Mặt trời đã lên cao, ở trên giường Dư Niệm vẫn đang say giấc.
Rèm cửa sổ được che chắn kín mít, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khe hở đi
vào. Cố Tần mở mắt ra, hai mắt rũ xuống nhìn về phía Dư Niệm nằm ở trong ngực mình. Bàn tay to lớn của anh đặt trên hông cô nhẹ nhàng xiết chặt, hình như Dư Niệm cảm giác được cái gì đó, nhẹ trở mình, rúc vào trong
lòng của Cố Tần.
Cái chăn như nước từ trên người của cô trượt xuống, lộ ra đầu vai trơn mịn
trắng nõn. Hai mắt Cố Tần hơi trầm xuống. Anh giơ tay, đầu ngón tay có
một lớp chai mỏng di chuyển nhanh ở trên người của cô. Cố Tần hơi nhướn
người về phía trước, hai cánh môi ấm áp liền rơi vào đầu vai của cô.
Lúc tỉnh lại, Cố Tần đang ở dưới lầu chuẩn bị cơm trưa, Dư Niệm quay đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ, cô sửng sốt một lúc, mới nhớ tới ở dưới lầu còn để báo báo cáo giám định tình trạng sức khỏe của mình trước đó. Trong lòng Dư Niệm lộp bộp. Nhảy xuống giường đi chân trần chạy xuống dưới lầu,
liền nhìn thấy túi xách của cô vẫn để trên ghế sofa.
Dư Niệm cẩn thận liếc mắt nhìn Cố Tần, thấy Cố Tần không để ý, liền cúi
đầu mở túi xách ra, tờ giấy kia được đặt chỉnh tề ở bên trong, xem ra Cố Tần vẫn chưa biết. Dư Niệm nhẹ nhàng thở ra, cô lấy tờ báo cáo giám
định ra, chỉ ba năm cái đã xé tờ giấy thành từng mảnh nhỏ.
“Dư Niệm, em làm cái gì đấy?”
Sau lưng truyền đến giọng nói của Cố Tần.
Trái tim Dư Niệm bỗng nhiên xiết chặt lại, bằng động tác lưu loát cô vứt tờ
báo cáo giám định vào trong thùng rác ở bên cạnh, sau đó ngồi lên ghế
sofa, tiện tay mở luôn TV. Lúc này vừa vặn thế nào TV lại phát sóng
chương trình《Hẹn bạn trước 10 phút》, còn vừa vặn phát sóng kỳ phỏng vấn với Thẩm Lâm Xuyên.
Dư Niệm lại thêm một trận bối rối, trong lòng sợ run muốn đổi kênh, nhưng
mà còn chưa đè xuống phím số thì một bàn tay thon dài to lớn đã đè lên
tay của cô rồi. Cố Tần nhìn về phía TV, híp híp mắt, ngồi ở bên cạnh Dư
Niệm.
Cơ thể cao lớn của anh rất nhanh liền áp sát lấy Dư Niệm, hơi thở chỉ
thuộc về Cố Tần nhanh chóng bao trùm cô kín không một kẽ hở. Dư Niệm
nhìn về phía sọt rác để gần bên chân, phần báo cáo giám định kia đã biến thành vô số mảnh vụn nằm ở bên trong. Dư Niệm lại quay đầu nhìn về phía Cố Tần, Cố Tần đang chăm chú xem tivi, đường cong một bên sườn mặt là
một vẻ kiên định.
Trong lòng Dư Niệm vẫn luôn có một góc tự ti, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy
Cố Tần ở nhà ga, hay đến khi chuyển đến căn phòng đối diện với nhà anh,
thậm chí bây giờ hai người đang ở cùng nhau, cô cũng không có yêu cầu xa vời là có thể cùng Cố Tần đi chung đường. Chỉ cần có thể ở cùng anh một thời gian ngắn ngủi, chỉ điều này thôi đối với Dư Niệm mà nói đã là
hạnh phúc to lớn trong cuộc đời này rồi.
Lúc cô đang ngây người, Cố Tần liền quay đầu hôn lên môi của cô, được một lúc, Cố Tần nhanh chóng rời đi.
“Anh làm gì thế?”
“Em vẫn luôn nhìn anh.”
Cố Tần đung đưa ** trên tay:
“Em nhìn anh, anh liền muốn hôn em.”
Dư Niệm nhịn không được nở nụ cười:
“Đây là cái tật xấu gì vậy.”
Cố Tần nhướn mày, không nói gì.
Lúc này vừa vặn TV phát sóng hình ảnh Thẩm Lâm Xuyên giơ tay nắm tay của
cô, mắt hạnh xinh đẹp của Dư Niệm trừng lớn, không khỏi lè lưỡi liếm
cánh môi khô khốc.
Cố Tần ngồi bên cạnh nửa ngày cũng không thấy nói gì, anh không nói lời
nào, Dư Niệm cũng không dám mở miệng nói. Trong một khoảng thời gian
ngắn, không khí có chút yên ắng, Dư Niệm hơi không kiên nhẫn, nhịn không được mở miệng nói:
“Công việc cần, anh đừng hiểu lầm.”
Cố Tần chậm rãi quay đầu, hai con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Dư Niệm trong chốc lát, môi anh giật giật, nhàn nhạt mở miệng:
“Anh là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?”
Dư Niệm vốn sững sờ, ngay sau đó là nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn anh nở một
nụ cười, trên gò má hiện ra hai má lúm đồng tiền xinh xinh:
“Khi đó anh không phải là người nhỏ mọn như vậy.”
Vừa dứt lời, Dư Niệm đã bị Cố Tần đè lên ghế sofa.
Cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô bị lún sâu vào trong ghế, Dư Niệm nháy mắt mấy cái, ngơ ngác nhìn về phía Cố Tần trên đỉnh đầu mình.
Anh nắm chặt lấy bàn tay của Dư Niệm, mặt anh cách cô rất gần, thậm chí Dư
Niệm có thể cảm giác được hơi thở ồ ồ mà anh phát ra, đôi môi Cố Tần cọ
qua cánh môi của cô:
“Đúng vậy, anh chính là người hẹp hòi như vậy.”
Cố Tần không phải là người có suy nghĩ rộng lượng, ở phương diện khác anh
có thể hiểu Dư Niệm, nhưng có những thời điểm, anh sẽ không chấp nhận
việc cô thân thiết cùng với người đàn ông khác, thực tế là vì anh biết
rõ đối phương có ý nghĩ xấu đối với Dư Niệm.
Lúc này, cái nồi trong phòng bếp đã bắt đầu sôi trào, Cố Tần nhìn chằm chằm vào Dư Niệm một lúc, cuối cùng cũng thôi, chậm rãi đứng thẳng người
lên.
“Dư Niệm.”
“Vâng?”
“Buổi chiều chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận nhé.”
Những lời này nói ra quá bất ngờ khiến Dư Niệm ngay cả một chút thời gian để
chuẩn bị tâm lý cũng không có, tim cô đập nhanh trong vài giây, ánh mắt
lại nhìn vào cái thùng rác lần nữa, lẩm bẩm nói:
“Quá… Quá nhanh đi, chúng ta ở chung còn chưa được bao lâu.”
Tốc độ này cũng sắp vượt qua cả tên lửa rồi, Dư Niệm không thừa nhận nổi.
Đồng thời cô càng lo lắng và để ý hơn đến tình trạng sức khỏe của mình
hơn.
Cố Tần mang bát súp đi ra, anh nhìn về phía Dư Niệm, Dư Niệm ngồi ở trên
ghế sofa, thần sắc tràn ngập bất an, bất an nồng đậm kia gần như muốn
tràn cả ra ngoài vậy.
Cố Tần có chút bất đắc dĩ, anh thở dài, nhịn không được mềm giọng nói:
“Qua đây dùng cơm.”
Dư Niệm gật đầu, bước từng bước nhỏ ngồi ở đối diện với Cố Tần.
Dư Niệm tràn đầy thấp thỏm không yên nên vô cùng cẩn thận từng li từng tí, cúi thấp đầu, thậm chí còn không dám nhìn Cố Tần.
Cố Tần nhíu mày, trong lòng tỏa ra bực bội, giọng nói cũng không khỏi trầm xuống:
“Tại sao lại trưng ra bộ dạng hèn mọn như vậy? Giống như anh ức kiếp em không bằng.”
Cố Tần rất ít khi trừng mắt nói chuyện với cô như vậy, hốc mắt Dư Niệm đỏ
lên, không khỏi có chút tủi thân khó chịu. Cô đặt đũa xuống bàn, hít hít mũi đứng dậy muốn rời đi. Cố Tần nhướn mày, đi qua bàn giữ chặt cổ tay
vô cùng nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Cố Tần hơi nghiêng người, tròng mắt thâm thúy mang theo hứng thú ranh mãnh nhìn thẳng vào mặt của cô:
“Khóc?”
Dư Niệm rút tay ra, lặng lẽ xoay người đi.
“Không phải chứ, khóc thật?” Cố Tần giơ tay, trực tiếp nắm cằm của cô xoay lại, để Dư Niệm đối mặt cùng mình.
Dư Niệm có chút không thoải mái, muốn gạt mở tay của anh ra. Cố Tần nắm
chặt eo cô, xoay người gắt gao ép Dư Niệm phải dựa vào cái bàn phía sau. Dư Niệm đụng vào cạnh bàn thấy hơi đau, không khỏi nhíu mày.
“Anh trở về nhà của anh đi.”
“Chỗ của em chính là nhà của anh, hiện tại anh đang ở nhà của mình. Dư Dư, hôm nay em không được bình thường.”
Lời vừa ra khỏi miệng, không khí lập tức chìm vào trong băng giá.
Cố Tần vội vàng buông cô ra, hơi bực bội vuốt ve mái tóc đen bóng của cô,
anh kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt Dư Niệm, sau đó cánh tay dài đặt ở
trên đùi của cô, Cố Tần hơi ngẩng đầu, nhìn về phía cô, tên cô cũng theo đó được bật ra từ trong miệng của anh:
“Dư Niệm, em làm sao vậy?”
Bờ môi Dư Niệm giật giật, phát ra tiếng nỉ non rất nhỏ:
“Em muốn đi lên lầu nghỉ ngơi.”
Cô giãy giụa mở tay của anh ra, quay đầu muốn đi lên lầu.
Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một chuỗi tiếng vang xoẹt xoẹt chói
tai, ngay sau đó, cổ tay của Dư Niệm đã bị bàn tay to lớn của Cố Tần giữ chặt, một tay của anh kéo Dư Niệm vào lòng, sau đó đầu chôn ở ngần cổ
của Dư Niệm.
Hô hấp Cố Tần gấp gáp, thở ra hơi thở nóng rực, anh há mồm, hung hăng cắn
vào cổ Dư Niệm một cái. Dư Niệm bị đau hừ lên một tiếng, nhịn không được gầm nhẹ:
“Cố Tần, anh làm gì thế!”
“Em không tín nhiệm anh sao?”
Cố Tần thở hổn hển, giọng nói khàn khàn tràn đầy từ tính vang lên ngay ở bên tai, như gãi ở trong lòng Dư Niệm:
“Em cảm thấy anh không thể bảo vệ được em sao?”
Dư Niệm há to miệng, cả buổi không phát ra âm thanh.
Đột nhiên, Cố Tần nói:
“Tờ giấy kia của em anh nhìn thấy rồi.”
Ngữ điệu của anh không nhanh không chậm, người Dư Niệm run lên, đồng tử
không thể tin co lại. Dư Niệm cắn môi dưới, sức lực lớn đến nỗi gần như
muốn cắn nát môi của mình, hô hấp của cô lộn xộn, đột nhiên dùng sức
giãy giụa ra khỏi cánh tay của Cố Tần.
Dư Niệm xoay người, giống như người điên đẩy Cố Tần về phía cửa ra vào:
“Anh đi ra ngoài!”
“Dư Dư…”
“Anh đi ra ngoài!”
Dư Niệm nhìn anh thét lớn, cô nhìn về phía Cố Tần, lúc chống lại ánh mắt
của Dư Niệm, trong lòng Cố Tần hung hăng run lên một cái. Lúc này gương
mặt Dư Niệm tái nhợt, cánh môi bị cô cắn nát đầy vết máu. Nước mắt từ
trong hốc mắt liên tục chảy ra, sắc mặt cô tràn đầy hoảng sợ, là không
thể tin.
Đã đến cửa ra vào, cô dùng hết sức lực mở cửa kêu răng rắc một cái, động
tác lưu loát một tay đẩy Cố Tần ra, còn một tay khóa trái cửa chính.
Chờ anh đi mất, trong phòng liền yên tĩnh lại.
Dư Niệm cúi đầu nhìn tay của mình, đầu ngón tay của cô run run lợi hại.
Đột nhiên Dư Niệm cảm thấy có chút lạnh, cô lảo đảo chạy đến trước sofa, cả người đổ lên trên ghế.
Dư Niệm nhìn cái thùng rác để bên cạnh, ánh mắt hơi trống rỗng.
Cô vẫn luôn ra vẻ kiên cường, thật sự thì Dư Niệm biết rõ nhược điểm của
mình, cô sợ hãi không phải là người mẹ đã mất của mình, mà cô sợ chính
là có một ngày cô sẽ biến thành cái bộ dáng giống như mẹ của cô. Nếu có
một ngày cô mất đi lý trí, điên điên khùng khùng, trong đêm liều mạng
nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống…
Cố Tần phải làm sao bây giờ?
Cô phải làm sao bây giờ?
Dư Niệm chưa bao giờ có can đảm tưởng tượng mình sau này sẽ như thế nào,
bởi vì cô biết rõ tương lai của mình chính là vực sâu, là vực sâu tối
tăm không thấy đáy…
Dư Niệm hạ quyết tâm tạm thời sẽ không để ý đến Cố Tần, mặc kệ anh có đập nát điện thoại cũng không tiếp, gõ cửa cũng không mở.
Thứ hai, nhiệt độ chợt hạ xuống. Ngoài cửa sổ gió lớn gào thét, đi xuống
lầu Dư Niệm cảm thấy cô vùng lạnh, lại đi lên thay một cái áo khoác
ngoài thật dày, trùm kín đầu bằng một cái khăn quàng cổ màu đỏ sau đó
mới đi ra ngoài, lúc đang chờ thang máy, bên tai đột nhiên truyền đến
một chuỗi tiếng động răng rắc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bị Tấn Giang khóa không còn cách nào khác rồi…….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT