Đôi hàng mi đen dài cong, lông mày đen dài, không phải vẽ lại tựa như tranh.
Con mắt hắn đen bóng, sóng mắt đung đưa mang theo sự quyến rũ nhè nhẹ.
Hắn là quỷ, tước hồn đoạt phách, không tàn bạo, không hung ác, lại ôn nhu dịu dàng.
Tư Đồ Mộc Lương nhìn đến thất thần.
Hoa Bách Hồng bỗng nhiên che miệng cười khẽ.
Tư Đồ Mộc Lương tỉnh thần lại, nhận ra được mình lại đang nhìn chăm chăm gương mặt của một nam tử mà thất thần, Tư Đồ Mộc Lương hơi xáu hổ, ho khan một cái, nói sang chuyện khác: “Thương thế của ngươi…có nghiêm trọng không?”
“Ngươi lo lắng cho ta sao?” Hoa Bách Hồng tựa hồ rất vui vẻ, cả người lập tức dính sát vào. “Nếu ta nói vết thương rất đau, ngươi có đau lòng không?”
Tư Đồ Mộc Lương lùi ra phía sau một bước, tránh khỏi hành động vô cùng thân thiết của Hoa Bách Hồng, cau mày nói: “Ta đang nghiêm túc hỏi ngươi.”
“Đau chứ.” Hoa Bách Hồng cười nói. Giống như lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí rồi, có điều, khi ta thấy ngươi hăng hái chắn trước mặt ta thì bỗng nhiên trong lúc đó ta không còn thấy đau nữa.”
Tư Đồ Mộc Lương có hơi ngượng ngùng, lắp bắp nói: “Vốn là người vì theo ta mới bị thương, ta làm như vậy coi như một mạng trả một mạng, chúng ta huề nhau.”
“Được.” Hoa Bách Hông cười rất hài lòng.”Ta là quỷ chưởng quản vạn hoa ở âm giới, ta là Hoa Quỷ.” Hai người sánh vai cùng đi, Hoa Bách Hồng bỗng nhiên nói.
Ta là hoa, hoa là mạng của ta, linh hồn của ta trú ngụ trong hoa, hoa còn ta còn, hoa vong ta vong.” Nói đến đây, Hoa Bách Hồng dừng bước lại, xít lại gần Tư Đồ Mộc Lương, hơi ngửa cằm, miệng như sắp dán lên mặt Tư Đồ Mộc Lương, hơi thở như hoa lan. “Nếu có ngày ngươi ghét ta đến cực điểm, đoạt lấy tâm hoa của ta là có thể lấy được tính mạng của ta.”
Tư Đồ Mộc Lương đẩy Hoa Bách Hồng ra, xoay người muốn đi, lại bị Hoa Bách Hồng kéo lại.
“Ngươi lại muốn đi à?”
“Ta không muốn đi, ta chỉ là…” Tư Đồ Mộc Lương có hơi khó xử. “Chỉ là…” Chung quy vẫn không thể nói hết.
“Nếu công tử đã không muốn đi, vậy ở lại đi, ở lại với ta, được không?”
Đôi mắt xinh đẹp như vậy lại mang theo một tia cầu xin, Tư Đồ Mộc Lương không cách nào từ chối không tiếp.
Ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, bên tai là tiếng nói dịu dàng nhẹ nhàng của nam tử, Tư Đồ Mộc Lương không nghĩ mình lại chìm vào giấc ngủ. Lúc hắn tỉnh lại, bàn rượu đã được dọn dẹp, nam tử kia cũng không ở cạnh. Hắn vỗ đâu thầm mắng sao mình lại say như thế, một đêm rồi hắn chưa về, cha mẹ không biết đang lo lắng cho mình cỡ nào.
Nghĩ như vậy liền đứng dậy, vừa sửa sang lại quần áo xốc xếch, nam tử kia đã đi đến gần, trong lòng ôm một cây cầm gỗ,thấy bộ dáng Tư Đồ Mộc Lương muốn đi, có chút thất vọng.
“Ngươi có định đi à? Ta vốn đang chuẩn bị khảy cho ngươi một bài.”
Tư Đồ Mộc Lương có chút áy náy. “Xin lỗi, tại hạ vốn không nên ở lâu.”