Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Uý Hà

Cố Tần xách túi, đứng ở cửa nhìn vào trong, khi nhìn thấy cả người Dư Niệm đầy máu, quần áo xốc xếch, Tại Đức Minh còn đang không ngừng xé rách quần áo cô thì cái túi trong tay rơi xuống đất.Giờ phút này, gương mặt người đàn ông ấy lạnh như băng, trong đôi mắt đen dần hình thành phong ba bão táp. Tuy Cố Tần chỉ lẳng lặng đi về phía Tại Đức Minh nhưng khí thế quanh người đã khiến hai chân ông ta như nhũn ra.

Tại Đức Minh nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn Cố Tần đến gần mình. Ông ta cảm nhận được nguy hiểm liền vội vàng leo xuống khỏi người Dư Niệm, quay đầu muốn chạy, nhưng mới chạy được vài bước, cổ áo đã bị kéo lại mất rồi.

Tại Đức Minh lập tức cứng người, ông ta cẩn thận quay đầu nhìn ra phía sau, lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của Cố Tần.

Người đàn ông chẳng nói chẳng rằng đấm thẳng vào mặt Tại Đức Minh.

Cú đấm này còn cứng hơn đá, Tại Đức Minh bịt mũi lùi về phía sau vài bước rồi ngã nhào ra đất. Ngay lúc này, ông ta chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Dòng máu đỏ tươi chảy từ trong hốc mũi ra, Tại Đức Minh ngơ ngác nhìn bàn tay dính đầy máu của mình, nhưng ngay sau đó, Cố Tần lại kéo Tại Đức Minh lên, liên tục đấm ông ta như bao cát vậy.

Tại Đức Minh bị đánh đến choáng váng, liều mạng lấy tay che đầu, hoảng sợ gào to: “Đừng đánh nữa, tôi là cha của Dư Niệm! Anh đừng đánh nữa!”

“Cha sao?” Cố Tần cười lạnh, nắm tóc Tại Đức Minh rồi đập đầu ông ta thật mạnh vào tường: “Vậy thì ông đây là ông nội của cô ấy rồi.”

Giọng Cố Tần lạnh băng, thậm chí còn có vẻ khát máu hung tàn.

Bây giờ Tại Đức Minh mới thấy sợ, ông ta tin chắc tên này sẽ giết mình. Sự sợ hãi nhanh chóng lan tràn trong lòng, khiến ông ta sợ tới mức hai chân đều run rẩy, thậm chí còn cảm giác được mình sắp tè ra quần. Trên mặt ông ta dính đầy máu, nước mũi cũng tràn ra, che đầu thét lên, nhìn về phía Dư Niệm với vẻ cầu cứu: “Dư Dư, Dư Dư, con cứu cha với!”

“Dư Dư, anh ta muốn đánh chết cha!”

“Dư Dư, con mau ngăn anh ta lại đi!”

Tuy tiếng gào của Tại Đức Minh rất thê lương, nhưng khi truyền vào tai của Dư Niệm thì không mấy rõ ràng. Vì Dư Niệm bị mất quá nhiều máu, vả lại đầu còn bị va đập nặng nên đầu óc không được tỉnh táo lắm. Cô nheo mắt, trong cơn mơ màng, hình như loáng thoáng thấy được Cố Tần.

Mặt mũi của anh là dáng vẻ dữ tợn mà cô chưa bao giờ thấy, mà tay anh thì đang không ngừng đấm vào người của Tại Đức Minh, khiến trên người ông ta lẫn sàn nhà đều đẫm máu.

“Cố Tần…” Môi Dư Niệm môi khẽ động đậy, gọi tên của anh.

Cố Tần không nghe được tiếng gọi của cô, vì lúc này anh đã mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn lại sự phẫn nộ và ghê tởm dành cho Tại Đức Minh.

“Cố Tần… Đừng đánh nữa…” Dư Niệm vô thức chảy nước mắt, giọng của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Dư Niệm gắng sức ngồi dậy, loạng choạng đi đến bên cạnh Cố Tần, duỗi tay ra ngăn lại nắm đấm sắp giáng lên người Tại Đức Minh, “Anh không thể đánh ông ta…” Ngón tay lạnh như băng của Dư Niệm như thẩm thấu vào da thịt của Cố Tần vậy, khi cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đã đẫm lệ: “Thi đấu…”

Cố Tần là vận động viên, ẩu đả trước trận đấu không những sẽ bị cấm thi đấu, thậm chí nó còn sẽ phá hoại tương lai xán lạn của anh. Dư Niệm không quan tâm mình sẽ bị gì, mà cô chỉ sợ mình sẽ liên lụy đến Cố Tần.

Cố Tần cúi đầu, ngơ ngác nhìn Dư Niệm, sự kinh ngạc trong đôi mắt dần biến thành thương tiếc. Anh mím môi, nắm đấm từ từ thả lỏng, vòng tay ấm áp lập tức ôm chặt lấy cô.

Tại Đức Minh thấy cuối cùng Cố Tần cũng chịu dừng lại, liền vội vàng chuồn khỏi nhà của Dư Niệm.

Ông ta chạy mất rồi…

Cố Tần nhìn về phía cửa, rồi thu hồi ánh mắt. Sau đó, anh bế cô lên, nhanh chóng rời khỏi nhà, chạy thẳng đến bệnh viện.

*****

Vì trời đã khuya nên bệnh viện chỉ có người bệnh và y tá trực đêm. Lúc này, y tá đang ngẩng đầu nhìn thời gian, ngáp một cái, chuẩn bị gục đầu xuống ngủ một giấc thì cửa bệnh viện đột nhiên bị đẩy ra thật mạnh.

Y tá hoảng sợ, vội vàng đứng lên nhìn về phía cửa. Khi y tá thấy một người đàn ông cao to, đang bế một cô gái mình đầy máu vào thì sửng sốt, nhưng khi thấy khuôn mặt của anh thì biến thành kinh ngạc tột độ.

Đây không phải… Là Cố Tần đấy sao?

“Cô ấy bị người khác đâm.” Cố Tần thở hổn hển, trên khuôn mặt chỉ còn lại vẻ lo lắng.

Y tá trực đêm hoàn hồn, vội vàng gọi cho phòng cấp cứu, sau đó họ đặt Dư Niệm lên băng ca.

Tim Cố Tần đau nhói khi nhìn gương mặt tái nhợt của Dư Niệm vì bị thương nặng, anh duỗi tay muốn chạm vào cô thì đã bị y tá vội vàng dẫn vào thang máy.

“Anh làm thủ tục nhập viện trước đi.”

Cố Tần hoàn hồn, gật đầu với y tá, nhận giấy bút do cô đưa.

Y tá ngơ ngác nhìn Cố Tần, trong đầu đã lướt qua hàng trăm suy nghĩ. Người này đúng thật là Cố Tần rồi! Cô vốn là fan cuồng của Cố Tần, hôm nay lại may mắn có thể nhìn thấy một Cố Tần bằng xương bằng thịt trước mắt mình. Ủa mà hình như cô gái kia là Dư Niệm thì phải? Theo tình huống này thì có vẻ như đã xảy ra chuyện không hay rồi… Cô có nên báo với cảnh sát và cánh nhà báo không?

Khi trong lòng của y tá đang chất chứa những suy nghĩ phức tạp, Cố Tần đột nhiên nhìn sang.

Mặt y tá chợt đỏ bừng khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Tôi điền xong rồi.”

“À, vậy giờ anh cầm đơn này qua bên kia đóng phí là xong rồi.”

Cố Tần gật đầu, cầm tờ đơn, rồi xoay người đi qua chỗ đóng viện phí.

*****

Nhát dao kia đâm rất sâu, nếu nhích lên trên xíu nữa là đã trúng ngay động mạch chủ, kết quả giám định của bác sĩ là chấn động não, cần phải nằm viện để trị liệu.

Dư Niệm nằm trên giường bệnh đã ngủ thiếp đi, Cố Tần ngồi bên cạnh giường, nắm lấy tay cô, thầm tự trách, nếu anh về sớm một chút thì tốt rồi, về sớm chút nữa thì… Dư Niệm cũng sẽ không bị thương.

Cố Tần cúi người, đặt một nụ hôn thật khẽ xuống tóc cô.***

Hôm sau, bình minh vừa mới ló dạng, Cố Tần đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì tiếng chuông điện thoại chợt phá tan sự tĩnh lặng của phòng bệnh.

Cố Tần giật mình mở mắt ra, đôi mắt phủ đầy tơ máu của anh nhìn lướt qua Dư Niệm, thấy cô còn đang say giấc nồng liền thở phào nhẹ nhõm. Cố Tần lấy di động ra, màn hình hiển thị người gọi đến là Hoàng Quốc Huy.

Cố Tần đi ra phòng bệnh để nhận điện thoại.

Anh còn chưa nói lời nào thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói phẫn nộ của Hoàng Quốc Huy.

“Cố Tần! Cậu mau lăn về đây cho tôi!”

Tuy tính của Hoàng Quốc Huy nóng nảy, nhưng dầu gì cũng là một huấn luyện viên nhẫn nại, vậy mà bây giờ lại tức giận rống lên. Cố Tần mím môi, ánh mắt chợt lóe, không cần nghĩ cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Cố Tần hé miệng, giọng khàn khàn chỉ nói đúng một chữ: “Được.”

Nói xong, anh tắt điện thoại, rồi tìm số của Hạ Lam.

“Cố Tần?” Hạ Lam hơi kinh ngạc khi thấy người gọi là Cố Tần, chính cô cũng không ngờ anh sẽ gọi mình.

“Giờ Dư Niệm đang ở trong bệnh viện đa khoa, cô có thể lại đây giúp tôi chăm sóc cô ấy một lát được không?” Cố Tần trầm mặc trong chốc lát, rồi nói tiếp: “Tôi có chuyện gấp cần phải xử lý.”

Dư Dư ở bệnh viện?!

Hạ Lam đồng ý không chút do dự, vội vàng chuẩn bị đồ đạc rồi lái xe đến bệnh viện.

Cố Tần bỏ điện thoại xuống, nhìn Dư Niêm qua lớp kính thật lâu, thở dài rồi mới thu hồi tầm mắt.

*****

Khi Cố Tần đến thì đa số mọi người đều đã có mặt, Hoàng Quốc Huy vừa thấy anh liền xông tới tát anh một cái.

Cái tát này của Hoàng Quốc Huy đã dùng hết sức bình sinh, khiến mọi người trong đội hoảng sợ. Chuột chợt đứng bật dậy, lại bị Thành Nham ở bên cạnh giữ chặt.

“Bốp!” Hoàng Quốc Huy lại tát anh một cái.

“Cố Tần, có phải đầu của cậu bị úng nước không?” Hoàng Quốc Huy mắng liên hồi, rồi cầm điện thoại trên bàn ném đến trước mặt Cố Tần: “Chuyện gì đây? Cậu mau giải thích đã có chuyện gì xảy ra cho tôi đi chứ?”

Cố Tần nhận lấy điện thoại, cúi đầu liền thấy mình đã lên hotsearch trên Weibo, mà tiêu đề là vài chữ to đùng: {Cố Tần của đội tuyển quốc gia ác ý ẩu đả với một người đàn ông vô tội, khiến toàn bộ mô mềm của ông đều bị thương.}

Phía dưới còn đính kèm tấm ảnh Tại Đức Minh đang khóc lóc.

Cố Tần chợt cười lạnh, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Cố Tần càng cười như vậy thì Hoàng Quốc Huy càng giận, nhịn không được lại muốn đánh anh tiếp. Cố Tần cũng không né, chuẩn bị hứng đòn thì Thành Nham lại chắn trước mặt Cố Tần. Thành Nham nhìn đôi mắt của Cố Tần, lại an ủi: “Huấn luyện viên, nghe Tần Tần giải thích trước đã.” Nói xong, Thành Nham lại nhìn về phía Cố Tần, “Sao lại thành ra thế này vậy Tần Tần? Không phải tối qua em đã về nhà sao? Sao lại phát sinh xung đột với người khác vậy?”

Hầu kết của Cố Tần trượt lên trượt xuống, nhưng không nói gì thêm.

Hoàng Quốc Huy thở phì phò, cả giận nói: “Nó giải thích cái quỷ ấy! Tính tình từ nhỏ đến lớn đều luôn là như vậy. Cậu có biết năm sau chính là thi đấu Olympic rồi không? Cậu có biết việc mình đang làm tượng trưng cho chuyện gì không?”

“Tôi biết.”

“Cậu biết mà còn làm như vậy là sao?”

Cố Tần siết chặt tay, không đáp lại.

Lúc này, Chuột liếc mắt nhìn qua thì thấy khớp tay của Cố Tần bị trầy, nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn Cố Tần. Tuy Cố Tần nóng nảy nhưng cũng không phải loại người ngang ngược, nếu anh đã xuống tay tàn nhẫn như vậy thì nhất định là vì đối phương đã làm gì đó chọc giận anh rồi.

“Anh ba…” Chuột nhỏ giọng hỏi: “Người đó là vậy? Có phải ông ta đã làm gì sai không?”

Mắt Cố Tần khẽ tối lại, xem như ngầm đồng ý với lời này.

Đồng đội cùng nhìn cố Tần, thôi xong rồi, chắc đối phương đã làm gì đắc tội anh ấy rồi.

Lúc này Hoàng Quốc Huy cũng bình tĩnh lại không ít, hung hăng vò đầu, đi hai vòng, liền nhìn về phía cố Tần: “Tôi hỏi cậu, ông ta ra tay trước hay cậu ra tay trước?”

“Tôi ra tay trước.”

“Ông ta chọc ghẹo cậu không?”

“Không.”

“Mắng cậu không?”

“Cũng không có mắng tôi.”

Cơn giận của Hoàng Quốc Huy lại bùng lên khi thấy thái độ này của Cố Tần: “Nếu ông ta không chọc ghẹo cậu, cũng không mắng cậu thì sao cậu lại ra tay?”

Cố Tần lại im lặng.

Hoàng Quốc Huy trừng mắt nhìn Cố Tần, nhịn không được liền cởi giày, định ném nó về phía mặt của Cố Tần. Thành Nham thấy vậy liền vội vàng kéo ông lại, Chuột cũng không quan tâm đến việc ông có phải là người già hay huấn luyện viên, ôm lấy ông từ phía sau, ngửa đầu rống lên với Cố Tần: “Anh ba, anh mau nói rõ ra đi, huấn luyện viên sắp bị anh chọc cho tức chết rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play