Hai ngày sau, sợ Mạnh Hoa Nhiên gặp tình trạng giống như một năm trước cho nên Nghiêm Thời Trì quyết định cùng cậu đến nhà cũ của Trịnh gia.
Lỡ như Mạnh Hoa Nhiên bị gợi lên ký ức thống khổ thì Nghiêm Thời Trì cũng có thể đúng lúc ở bên cạnh giúp đỡ, an ủi.
Hai người còn chưa bước vào sảnh chính của tầng một, mới chỉ đi dạo bên trong sân ngoài, vô số hình ảnh trong kí ức đã điên cuồng hiện lên trong đầu Mạnh Hoa Nhiên.
Đến lúc bước vào sảnh chính, sau khi vạch lớp vải chống bụi phủ trên các món đồ nội thất, thần kinh não Mạnh Hoa Nhiên càng chịu thêm kích thích, làm cậu liên tục cau mày.
Ngày sinh nhật thứ ba mươi của Nghiêm Thời Trì hai năm trước, hôm đó không phải cuối tuần, Mạnh Hoa Nhiên đầu tiên là tạm biệt Nghiêm Thời Trì, sau đó thì đi đến tập đoàn Trịnh thị.
Cậu nói chuyện với Trịnh Từ Bân trong phòng làm việc một lúc lâu, sắp xếp xong xuôi chức vụ sau này của hắn, khuyên hắn đừng bỏ nhà đi làm mấy việc ngu xuẩn nữa.
Nếu đã là con trai lão Trịnh tổng thì vô luận hắn bỏ nhà đi bao nhiêu lần thì Mạnh Hoa Nhiên cũng sẽ đi tìm bắt hắn trở về.
Đến buổi chiều, Mạnh Hoa Nhiên muốn đi nhà cũ của Trịnh gia để lấy lại những bức thư chưa được gửi, bao gồm cả món quà đã chuẩn bị cho Nghiêm Thời Trì.
Mạnh Hoa Nhiên vốn muốn tự lái xe nhưng cậu mang thai thì thật không tiện. Trịnh Từ Bân thấy vậy, đột nhiên chủ động muốn đưa Mạnh Hoa Nhiên trở về Trịnh gia, nói hắn cũng cần về nhà lấy đồ.
Mạnh Hoa Nhiên ngồi lên xe Trịnh Từ Bân, càng nghĩ càng thấy không đúng, cậu đoán mục đích thật sự của Trịnh Từ Bân khi trở về nhà cũ là gì, đến cùng là muốn lấy thứ gì.
Cách đây không lâu, Trịnh Từ Bân trốn nhà đi, công ty bọn họ cũng tình cờ bị lộ tài liệu bí mật quan trọng. Chuyện là trong lúc công ty bọn họ đang chuẩn bị cho một dự án quan trọng, kết quả lại không hiểu vì sao bên công ty đối thủ lại nhanh chân hơn một bước đoạt được dự án đó, việc này tạo nên tổn thất không ít cho công ty, mọi người bắt đầu nghi ngờ trong công ty có kẻ phản bội.
Do vậy Mạnh Hoa Nhiên định thăm dò Trịnh Từ Bân nhưng không ngờ hắn thẹn quá hóa giận, đập vỡ bình hoa rồi ngay lập tức thừa nhận tất cả: "Đúng, là tao muốn bán công ty!"
"Ông già kia căn bản không để ý đến tao, hắn lừa mẹ tao cả đời, trước khi chết, ông ta còn muốn đem công ty giao cho mày. Nó rõ ràng là của tao! Dù sao công ty rơi vào tay mày hay rơi vào tay người khác cũng không có gì khác nhau!"
Trịnh Từ Bân lời còn chưa dứt đã bị Mạnh Hoa Nhiên cho một bạt tay, hai má trong nháy mắt hiện lên dấu năm ngón tay đỏ chót.
Mạnh Hoa Nhiên cảm thấy hắn thật sự điên rồi!
Trước đó Trịnh Từ Bân còn cố ý tìm một người trường phòng để gánh trách nhiệm thay hắn, đối phương bị lực lượng cảnh sát mang đi điều tra, ai biết được, tên phản đồ này lại là Trịnh Từ Bân.
Hắn biết sớm muộn gì cũng bị phát hiện, nên hôm nay muốn về nhà để tiêu hủy chứng cứ.
Sau khi biết được chân tướng sự việc, Mạnh Hoa Nhiên không cách nào khoan dung được, kêu Trịnh Từ Bân đến cục cảnh sát tự thú. Nhưng với tính cách của Trịnh Từ Bân, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Hai người ở trên xe xảy ra tranh chấp, Trịnh Từ Bân đánh vô-lăng, đạp mạnh chân ga, kết quả đụng phải chiếc xe khác.
Mặc dù không gây nên vụ nổ lớn nhưng toàn bộ chiếc xe đều bị lật ngược, Mạnh Hoa Nhiên ngồi ghế phụ lái cũng bị thương chảy máu. Nửa người dưới của cậu bị kẹt lại không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể đưa tay kéo Trịnh Từ Bân lại.
Mạnh Hoa Nhiên muốn cầu cứu nhưng Trịnh Từ Bân lại vừa sợ vừa tức: "Đệt! Mạnh Hoa Nhiên, mày có phải đến chết cũng không chịu buông tha tao?"
"Không! Tao không thể bị bắt được, buông tay!"
"Mày con mẹ nó, buông ra!"
Trịnh Từ Bân hét lớn nhưng Mạnh Hoa Nhiên vẫn cứ chặt chẽ nắm lấy cánh tay hắn, hắn cắn răng một cái rồi nhẫn tâm bẻ gãy cánh tay Mạnh Hoa Nhiên, sau đó chính mình từ trong xe bò ra ngoài, cuống quít chạy trốn.
Mạnh Hoa Nhiên chịu nhịn đau đớn, lấy cánh tay còn lại đặt lên trên bụng, máu càng chảy càng nhiều, theo đó cậu có thể cảm nhận được một tiểu sinh mệnh đang trôi qua.
Sau khi được nhân viên y tế đặt lên xe cấp cứu, trong mắt Mạnh Hoa Nhiên hoàn toàn là u ám cùng tuyệt vọng, nước mắt thuận theo vết máu hai bên má lướt xuống, cậu tự mình lẩm bẩm: "Thật... Xin lỗi, xin lỗi..."
Cậu không bảo vệ được con mình, xin lỗi tiểu sinh mệnh sắp chào đời.
Cậu còn thấy có lỗi hơn Nghiêm Thời Trì, phụ lòng hắn nhiều năm chờ đợi, lúc nào cũng nhiệt tình yêu thương và hết mực bảo vệ cậu...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT