Editor: Sasaswa

Đảo mắt lại qua ba tháng, mùa hè đến, Mạnh Hoa Nhiên không còn bọc đến cặn kẽ nữa, quần áo trên người mỏng đi vài lớp, vải vóc mỏng nhẹ thoáng mát, size quần áo cũng tăng thêm kích cỡ.

Thời gian này, lúc cậu cởi áo ra là có thể thấy bụng vừa tròn vừa lớn, thai nhi đã bước vào tháng thứ tám rồi.

Gần tới ngày dự sinh của Mạnh Hoa Nhiên, Nghiêm Thời Trì không có thời gian để suy nghĩ đến những cái khác, đem công ty tạm thời giao cho em trai quản lý, còn hắn thì từng phút từng giây đều ở bên Mạnh Hoa Nhiên.

Sáng nay, Nghiêm Thời Trì đưa Mạnh Hoa Nhiên đến bệnh viện làm kiểm tra thai sản. Trong thời gian Mạnh Hoa Nhiên mang thai, mỗi lần đến kì kiểm tra, đều có Nghiêm Thời Trì đi cùng cậu.

Bây giờ Mạnh Hoa Nhiên mang thai đã hơn ba mươi tuần, các hạng mục cần kiểm tra cũng đã kiểm tra qua, cơ thể và tâm lí của cậu đều rất ổn định.

Lần này bác sĩ kiểm tra vị trí thai nhi, vị trí đầu thai nhi rất lí tưởng, cuống rốn cũng không quấn quanh cổ đứa bé, các điều kiện sinh nở đã phù hợp.

Thân thể Mạnh Hoa Nhiên đặc thù, là đàn ông mà lại mang thai, Nghiêm Thời Trì ngoại trừ người nhà vẫn không để lộ nửa điểm tiếng gió lọt ra ngoài.

Nghiêm Thời Trì tìm vài vị bác sĩ tin tưởng, định kỳ đưa Mạnh Hoa Nhiên đi làm kiểm tra, bọn hắn đương nhiên đều thỏa thuận giữ bí mật, miệng kín như bưng.

Qua nửa ngày Mạnh Hoa Nhiên mới làm xong toàn bộ kiểm tra, các bác sĩ đều nói không có gì bất ngờ xảy ra, hai tháng sau là có thể thuận lợi sinh đứa bé ra.

Sau đó Nghiêm Thời Trì đi vệ sinh, kêu Mạnh Hoa Nhiên đứng ngoài hành lang chờ hắn một lát.

Mạnh Hoa Nhiên gật đầu nhưng sau đó thì nghe được một trận động tĩnh lớn, lực chú ý vì vậy cũng bị hấp dẫn.

Đi ra ngoài thì thấy ba bốn nữ y tá cùng một nam bác sĩ vội vã đẩy cáng giường. Ga giường nhuốm một bãi máu đỏ tươi đặc biệt chói mắt, sản phụ nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, nắm chặt áo blouse trắng của nam bác sĩ kia.

Chỉ là thoáng qua nhưng cả người Mạnh Hoa Nhiên run rẩy, cậu mở to hai mắt, cứng người tại chỗ.

Người phụ nữa kia không biết gặp chuyện gì mà chảy máu rất nhiều, nàng chịu đựng đau đớn, từng lần từng lần một bi thương hô: "Cứu... Mau cứu! Bác sĩ, cứu tôi... Tôi... Đứa bé..."

Cáng giường được đẩy tới phòng cấp cứu của khoa sản, bọn họ biến mất phía sau tầm nhìn Mạnh Hoa Nhiên, cơ thể cứng đờ của cậu lát sau mới có chút cử động, có điều mới vừa đi được hai bước chân cậu đã mềm nhũn, Mạnh Hoa Nhiên bám vào tường mới có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể.

Nghiêm Thời Trì vừa từ nhà vệ sinh đi ra liền nhìn thấy cảnh này. Hắn cả kinh, lập tức chạy lên trước đỡ lấy Mạnh Hoa Nhiên.

Nhưng tay Mạnh Hoa Nhiên chợt mất đi nhiệt độ, lạnh lẽo cực kỳ.

"Nhiên Nhiên? Em làm sao vậy?" Nghiêm Thời Trì mặt đầy lo lắng, không ngờ sau đó hai vai Mạnh Hoa Nhiên run lên, hai tay che miệng.

Cậu muốn ói!

Phi thường phi thường muốn ói!

Nghiêm Thời Trì thấy thế thì vội vàng dìu cậu vào nhà vệ sinh. Tiếng nước ào ào, Mạnh Hoa Nhiên đỡ bồn rửa tay, ói ra hồi lâu.

Cậu sáng nay không ăn cái gì, chỉ ói ra nước vàng trắng. Chất lỏng ói ra từng chút một, một lúc sau chỉ còn là nước chua, gần như nôn ra cả mật.

Điều này hiển nhiên không bình thường!

Nghiêm Thời Trì càng ngày càng hoang mang, nhẹ nhàng mò ra phía sau lưng Mạnh Hoa Nhiên, giúp cậu thuận khí, nhiều lần dò hỏi tình huống Mạnh Hoa Nhiên nhưng cậu thủy chung trầm mặc không nói.

Kỳ thực suy nghĩ của cậu đã bay xa từ lâu, hình ảnh người phụ nữ cuồn cuộn chảy máu không ngừng hiện ra làm đầu Mạnh Hoa Nhiên một trận hoa mắt chóng mặt, bức tranh đẫm máu kia có vẻ rất quen thuộc, mang lại cho cậu cảm giác đặc biệt thống khổ.

Tựa hồ mấy năm trước, người nằm trên cáng giường rồi bị đẩy vào phòng phẫu thuật là cậu.

Giống như người phụ nữ kia, phía dưới của cậu chảy rất nhiều máu, nỗi đau kịch liệt sắp che lấp cậu, làm cậu phát điên, làm cậu bi thương và tuyệt vọng...

Ói đến cuối cùng, cả người Mạnh Hoa Nhiên đều co quắp mềm oặt, may là được Nghiêm Thời Trì đúng lúc ôm lấy: "Nhiên Nhiên! Em có khỏe không? Có phải ăn trúng cái gì không?"

Vào giờ phút này, Mạnh Hoa Nhiên hoàn toàn không nghe thấy lời Nghiêm Thời Trì nói, cậu bỗng nhiên nhìn mình trong gương, gương mặt tinh xảo lúc này lại trắng bệch, xa lạ không quen biết.

Cậu đưa tay sờ tấm gương, trong gương hiện lên một gương mặt khác, ánh mắt đầy thù hận, người đó còn lộ ra một nụ cười lạnh nhạt.

Mắt Mạnh Hoa Nhiên co rụt lại, sợ đến mức bỗng nhiên lùi về phía sau, viền mắt chứa đầy nước mắt: "Không! Không được! Trịnh... Trịnh Từ..."

"Nhiên Nhiên, Mạnh Hoa Nhiên! Em đến cùng xảy ra chuyện gì?"

"Đừng dọa anh được không? Nhiên Nhiên, bảo bối!"

Trong tiếng thét của Nghiêm Thời Trì, Mạnh Hoa Nhiên dần mất đi ý thức, hôn mê trong ngực hắn.

Ngủ liên tiếp ba ngày ba đêm Mạnh Hoa Nhiên mới mở hai mắt ra, cậu đầu tiên là ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng của bệnh viện, sau đó đập vào mắt là một người đàn ông.

Ngũ quan tuấn lãng thâm thúy, đối phương lớn lên rất đẹp, nhìn rất thân thiết, miệng Mạnh Hoa Nhiên nhẹ chuyện động hai lần, nhỏ giọng nói...

Nghiêm Thời Trì rất sợ! Sợ Mạnh Hoa Nhiên lần này tỉnh lại, lại hỏi hắn ba chữ kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play