Hôm nay, lúc này, hắn lại càng vì cơ thể không thể nhẫn nhịn mà có phản ứng mãnh liệt mà cảm thấy thẹn không ngớt, hắn lại một lần nữa chạy trối chết trước mặt Hoa Bách Hồng.
Hoa Bách Hồng cười ha ha, quay sang đã thấy mèo mun giang tứ chi nằm lên khay trà, loạng choạng thân mình chuẩn bị đổ, Hoa Bách Hồng hô lên, tiến lên ổn định lại tư thế của mèo mun, đặt nó sang một bên, tay dí đầu mèo xuống, dạy dỗ: “Ngươi thật đúng là không bao giờ ngoan ngoãn được, nếu không phải ta phản ứng nhanh, bộ ấm chén bằng sứ men xanh đã bị ngươi làm vỡ nát rồi.”
Mèo mun vung đầu, hất tay Hoa Bách Hồng, lười biếng gục xuống bàn, nào thèm để ý đến Hoa Bách Hồng.
Hoa Bách Hồng nghĩ mà buồn cười, ngón tay giơ lên trước mặt mèo mun, vẽ vẽ vòng tròn.
Mèo mun ngẩng mặt, quay vòng theo tay Hoa Bách Hồng, Hoa Bách Hồng thức sự nhịn không được, ôm bụng nở nụ cười.
Mèo mun quay quay đầu nên có chút chóng mặt, thật vất vả ổn định lại thân thể, nhìn Hoa Bách Hồng đang cười hung hăng, nổi giận, đạp đạp trên bàn, cuối cùng vẫn làm cho bộ ấm chén sứ men xanh tốt nhất mà Hoa Bách Hồng đã bỏ ra một đống tiền để mua rơi xuống đất.
Hoa Bách Hồng rốt cục cũng ngừng cười, nhìn bộ ấm chén không còn trọn vẹn dưới đất, trên mặt là vẻ thương tiếc vạn phần, lúc quay sang bên cạnh thì đã biến thành vẻ âm trầm: “Chuyện tốt mà ngươi làm ra đây.”
Vừa thấy tình huống không ổn, mèo mun nhảy xuống bàn muốn chạy trốn, Hoa Bách Hồng lại nhanh hơn hắn vài bước, tay đặt lên người mèo mun, cười ha ha: “Bắt được rồi, để xem ngươi còn xem ta ra gì không.”
Mèo mun ra sức giãy dụa, tứ chi vừa to vừa ngắn đạp loạn trên đất, sau đó lại ngã phịch xuống như đống bùn, vẫn không chạy thoát được sự giam giữ của Hoa Bách Hồng.
Hoa Bách Hồng nhấc mèo mun lên, nhìn mèo mun đang đạp loạn, gầm gừ với hắn.
Hoa Bách Hồng lại xòe một tay ra, nói: “Ngươi làm vỡ bộ ấm chén sứ men xanh tốt nhất của ta, ngươi phải bồi thường.”
Hoa Bách Hồng nhỏ giọng nói với mèo mun: “Đi mau, người ta yêu tới rồi.” Mèo mun lắc mình một cái liền biến mất.
Hoa Bách Hồng hài lòng gật đầu, đi tới trước cửa, đã thấy bóng dáng Tư Đồ Mộc Lương đang đi từ đình viện qua, trong đầu nảy ra một ý, đi tới trước án thư, làm đổ bút, giấy, nghiên mực, lật đổ cả đồ trang trí bằng sứ, cả người vô lực ngã xuống đất, hơi thở yếu ớt.
Yếu ớt, giả bộ sống không được bao lâu nữa.
Lúc Tư Đồ Mộc Lương đi vào trong phòng liền thấy một tình cảnh như vậy, làm hắn sợ hãi, giấy trong tay rơi xuống đất, chạy đến trước mặt Hoa Bách Hồng, từ dưới đất ôm lấy hắn, vội la lên: “Ngươi làm sao vậy? Hoa Bách Hồng, Hoa Bách Hồng, ngươi làm sao vậy?”
Hoa Bách Hồng miễn cưỡng mở một con mắt, môi run rẩy: “Ta…thấy trên dầu tường mọc một gốc cây chưa thấy qua, hoa thân trong suốt, ta thấy đẹp… ngắt lấy ăn…không nghĩ tới… hoa có kịch độc…”
Tư Đồ Mộc Lương vội mà không biết làm thế nào, hắn không hiểu độc, lại càng không biết giải độc.
Hoa Bách Hồng đặt tay lên trán, đưa mắt nhìn hắn, run run đưa một tay ra, Tư Đồ Mộc Lương bắt lại tay hắn, nói: “Ngươi biết cái gì dùng được tốt thì nói với ta đi? Nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?”
Hoa Bách Hồng thiếu chút nữa là phì cười, lại nhịn xuống, nói đứt quãng: “Ngươi…ngươi hôn ta…cho ta một chít tinh khí ta có thể…có thể…sẽ đỡ hơn…”
Tư Đồ Mộc Lương lấy ra bánh bao còn đang nóng đặt trong người, bóc giấy dán dưới đế bánh, đưa tới trước mặt Hoa Bách Hồng: “Bánh bao ta mua còn nóng, ngươi mau ăn đi.”
Hoa Bách Hồng lại quay mặt qua, đầu ngón tay khẽ chạm lên khóe môi, vẻ mặt e thẹn: “Ta ăn no rồi.”