Cố Cửu Tư ngồi ở ghế lái phụ, len lén liếc nhìn người đang nhắm mắt dưỡng thần ở đằng sau, có điều muốn nói lại thôi.
Chiếc xe màu đen băng qua thật nhanh trên con phố, những chiếc đèn
neon ngoài cửa sổ trượt qua, hắt vào trong xe, lúc sáng lúc tối, người
ngồi đằng sau dường như đang rất thoải mái, đầu lông mày cũng buông
lỏng.
Thật ra, Cố Cửu Tư cũng không dám chắc lắm, hơn nữa ánh sáng trong xe cũng mờ ảo không rõ, mà lý do quan trọng nhất là cô không dám nhìn
người nào đó một cách quá chăm chú. Mặc dù cô đã ở bên cạnh Trần Mộ Bạch được vài năm, thế nhưng cô vẫn không dám, cô không chắc đôi mắt đào hoa lúc nào cũng cuồn cuộn như vũ bão kia sẽ bất chợt mở ra vào lúc nào.
Cô đoán rằng người nào đó đang rất thoải mái chủ yếu là dựa vào không khí bình thường ở trong xe. Nếu như người ngồi sau kia mà trong lòng
không thoải mái, cả người đều vô tình tỏa ra tà khí, khí thế bức người,
khiến người khác muốn xem nhẹ cũng không được.
Tổ tiên Trần gia đường đường chính chính là một trong bát kỳ* (Mãn tộc đời thanh tổ chức quân đội cùng với việc quy định chế độ hộ khẩu
đều lấy kỳ làm hiệu phân ra thành chính hoàng, chính bạch, chính hồng,
chính lam, tương hoàng, tương bạch, tương hồng, tương lam. ). Mặc dù triều Thanh sụp đổ đã lâu, thế nhưng trên người anh vẫn luôn vô tình toát ra khí chất hoàng gia cao quý. Đương nhiên, ngay cả khí thế bức
người cũng toát ra từ trong xương tủy một cách tự nhiên. Mấy năm nay, Cố Cửu Tư nhìn anh thay đổi từ một thanh niên trẻ tuổi bộp chộp cho đến
bây giờ trở thành một người đàn ông chín chắn, điềm tĩnh, thế nhưng thứ
duy nhất không bao giờ thay đổi chính là cái khí thế này.
Trong lòng cô có lời muốn nói, thế nhưng lại không biết nên mở miệng
như thế nào, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc nhìn anh một cái, trong đầu cố gắng tìm một cơ hội thích hợp.
Đêm đông lạnh lẽo, nhiệt độ trong xe vừa phải, thế nhưng Cố Cửu Tư
lại không thể ngồi im một chỗ, bởi vì gần đây Trần gia có xảy ra một sự
việc.
Có lẽ, mọi người cũng không nghĩ đến, Lão Trần đã đến tuổi này rồi mà vẫn còn được lên đầu báo vì mối quan hệ bất chính, đối tượng của
scandal này là một cô gái họ Mạnh tên Lai.
Theo như một người đưa chuyện nào đó, không biết từ lúc nào, bên cạnh Trần lão đột nhiên xuất hiện một cô gái xinh đẹp, tuổi tác xấp xỉ con
trai của ông, hơn nữa lại còn công khai sống tại khu nhà của Trần lão,
nghe nói quan hệ của cô gái này với đứa con trai út của Giang gia, Giang Thánh Trác “Có phần sâu xa.”
Đương sự Giang Thánh Trác khi bị hỏi đến chuyện này cũng chỉ trưng ra một vẻ mặt khinh thường, hừ lạnh một cái, nhưng cũng không phát biểu
bất cứ ý kiến gì.
Con cả của Trần gia khi bị hỏi đến thì bất chấp thân phận của mình mà tức giận phun ra một câu, “Hồ ly tinh!”
Con thứ hai của Trần gia… Vị này đã rời khỏi Trần gia từ lâu, bây giờ là một thiên sứ áo trắng rất có phong phạm thần tiên.
Cho nên, điều mà mọi người quan tâm nhất là thái độ của đứa con thứ
ba của Trần gia, Mộ thiếu trong truyền thuyết khi xử lý bất cứ việc gì
luôn có ba phần tà ác, thật không biết anh đối với chuyện này sẽ bình
luận như thế nào
Mọi người đều biết Trần gia Tam thiếu Trần Mộ Bạch là người không thể chọc vào. Những người có quan hệ tốt với anh ta đều gọi anh là Trần Tam Nhi, những người đồng trang lứa với anh ở Trần gia đều có tên đệm là
“Mộ” thế nhưng duy chỉ có anh mới khiến người ngoài cung kính gọi anh
một tiếng “Mộ thiếu.” Ngay đến cả đứa con trai cả của Trần gia, đứa cháu đích tôn chính tông chỉ có thể nuốt giận mà làm “Con cả nhà họ Trần.”
Trần gia là nơi nào chứ, một cái ổ sói, giết người không thấy máu vậy mà chỉ có duy nhất đứa con thứ ba nhà họ là không ai dám trêu chọc. Mẹ của anh ta nghe nói là nhân tình bên ngoài của Lão Trần, lúc anh bước vào
cửa Trần gia đã bắt đầu biết ghi nhớ mọi chuyện, ở Trần gia không nơi
nương tựa, đáng nhẽ nên ở vào thế yếu, ai mà biết được anh lại có bản
lĩnh khiến Lão Trần cưng chiều, không chỉ thừa kế hết những mưu tính thủ đoạn mà còn có vẻ càng ngày càng con giỏi hơn cha. Mọi người trên dưới
Trần gia đều phải nhìn sắc mặt của anh mà làm việc. Rốt cuộc thế nào
được gọi là cực phẩm, đó chính là trong lúc nghiêm túc mà lộ ra một chút không nghiêm túc , mà một chút không nghiêm túc này lại không ảnh hưởng đến những chuyện nghiêm túc kia. Trần Mộ Bạch hoàn toàn không nghiêm
túc mà hết lần này tới lần khác đều lộ ra một chút nghiêm túc, mà một
chút nghiêm túc này đương nhiên không làm ảnh hưởng đến việc không
nghiêm túc của anh. Khả năng đặc biệt nhất của Trần Mộ Bạch chính là làm loạn, thường xuyên khiến cho người đứng đầu của Trần gia, cha ruột mình tức đến mức hộc máu.
Trần Mộ Bạch làm sao không phát hiện ra bộ dáng lén lút của Cố Cửu
Tư, khi cô một lần nữa lại nhìn về phía anh, thì anh mới đột nhiên mở
miệng, “Nói đi.”
Cố Cửu Tư kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn như bình thường. Cô nghiêng
người quay lại nhìn kỹ mới nhận ra Trần Mộ Bạch không hề mở mắt mới âm
thầm thở phào một cái, đắn đo mở miệng, “Mộ thiếu, lát nữa phóng viên
chắc là sẽ hỏi một số vấn đề nhạy cảm, ví dụ như…”
Cô còn chưa nói xong đã bị Trần Mộ Bạch ngắt lời, giọng điệu có chút
lười nhác, ái muội, “Ví dụ như, đóa hoa đào mới của Trần lão gia, đúng
không?”
Tuy vẻ mặt anh không tỏ ra quan tâm gì nhưng giọng điệu lại pha chút
châm biếm, khiến cho cô hơi sững sờ một chút, sau đó mới nhớ ra gật đầu
một cái.
Trần Mộ Bạch cười một lúc, không thấy ai tiếp lời, lúc này mới mở mắt nhìn sang, “Sao nào, tôi đoán sai rồi? Em không định nói đến chuyện này à?”
Cố Cửu Tư sớm đã hiểu, trong lòng cô nghĩ cái gì, anh chỉ cần liếc
mắt cũng có thể nhận ra, sao có thể đoán sai chứ, chỉ là anh đang cố
tình chỉnh cô thôi. Suy tư mãi một lúc, cuối cùng, cô lấy hết dũng khí
vô cùng cung kính và thành khẩn hỏi anh một câu, “Vậy anh định trả lời
như thế nào?”
Trần Mộ Bạch đột nhiên lại nở nụ cười, mở mắt ra ngồi thẳng lại, dáng vẻ giống như cực kỳ nghiêm túc mà cam đoan, “Em muốn biết ư, lát nữa sẽ nói cho nhé. Em yên tâm, nhất định sẽ khiến em hài lòng.”
Không có dự báo trước, Cố Cửu Tư vô tình chạm phải ánh mắt kia.
Cô ở bên Trần Mộ Bạch vài năm nay, đã gặp rất nhiều kiểu người, thế
nhưng từ trước đến nay lại không gặp qua người nào có thể vượt qua được
vẻ đẹp của người này.
Gương mặt đẹp đẽ, tuấn tú cực hạn, mọi đường nét trên gương mặt gần
như hoàn mỹ, đường cong mạnh mẽ mà rõ nét, sống mũi thẳng, môi mỏng,
hoàn toàn là một gương mặt của kiểu người bạc tình bạc nghĩa. Thế nhưng, đôi mắt kia lại cực đẹp, đuôi mắt hẹp dài cong lên, cộng thêm với nốt
ruồi đào hoa nơi khóe mắt, sóng mắt lưu chuyển, sẽ đem đến cảm giác rất
khác lạ. Khi anh cười rộ lên sẽ có cảm giác ngập tràn gió xuân, cả người tràn đầy tà khí, hào hoa phong nhã, cái mà nhân gian vẫn gọi là câu hồn đoạt phách, vạn kiếp bất phục, có lẽ cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Cho dù lúc này ánh sáng trong xe mờ ảo không rõ, thế nhưng cũng không hề làm giảm bớt được vẻ đẹp trên gương mặt anh.
Không phải mọi người đều nói rằng, gương mặt với khí chất giống như
mặt trăng với mặt trời, không thể nào vẹn cả đôi đường hay sao, thế
nhưng Cố Cửu Tư lại cảm thấy hai thứ này đặt lên người Trần Mộ Bạch lại
rất hòa hợp, cho dù gương mặt có xuất chúng cũng không thể đè nén được
khí chất cao quý trên người anh.
Thế nhưng kể cả anh có đang cười, hai đầu lông mày vẫn khóa chặt lại
như có chút u ám, phiền muộn, giống như người ta có làm bất cứ việc gì
cũng không thể xua tan được mây mù trên gương mặt anh, khiến cho người
ta luôn tim đập chân run sợ hãi không dám thờ ơ.
Một người giống như vậy, khiến cho người ta không thể nào đoán ra
được tâm tư của anh, cho dù có quyết tâm nỗ lực hết sức đi dò đoán, đến
cuối cùng cũng chỉ là uổng công vô ích mà thôi.
Buổi tiệc tối nay là một buổi tiệc thương mại, thông báo các hạng mục quan trọng hàng năm mà thành phố muốn xúc tiến, sẽ có rất nhiều phóng
viên, cô thực sự sợ lúc đó anh lại đi nói linh tinh gì đó.
Mấy năm nay, không ai có thể ngăn được anh phát ngôn ra mấy lời linh
tinh, bậy bạ, làm cô hết sức khổ cực phải đi tìm mấy công ty truyền
thông kia, cố hết sức để đè ép tin tức xuống, miễn cho Lão Trần đọc thấy rồi lại nổi trận lôi đình, mà hết lần này tới lần khác sau khi mọi
chuyện qua đi, anh vẫn tỏ ra vô tội mà hỏi cô, “Tôi đã nói gì rồi sao?”
Trần Mộ Bạch vừa nói xong liền nhắm mắt lại, rõ ràng không có ý muốn
nói chuyện nữa, cô chỉ đành quay người lại im lặng không nói.
Trần Tĩnh Khang đang lái xe cũng phải quay ra nhìn cô đầy an ủi, dùng khẩu hình miệng nói với cô, “Yên tâm.”
Sắc mặt Cố Cửu Tư trông càng khó coi hơn, Trần Tĩnh Khang là con trai quản gia của Trần gia, từ lúc Trần Mộ Bạch bước chân vào Trần gia cậu
đã đi theo anh rồi. Nghe nói Trần Tĩnh Khang trước đó cũng không phải
tên là Trần Tĩnh Khang, chỉ là sau này Trần lão cố ý đổi tên của cậu
thành Tĩnh Khang, chính là muốn cậu ta ở bên cạnh Trần Mộ Bạch sẽ đem
đến cho anh sự khỏe mạnh, tốt đẹp, có lẽ cũng chính là từ lúc đấy, tất
cả mọi người mới nhận ra rằng Trần lão rất coi trọng đứa con này, “Thời
đại Mộ thiếu” của Trần gia cũng chính thức bắt đầu từ đó
Điều quan trọng nhất là, người này so với Trần Mộ Bạch càng không
đáng tin, sống rất hồn nhiên, là một người không phải mắc bệnh thần kinh mà giống như cái đồ thần kinh, điều quan trọng nhất là miệng của cậu ta giống như miệng quạ vậy, khi cậu ta nói không có gì thì chắc chắn sẽ có gì đó.
Quả nhiên, Trần Mộ Bạch vừa bước vào trong sảnh đã bị phóng viên quây chặt lại bên trong, đến một con kiến cũng không chui qua được, Cố Cửu
Tư và Trần Tĩnh Khang rất ăn ý mà rút lui về một bên đi uống nước hoa
quả.
“Mộ thiếu, nghe nói lần đấu giá này tập đoàn Vân Châu có mời anh làm
quân sư, vậy thì đối thủ cạnh tranh lớn nhất lần này của anh là Lương Lệ Thu của tập đoàn Thiên Vũ.”
Trần Mộ Bạch không biểu cảm gì chỉ “Ừm.” một tiếng.
Phóng viên nào đó vui vẻ hỏi tiếp, “Anh có biết Lương Lệ Thu không?”
Trần Mộ Bạch cũng không thèm nể mặt trực tiếp trả lời, “Không biết.”
“…”
Một đám phóng viên bị làm cho nghẹn lời, hoàn toàn không biết nên nói tiếp gì nữa.
Cố Cửu Tư thở dài một cái, cúi thấp đầu, Mộ thiếu à, anh với Lương Lệ Thu không biết nhau hai mươi mấy năm thì cũng biết nhau mười mấy năm
rồi, trước mặt bao nhiêu người thế này mà anh còn tỏ vẻ lần đầu tiên
nghe thấy tên người ta, lại còn nói không biết, anh đang định làm loạn
như thế nào đây?
Trần Tĩnh Khang đứng bên cạnh lại tỏ ra vô cùng sùng bái, “chị Cửu,
Mộ thiếu đẹp trai quá đi, từ trước đến nay toàn là phóng viên ép người
ta đến mức không nói nên lời, làm gì có chuyện người khác ép phóng viên
đến mức á khẩu chứ.”
Cố Cửu Tư nhìn người nào đó nổi bật giữa một đám người, âu phục phẳng phiu, dáng người thon dài đẹp đẽ đang đứng ở đằng xa, gương mặt tinh tế hoàn mỹ, trong mắt anh lấp lánh những ánh sáng nhỏ bé, một bộ mặt vô
tội nhưng hại người không ghê tay.
Cô cảm thấy cực kỳ vô vị mà gật đầu tán đồng, “Đúng là đẹp trai đến mức khiến người ta phát điên.”
Phóng viên lại tiếp tục hỏi vài câu chuyện quan trọng không liên quan khác để làm nền, cuối cùng mới hỏi đến mối quan hệ của Trần Minh Mặc và Mạnh Lai.
(Bạn vong niên là tình bạn giữa những người chênh lệch tuổi tác với nhau)
Cổ Cửu Tư thở phào một hơi, cũng may, cũng may.
Một đám người liền trở nên buồn bực, Trần Mộ Bạch từ trước đến nay
lúc nào cũng đối nghịch với Trần lão, từ lúc nào lại bắt đầu che che
giấu giấu cho Trần lão rồi.
Ánh sáng từ đèn flash không ngừng lóe lên, lúc này Trần Mộ Bạch mới
chậm rãi phun tiếp ra vài từ, “Bạn vong niên, cũng là một tư thế/kiến
thức.”
Mọi người lặng ngắt đi trong vài phút, rồi đột ngột cười lên thật to, một trận thấy máu mà không thấy dao, lại lịch sự chỉ ra mối quan hệ
thực chất giữa hai người họ, “quan hệ xác thịt.” Lời này có lẽ cũng chỉ
có Trần Mộ Bạch mới dám nói ra mà thôi.
Lúc Cố Cửu Tư nghe đến mấy chữ này, đúng lúc Trần Mộ Bạch cũng đang
nhìn qua đây, dường như anh hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nồng đậm ý khiêu
khích giống như đang hỏi cô câu trả lời vừa rồi có làm cô hài lòng
không.
Vẻ mặt cô lạnh băng nhìn anh, không phát ra tiếng mà nói ra vài từ, điên rồ mất trí.
Trần Mộ Bạch đọc được từ khẩu hình miệng của cô ra bốn chữ nào đó,
nháy mắt lại như thêm dầu vào lửa, cười cười hỏi lại đám phóng viên,
“Thế nào, có thêm kiến thức mới mẻ rồi? Kiến thức chính là sức mạnh.” (nam chính chơi chữ với từ kiến thức 知识 zhishi còn zishi 姿势 là tư thế, đọc na ná giống nhau)
Anh chỉ đơn giản nói một vài từ thôi đã khiến bầu không khí lên cao
chưa từng có, đám người kia đều đang vô cùng phấn kích thảo luận gì đó
với nhau, hễ là những thứ liên quan đến đề tài này, đổi lại người khác
đều sẽ giấu giấu diếm diếm, khó có khi nào lại có người thẳng thắn thoải mái đến vậy.
Chỉ có duy nhất Cố Cửu Tư là khổ sở, âm thầm ai oán một tiếng, Mộ thiếu, ai, đồ háo sắc.
Đoán chừng nếu như không có chuyện gì quá đặc biệt xảy ra thì ngày
mai Trần Mộ Bạch sẽ lại được lên trang nhất của các tờ báo, có lẽ lần
này cô thực sự phải quay về Trần gia nhận tội trước thôi.
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn về màn tuyết trắng xóa đang không ngừng rơi
ngoài cửa sổ, than nhẹ một tiếng, lại là một mùa đông lạnh lẽo đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT