Tư Đồ phu nhân đi tới từ phía sau, nói: “Cũng đã là vợ chồng, sao còn cứ gọi Mộc Lương ca ca, Mộc Lương ca ca, sao không đổi cách gọi đi.”
Ngọc Chân thè lưỡi, kéo cánh tay Tư Đồ Mộc Lương nói: “Mộc Lương ca ca, huynh cùng ta ra chợ một chuyến đi.”
Không sớm, không sớm.” Tư Đồ phu nhân đẩy hai người ra ngoài cửa, nói: “Mau đi đi, cứ chơi tận hứng, trở về trước khi trời tối là được.”
Hai người ra chợ, như đi chơi vậy, vào quán bán lụa, cũng có vào quán trà, quán rượu, cũng có vào tiệm tranh chữ… Gần như đi hết chợ một lần, lúc này màn đêm đã phủ xuống, tiếng đàn hồ nổi lên bốn phía, đèn hoa sáng rực rỡ.
“Từ giờ trở đi.” Ngọc Chân nằm trên lưng Tư Đồ Mộc Lương, nói: “Ta nên vì huynh học may vá quần áo, giặt quần áo, sau này quần áo của Mộc Lương ca ca đều do ta may vá, ta nên vì huynh học nấu nướng, mỗi ngày nấu cho huynh ăn, ta còn muốn học thêu, trước đây ta không học, giờ hối hận rồi.”
Hoa Bách Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng là một nụ cười nhạt: “Ta nghĩ hắn sẽ giống như ta vậy, cũng sẽ sáng sớm, tối muộn leo lên đài cao nhìn xa xa nghĩ tới đây, chắc chắn sẽ muốn gửi cho ta một cảnh xuân*.”
*Gốc là ‘nhất mai xuân sắc’ (一枚春色): nghĩa thô là cảnh xuân, chưa hiểu lắm đoạn này, nhưng từ ‘xuân’ có nghĩa bóng là tình yêu/ ái tình, chắc là đang nói về điều đó, t vẫn để nguyên nghĩa thô cho sát vs nguyên gốc.
Tích Hoàng dùng sức cắn mứt quả trong miệng, như để hả giận vậy.
Hoa Bách Hồng nhìn về phía Tích Hoàng, nghiêm túc nói: “Ta đợi đến lúc cây mơ chín quả, ta chơi trên thuyền trong lòng sóng sông Giang, bên cạnh có phu quân của ta, vừa lấy mơ ngâm rượu, vừa rời đi nơi này.”
Tích Hoàng cuối cùng cũng ăn xong mứt quả, vừa như lưu luyến mà liếm liếm ngón tay, rồi mới ngẩng mặt lên nhìn Hoa Bách Hồng, trong mắt tràn đầy khinh bỉ: “Viển vông.”
Hoa Bách Hồng cười khẽ, lại quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng hoa mảnh khảnh chiếu vào cửa sổ. Nụ cười trên mặt liền ảm đạm đi.
Xa vời cho chím Phi Yến kêu to, Hoa Bách Hồng ngạc nhiên đứng lên.
Ngoài cửa sổ, Phi Yến đã quay lại, bọn chúng đập cánh và lắc lư cái đuổi, ở dưới mái hiên bồi hồi một lúc, song song dừng bay đậu lên cái tổ cũ, thân mật dựa vào với nhau.
Hoa Bách Hồng ra khỏi phòng, đi tới dưới hiên, vươn tay, muốn đụng vào. Phi Yến lại song song bay đi mất, ngậm đất xốp bùn do mưa xuân, từng chuyến từng chuyến, hỗ trợ mà lại tựa tranh nhau bay, bận rộn ngậm bùn xây tổ,
Tổ cũng sửa xong, cảnh đẹp đáng mừng hoàn tất, đôi Phi Yến cũng mệt mỏi, tựa sát vào nhau, ngủ ngon lành, toàn bộ đã quên nhắc nhở của Hoa Bách Hồng, dáng vẻ thân mật như đang cười nhạo hắn đóng cửa không ra*, cô tịch sầu khổ.
Gốc là ‘bế môn bất xuất’: dịch thô là như vậy, có thể hiểu là đóng cửa lòng. Kết hợp với câu sau có vẻ như đang miêu tả một sầu phụ ý
Hoa Bách Hồng buồn bã xoay người: “Phi Yến trước kia còn biết đường về, mà người ta yêu lại không thấy về.”
Hoa Bách Hồng nhìn hoa trong tay, nói: “Thiếu phụ nơi khuê phòng giống như đáo hoa đầu cành, không chịu nổi mưa rơi gió thổi, cánh hoa như nước mắt, hoa Hồng bay xuống, như bị chồng ruồng bỏ, không quay về. Hải Đường cũng giống như hoa Hồng rơi vậy, hoa rơi mất hình, hồn tiêu trong vô tận.”
Quay ra tựa như đang oán giận với Tích Hồng: “Người đó đúng là một người phụ tình, đi lâu như vậy, cũng không biết gửi thử về, giải nỗi sầu tương tư của ta.” Hắn than thở: “Quả thực không bằng lúc đầu.”
Hoa Bách Hồng như không nghe thấy, hắn thất thần nhìn vào cánh hoa tàn trong lòng bàn tay, biểu hiện ta thấy tủi thân: “Hôm nay ta giống như là một nử tử ai oán trong thâm tỏa ngọc lâu, một mình trong phòng trống sau khi vị hôn phu ra ngoài, đêm dài đằng đẵng, nằm một mình khó ngủ, màn đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, trống vắng, lại dài như vậy, đến tột cùng câu trả lời thuyết phục mà hắn sẽ cho ta là vào ngày nào?”