, cùng lúc đó Úc Trạch nghiêng đầu qua.
Trong mắt là hình ảnh của nhau, hơi thở va chạm, chóp mũi cơ hồ xê xít, không khí xung quanh chậm rãi hun nóng, có cái gì đó ầm ầm phát ra.
Chu Tử Tri vừa định lùi lại, Úc Trạch chế trụ cái ót của cô, đầu lưỡi dùng lực cạy khớp hàm cô, trong khoảnh khắc quyển tảo mỗi một góc, thu hết hơi thở ấm áp, ôn nhu mà cường thế.
Mùi vị không phải của mình tràn ngập khoang miệng khoang mũi, gợi ra từng trận run rẩy, Chu Tử Tri hô hấp dồn dập run rẩy, bàn tay nóng bỏng còn lại của anh giữ chặt thắt lưng cô.
Cô gái từng bước lui về sau, chàng trai từng bước truy đuổi đến cùng.
Sau đó, không thể lui tiếp, chặt chẽ triền miên.
Có lẽ là bốn năm phút, cũng có lẽ là tám chín phút, Chu Tử Tri bởi vì thiếu dưỡng khí trầm trọng cảm thấy một trận choáng váng, cô đẩy đẩy ngực Úc Trạch, thấy đối phương vẫn chuyên chú hôn mình, dứt khoát cắn một phát.
Động tác nhỏ này không đến một giây, thứ mang đến lại là mồi lửa.
Úc Trạch giương mắt, dục hỏa sâu thẳm bộc lộ rõ ràng, y như mãnh thú vận sức chờ phát động, tùy thời sẽ hung ác cắn xé tất cả.
Chu Tử Tri mở to hai mắt, trong nháy mắt, cô cảm thấy nguy hiểm gần kề.
Người trong lòng đang sợ hãi bất an, Úc Trạch cố gắng dập tắt ánh sáng hừng hực trong mắt, kiệt lực ngăn chặn dục vọng đang bành trướng, nhẹ nhàng áp nhẹ lên phiến môi cô, hận không thể khảm cô vào trong xương tủy anh.
Nụ hôn nhẹ lướt qua liền ngưng lại, cơn say tình nồng đậm chấm dứt.
CCRs