1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37
Edit: An Ju Ngọc Chân bưng bát dược hoang mang vội vã đi tới trước của phòng riêng, liền thấy Tư Đồ Mộc Lương đang từ bên kia hành lang đi tới, Ngọc Chân trong lòng mắng to, thực đúng là mọi việc không thuận lợi gì cả. Bưng bát dược lên cấp tốc đổ vào miệng, nước đắng nhất thời tràn ngập toàn bộ khoang miệng, suýt nữa nàng kêu ra thành tiếng. Liền vội vàng ném cả bát dược và khay vào trong bụi cỏ, quy quy củ củ đứng tại chỗ đó, mặt hiện nụ cười mỉm không để lộ răng. Tư Đồ Mộc Lương đi tới, thấy Ngọc Chân thì có hơi kinh ngạc: “Lúc này không phải thời gian ngủ trưa của muội sao? Tại sao lại ở đây?” Vị đắng cay trong cổ họng còn chưa tan hết, Ngọc Chân gần như là cắn răng nói: “Phu quân chẳng phải còn chưa có đi nghỉ ngơi hay sao?” Tư Đồ Mộc Lương cũng lười đi nhiều lời với nàng, gần đây Ngọc Chân càng ngày càng quái dị, hắn nói: “Đã như vậy, vậy về phòng nghỉ ngơi đi!” Tưa hồ như bất đắc dĩ mà lắc đầu, đẩy cửa đi vào. Ngọc Chân gật đầu liên tục, cũng đi vào theo. Ngọc Chân vào phòng, chuẩn bị cởi quần áo đi ngủ, rồi lại thấy Tư Đồ Mộc Lương lại nằm ở trước bàn dài đọc sách. Không khỏi có hơi thất vọng: “Phu quân không nghỉ ngơi chút sao?” “Ta không mệt.” Tư Đồ Mộc Lương cũng không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Muội ngủ đi, ta vẫn luôn ở đây.” Ngọc Chân nghe xong cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng, cảm giác buồn ngủ cũng biến mất, rời khỏi giường, cầm lấy một cái ghế, ngồi ở trước bàn, nhìn Tư Đồ Mộc Lương đọc sách. “Muội nhìn ta làm gì?” Tư Đồ Mộc Lương khó hiểu. “Không đi nghỉ ngơi à?” Ngọc Chân cười hì, đứng lên, tới gần Tư Đồ Mộc Lương, nhẹ giọng nói: “Dáng vẻ chăm chú của phu quân lúc đọc sách thật đẹp mắt.” Tư Đồ Mộc Lương hơi nhướn mày, tay đẩy khuôn mặt đang có chút gần sát mình ra, lại đặt sách trong tay xuống, mặt nhìn Ngọc Chân, vẻ mặt nghiêm túc. “Ngọc Chân, muội hãy thành thật nói cho ta biết đi, dược kia có phải muội chưa vứt đi đúng không?” Vẻ mặt Ngọc Chân kinh ngạc, lùi mặt lại, lại che miệng, nói: “Sao phu quân biết?” Tư Đồ Mộc Lương nhếch miệng, nói thừa! Cách ta gần đến như vậy thì đương nhiên ta có thể ngửi được ra mùi rồi. “Nói như vậy thì hẳn lời ta nói không sai rồi.” Tư Đồ Mộc Lương nghiêm túc nói. Ngọc Chân gật đầu, lại lập tức lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ vô tội. “Muội…” Tư Đồ Mộc Lương trong lòng bảo dạ tính nổi giận, đã thấy Ngọc Chân ôm bụng ngồi sụp xuống, trong miệng cứ kêu đau “Ai da ai da” liên hồi. Hắn cuống quýt đỡ Ngọc Chân dây, quên luôn định nói gì, lúc này trên mặt đều là vẻ lo lắng. “Ngọc Chân, muội làm sao vậy… Đau bụng à? Có phải đau bụng không?” Miệng Ngọc Chân cũng trở nên méo xệch, nói: “Bụng… bụng… đau quá…” Tư Đồ Mộc Lương nghe xong càng thấy giận. “Ta nói muội không nên uống loại dược kia rồi, hiện tại bụng đau, đau chết là đáng đời.” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng là thực sự cảm thấy sốt ruột, ôm lấy Ngọc Chân, nói: “Ta đây dẫn muội đi gặp đại phu, muội trước hết chịu đau chút…” Tư Đồ Mộc Lương mới vừa đi vài bước, vai của người trong ngực run lên kịch liệt, kèm theo những tiếng cười khúc khích, tiếng cười kia càng lúc càng lớn, cuối cùng thực sự nhịn không nổi nữa, trực tiếp cười ra tiếng luôn. Biết mình vừa bị lừa, sắc mặt Tư Đồ Mộc Lương nhất thời tối sầm, thả Ngọc Chân xuống đất rồi quay lại trước bàn, cầm sách lên đọc, khuôn mặt cực kỳ khó chịu. Biết mình chọc giận Tư Đồ Mộc Lương, Ngọc Chân lập tức thu lại nụ cười, cẩn thân đi tới trước mặt Tư Đồ Mộc Lương, nhẹ giọng nói: “Phu quân ~” Mặt Tư Đồ Mộc Lương không đổi sắc. Ngọc Chân dịu giọng lại, nói: “Mộc Lương ca ca ~” Tư Đồ Mộc Lương vẫn vững như thái sơn. Ngọc Chân có chút bất đắc dĩ, cầm lấy cánh tay của Tư Đồ Mộc Lương dùng sức lắc. “Đừng giận Ngọc Chân nữa, là Ngọc Chân sai rồi, sau này Ngọc Chân không bao giờ lừa huynh nữa, có được không, được không?” Trong lòng Tư Đồ Mộc Lương có chút dao động, hắn biết Ngọc Chân từ nhỏ đã quen tùy hứng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không sửa ngay được, vẫn nên tha thứ cho muội ấy thôi. Nghĩ thế, hắn xoay người, nói: “Thấy muội…” Hai chữ “thành khẩn” còn chưa nói ra, đã thấy Ngọc Chân lại ôm bụng ngồi sụp xuống, lần này so với lần trước còn diễn hết mình hơn, mặt mày nhíu chặt, sắc mặt đúng là thống khổ không chịu được, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi. Tư Đồ Mộc Lương lần này giận thật, nói: “Lại muốn diễn trò lừa ta, sau này đừng mong ta sẽ tin muội nữa.” Tư Đồ Mộc Lương lại cầm sách lên, thế những Ngọc Chân trước mắt đều đã quỳ luôn trên mặt đất rồi, thều thào gọi hắn: “Mộc Lương… Mộc… Lương… Muội…” Tư Đồ Mộc Lương chỉ cảm thấy Ngọc Chân diễn trò hơi lố, gập sách lại, định đứng dậy. Ngọc Chân thấy hắn định đi, nôn nóng, cả người rướn lên định nhào vào người hắn, lại chỉ bắt được ống quần của hắn, ngửa mặt lên, gương mặt trắng bệch, mặt đầy nước mắt. Vẻ mặt cầu xin nhìn hắn lắc lắc đầu. Sắc mặt Tư Đồ Mộc Lương cũng thay đổi, ôm lấy Ngọc Chân, nói: “Ngọc Chân, muội làm sao vậy…” Ngọc Chân nhìn hắn lắc đầu liên tục, hàm răng cắn chặt môi dưới, đau đến nói cũng không được, chỉ có thể dùng một đôi mắt ngập tràn nước mắt nhìn Tư Đồ Mộc Lương. Tư Đồ Mộc Lương biết là thật sự đã xảy ra chuyện, cũng không dám ở lâu, trưc tiếp ôm người ra khỏi phòng. Tư Đồ Mộc Lương ôm một người đi hết một lượt sân đình, vừa vặn va phải Tiểu Cẩm vừa từ chợ trấn về, Tiểu Cầm la to: “Tiểu thư nhà ta bị sao vậy?” Tiểu Cầm giọng to, đánh thức cả Tư Đồ phu nhân đang nghỉ trưa, vội vàng đi tới, thấy cảnh tượng như vậy, quá sợ hãi: “Mộc Lương, Ngọc Chân đây là…” Tư Đồ Mộc Lương phiền não không ngớt. “Mẹ, mẹ ở đây chờ con, con rất mau sẽ quay lại.” Cũng không muốn giải thích gì thêm, ôm Ngọc Chân ra cửa. Bởi vì hoảng loạn, cũng không chú ý, đụng phải một người, Tư Đồ Mộc Lương ôm chặt người trong lòng, thất tha thất thiểu lui về sau vài bước mới có thể đứng vững. Người bị đụng trúng làm những tờ rơi trong tay rơi đầy đất, từng tờ đều viết “Trị vô sinh” bên trên, mắt Tư Đồ Mộc Lương trở nên nghiêm túc, lập tức dừng bước. Người nọ mặc một thân bố y màu xanh, dáng vẻ như một lang trung, đang hốt hoảng nhặt lại những tờ rơi tứ tung. Đám người Tư Đồ phu nhân vội vã đi tới, Tiểu Cầm vừa nhìn thấy tên lang trung, liền hô to: “Công tử, người này chính là lang trung đưa dược cho tiểu thư, vài ngày trước, ta còn thấy tiểu đồng của hắn dán tờ thông cáo ở chợ đó.” Tư Đồ Mộc Lương tiến lên, đưa tay bắt lấy cổ tay tên lang trung kéo lên, giận dữ nói: “Vì sao lại đi hại vợ con ta?” Lang trung bị hắn kéo lên như thế, nhất thời kêu đau liên hồi, liên thanh cầu xin tha thứ: “Đại gia, ta vốn là làm nghề kiếm cơm ăn, tuyệt đối không đi hại người.” Tư Đồ Mộc Lương tăng mạnh lực tay, nói: “Ngươi có nói không?” Nhất thời có mấy đại hán bước ra, vây quanh lang trung. “Ta nói, ta nói.” Lang trung sợ vỡ mật, vội vàng nói: “Ta là bị người chỉ thị.” “Là ai chỉ thị ngươi làm như vậy?” “Là một công tử tuấn tú mặc áo cưới đỏ, trang điểm thiên đỏ, là hắn chỉ thị ta làm như vậy, ta nếu không làm theo, người chết chính là ta, cầu xin các ngươi thả ta đi đi!” Ngồi phịch người xuống, dập đầu liên tục. Tư Đồ Mộc Lương ngẩn người, từ từ buông tay ra, lang trung nhân cơ hội nhặt hết tờ thông cáo trên đất, cuống quýt chạy đi. Tư Đồ phu nhân tiến lên, nhìn bóng lưng rời đi của lang trung, nghi ngờ nói: “Người hắn nói là ai?” Tư Đồ Mộc Lương mờ mịt lắc đầu, hắn không biết, hắn không biết cái gì hết. Ôm chặt Ngọc Chân, không nghĩ thêm gì nữa, chạy đến y quán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37