Vốn Dư Niệm cho rằng người đàn ông như Cố Tần sẽ không biết cách chăm sóc
trẻ con, nhưng cô sai rồi, Cố Tần biết chăm sóc trẻ con, hơn nữa còn
chăm vô cùng tốt. Với những đứa trẻ trời sinh đã khuyết tật như Dương
Dương, tính cách tự ti, dù bên ngoài nhiều niềm vui cũng không liên quan đến bé, càng không bao giờ có vẻ tươi cười ngây thơ như những đứa trẻ
cùng tuổi khác.
Nhưng lúc này Dương Dương lại toàn tâm toàn ý yên lặng ở cạnh Cố Tần, Cố Tần
cũng không đối xử với Dương Dương như đứa bé khuyết tật, trái lại, anh
hoàn toàn xem Dương Dương là đứa trẻ bình thường, thậm chí còn dạy Dương Dương chơi bóng.
Trong ống kính, gương mặt Cố Tần vẫn lạnh lùng, nhưng anh có vẻ chăm chú hơn.
Cố Tần xoay người kéo tay Dương Dương, dạy bé tư thế phát bóng cùng phương pháp cầm vợt bóng bàn, Dương Dương thông minh, Cố Tần dạy một lần bé đã hiểu. Thấy vậy, Cố Tần cười vuốt tóc Dương Dương, sau đó đứng sang bên
cạnh, ngoắc ngoắc tay với bé: “Đánh bóng đi.”
Dương Dương nhìn quả bóng nhỏ màu vàng trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Cố Tần, vẻ mặt có một chút do dự bứt rứt.
Trong trí nhớ, cậu luôn sống cùng với xe lăn, mỗi lần cậu ra ngoài đi dạo, hộ sĩ luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu, mặc kệ cậu đi nơi nào, hộ sĩ
luôn cẩn thận che chở từng li từng tí, càng đừng nói đến chuyện để cậu
tự vận động. Kỳ thật khiến Dương Dương khó chịu không phải là thân mình
khuyết tật, không thể bước đi; mà là thái độ và ánh mắt của người khác
đối với mình.
Dương Dương cắn môi, hít sâu một hơi đánh quả bóng vàng trong tay ra. Cố Tần
xem như đối đầu với kẻ địch, không chút thủ hạ lưu tình với Dương Dương. Kết quả tự nhiên là Dương Dương thảm bại. Mặc dù không thắng, nhưng
Dương lại nở nụ cười hiếm hoi.
Cố Tần ký tên lên chiếc vợt bóng bàn, đưa cho Dương Dương: “Nếu em cố gắng thêm vài năm, khả năng có thể đi vào đội tuyển quốc gia.”
Câu nói nửa đùa nửa thật của anh lập tức khiến Dương Dương thấy thấp thỏm
lo âu…, Dương Dương liên tục khoát tay, nói: “Không được đâu, em như
vậy…”
Cố Tần nhướn mày: “Làm sao em biết em không thể, nếu em cam tâm tình nguyện…, sau này anh có thể làm huấn luyện viên của em.”
Huấn luyện viên…
Dương Dương ôm chặt vợt bóng bàn, trong lòng đã tuôn ra cảm xúc nóng bỏng.
Lúc này, giọng nói Dư Niệm mới phá vỡ yên lặng.
“Chị ép nước hoa quả, Dương Dương thích uống không?” Dư Niệm đưa ly tới.
Dương Dương nhận lấy, ngẩng đầu nhìn Dư Niệm lộ ra một nụ cười ngại ngùng: “Cảm ơn chị Ngư nhi.”
Đứa nhỏ này thật ngoan.
Trong lòng Dư Niệm yêu thích, không khỏi giơ tay nhéo mặt Dương Dương. Động
tác này lập tức khiến Cố Tân đứng bên cạnh nhíu mày, anh đi lên vài
bước, hơi nghiêng người ghé sát tai Dư Niệm: “Chị Ngư nhi, anh cũng thấy khát.”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai Dư Niệm, hơi ngứa. Dư niệm đỏ mặt,
bịt lỗ tai lùi về phía sau vài bước, u oán nhìn Cố Tần: “Ở ngay bên cạnh đấy, anh tự rót đi.”
“Nhưng anh muốn em rót cho anh.” Cố Tần hoàn toàn làm bộ thành đứa trẻ tùy hứng.
Bên tai truyền đến tiếng cười của đạo diễn, ngay cả ánh mắt Dương Dương
nhìn hai người cũng có ý trêu đùa, Dư Niệm vừa ngượng vừa sợ, vội vàng
rót một ly nước trái cây đưa tới: “Của anh.”
Cố Tần mím môi cười, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ,
hai mắt đen láy nhìn Dư Niệm, giọng nói mềm mại: “Cảm ơn chị Ngư nhi…”
Đạo diễn cười to, mặt Dư Niệm càng đỏ hơn.
Kế tiếp là đến bữa tối, vì quá khứ của Dư Niệm, Cố Tần không muốn để Dư
Niệm xuống bếp, vì vậy công việc nấu cơm liền rơi trúng đầu anh. Người
ngoài nhìn vào, Cố Tần luôn lạnh như băng, đối với người khác cũng không quá thân thiện, nói anh biết làm cơm thật sự khiến người ta phải chấn
động.
Đạo diễn kinh ngạc nhìn Cố Tần đeo tạp dề lục lọi ở trong bếp, chậc chậc
cảm thán: “Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”
Dư Niệm đang chơi với Dương Dương ở gần đó, nghe đạo diễn nói Cố Tần như
vậy, cô lập tức thấy không vui, trợn mắt nhìn đạo diễn, giọng nói vẫn ôn ôn nhu nhu: “Cố Tần nhà chúng tôi trong ngoài đều tốt, đạo diễn ông
đừng nói bậy.”
Đạo diễn: “…”
Ông ta chỉ nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài thôi mà, còn chưa nói đến chuyện khác! Sao bị xem là nói bậy rồi? Bảo vệ chồng cũng không đến mức thế này chứ? Đạo diễn biểu thị mình rất oan uổng.
Mà trong bếp Cố Tần nghe thấy lại rất vui vẻ, nụ cười trên môi càng thêm sâu.
Dương Dương tập chơi bóng như lúc nãy Cố Tần chỉ dạy, chơi được một lúc,
Dương Dương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dư Niệm, hỏi Dư Niệm một vấn đề:
“Chị Ngư nhi, bao giờ chị kết hôn?”
Hả?
Kết hôn?
Dương Dương phồng quai hàm, tiếp tục mềm giọng nói: “Kết hôn với anh Cố Tần ấy, anh chị không muốn tiểu bảo bảo sao?”
Tiểu… Tiểu bảo bảo?
Mặt Dư Niệm đỏ lên, lần này không đơn thuần là mặt đỏ nữa, mà mỗi một tấc
da trên người cô đều đỏ, đã thế thợ quay phim còn đưa máy quay dí sát Dư Niệm, nhìn ngượng ngùng của Dư Niệm càng thêm rõ nét. Dư Niệm một tay
bụm mặt, một tay đẩy máy quay ra xa.
“Đừng đẩy, cái này có gì hay để đẩy đâu ạ.” Dương Dương nháy mắt mấy cái, càng thêm vui vẻ.
Trong phòng bếp Cố Tần hơi nhấc mí mắt, tạch tạch cắt củ khoai tây thành 2
nửa, đầu không ngẩng lên nói: “Mọi người đừng bắt nạt lão bà tương lai
của tôi nữa, cô ấy hay xấu hổ lắm.”
Dư Niệm phồng quai hàm, nhìn chằm chằm vào bếp nói: “Đúng vậy, tôi xấu
hổ.” Cô hừ một tiếng, xoay người rời khỏi ghế sofa rồi đi lên lầu.
*****
Chương trình kỳ này của đài truyền hình rất nhanh được phát sóng, nguyên nhân
vì Cố Tần, chương trình sẽ được tổ sáng tạo ghi chép lại lượt xem. Trải
qua hậu kỳ xử lý, chương trình có Cố Tần và Dư Niệm tương tác lẫn nhau
càng thêm rúng động lòng người…, cũng càng thêm… Hành hạ đám cẩu độc
thân.
Đám em gái xem tivi nhìn Cố Tần mặc tạp dề chăm chỉ làm bữa tối cho Dư
Niệm, không khỏi chảy nước mắt hâm mộ ghen ghét, mẹ kiếp, thế giới này
quả thật không còn vương pháp nữa rồi, người ta chơi bóng giỏi ừ thì bỏ
qua một bên, đã thế còn đẹp trai, đẹp trai bỏ qua, lại biết nội trợ,
biết nội trợ bỏ qua… Thì người ta lại yêu thương lão bà, không, là yêu
thương lão bà tương lai.
【 Đôi giày nhỏ của Cố Tần: Nguyện có kiếp sau, nhất định tôi phải biến thành Dư Niệm. 】
【 Em gái nhỏ yêu Cố Tần: Ngọt muốn khóc qaq lúc anh Cố nói đừng bắt nạt
lão bà tương lai, toàn bộ trái tim tôi ngọt như muốn ngừng đập. 】
【 Trò chơi này không có ssr: Nam thần của tôi bỗng nhiên thuộc về một người con gái khác, khó chịu muốn khóc. 】
【 Thượng Thiên tôi là một bầu trời lớn: Nói thật, nhìn bọn họ ở chung rất dễ thương… Cẩu lương đôi cp này tôi ăn. 】
【 Không biết đặt ID gì cho hay: /// Cám ơn chương trình, để chúng tôi
nhìn thấy một Cố Tần ấm áp như vậy, thuận tiện… Kiếp sau tôi muốn biến
thành Dư Niệm. 】
【 Lấy tên quá khó: Dư Niệm, phải đối xử tốt với anh Cố đấy. 】
Dưới chương trình kỳ này là phần bình luận điên cuồng nhảy lên, tất cả đều
là “anh Cố rất đẹp trai” “kiếp sau muốn biến thành Dư Niệm”, trong đó
cũng có rải rác mấy anti-fan, chẳng qua không tạo thành ảnh hưởng gì
lớn. Nhưng kế tiếp mới khiến cho khán giả không hiểu chuyện gì xảy ra,
tất cả cầu thủ của đội tuyển quốc gia cùng đăng lên Weibo, cùng tag Cố
Tần, hơn nữa nội dung đều là một câu ——
【 Lúc nào kết hôn với Dư Niệm? Lúc nào sinh bảo bảo? 】
Ngoại trừ cầu thủ của đội tuyển quốc gia, thì huấn luyện viên chính Hoàng
Quốc Huy cũng chen một chân vào: “Muốn ăn tiệc đầy tháng của bảo bảo.”
Khán giả đều kinh ngạc, nhìn tình huống này, Dư Niệm quả thật đạt được sự
yêu thích của toàn bộ đội tuyển quốc gia, từ huấn luyện viên cho đến đám cầu thủ rồi!
*****
“Huấn luyện viên nói muốn ăn tiệc đầy tháng của bảo bảo.”
Hôm nay là ngày nghỉ, Dư Niệm ngồi trên ghế sofa xem phim, lúc Cố Tần nói,
Dư Niệm còn gặm kem ly, nghe anh nói, Dư Niệm liền sửng sốt: “Tiệc đầy
tháng của bảo bảo?”
Cố Tần dời mắt từ điện thoại di động đến người Dư Niệm, dưới ánh nhìn chăm chú ấy, Dư Niệm ăn kem ly rất nhanh, đứng dậy chuẩn bị lên lầu.
Muốn chạy à.
Mày rậm Cố Tần nhảy lên, giơ tay giữ chặt cổ tay Dư Niệm, dễ dàng kéo cô vào lòng mình, hơn nữa ôm chặt eo cô.
Cố Tần khẽ cắn vành tai cô: “Em lại xấu hổ?”
Từ khi ở chung, mỗi giây mỗi phút Cố Tần đều muốn hôn cô, ôm cô, không
chút thu liễm. Tai Dư Niệm mẫn cảm, cô không thoải mái tránh né, rũ mắt
che khuất suy nghĩ dưới đáy mắt.
“Hay là nói em còn lo lắng chuyện kia.”
Chuyện kia tự nhiên là ám chỉ tình huống thân thể Dư Niệm. Cố Tần nói không
sai, quả thật Dư Niệm đang lo lắng, cô sợ nhân tố không xác định trên
người mình kia sẽ liên lụy đến người đàn ông ưu tú này, cho dù lúc trước Dư Niệm cố lấy dũng khí nói ở bên Cố Tần, nhưng cô vẫn lo lắng sợ hãi.
Cố Tần cầm chặt tay Dư Niệm, khẽ nhéo nhéo, cuối cùng thở dài hôn tóc Dư Niệm: “Sang năm là thế vận hội Olimpic.”
Ừ?
Sao đột nhiên nói đến chuyện này thế.
Đôi mắt đen như mực của Cố Tần nhìn Dư Niệm: “Đạt được giải quán quân
Olympic, anh sẽ hoàn thành được mục tiêu lớn nhất rồi. Lúc đó… Em có
đồng ý sống quãng đời còn lại với anh không ?”
Anh không ép cô, chỉ muốn cho Dư Niệm một khoảng thời gian suy xét mà thôi.
Dư Niệm hiểu rõ đạo lý này, cô gật đầu, hôn lên chóp mũi Cố Tần một cái.
Thật đúng kiểu tát người ta một cái sau đó lại cho người ta một miếng mứt
táo, chẳng qua miếng mứt táo này có phải hơi nhỏ quá hay không? Cố Tần
không thỏa mãn đặt Dư Niệm nằm trên ghế sofa, ngón tay thon dài của anh
xuyên qua mái tóc Dư Niệm, cánh môi ấm áp in lên đôi môi mềm mại của cô, lặp đi lặp lại, đầu lưỡi nóng hổi trơn trượt đi vào trong răng môi của
cô, tinh tế mút lấy đôi môi ngọt ngào. Hôn được một lát, bàn tay to của
Cố Tần xoa dọc theo eo cô đi lên…
Động tác bỗng dừng lại.
Cố Tần chôn đầu vào cổ cô, cô nghe thấy anh nói: “Anh sẽ chờ em.”
Đợi đến lúc cô không còn ràng buộc, làm việc nghĩa không chùn bước, anh sẽ
nắm chặt tay cô, mang cô đi qua nửa đời sau dài đằng đẵng ấy, đây cũng
là nguyện vọng cuối cùng của Cố Tần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT