Một tháng sau, bất tri bất giác đã đến cuối tháng mười. Tiết trời cuối thu lạnh lẽo, trong nhà luôn mở điều hòa nên mỗi một nơi đều ấm áp như mùa xuân.
Mạnh Hoa Nhiên vẫn như thường lệ luyện tập vẽ vời, bởi vì chỉ có lúc vẽ cậu mới cảm giác được sự yên ổn quen thuộc, nhìn từng bức vẽ, cậu tự cảm thấy thỏa mãn với chính mình.
Song, cậu cùng Nghiêm Thời Trì đã có một thỏa thuận, mỗi ngày quy định ba tiếng, một khi tay đau hoặc tay run lên thì lập tức phải dừng lại.
Lần này sau khi xuất viện, Mạnh Hoa Nhiên tuy rằng vẫn còn mất trí nhớ nhưng so với lúc trước thì khôi phục nhanh hơn nhiều, cậu dần dần không còn chơi rubik và đồ chơi lego nữa, mà bắt đầu chuyển qua đọc sách.
Các loại kiến thức thiên văn địa lí, bất kì loại sách nào Mạnh Hoa Nhiên cũng không cự tuyệt. Từng chương từng chương văn ngôn tối nghĩa khó hiểu, từng quyển từng quyển kiệt tác ngoại văn, Mạnh Hoa Nhiên âm thầm kinh ngạc, cậu cư nhiên có thể xem hiểu những thứ này.
Trong thời gian này, Mạnh Hoa Nhiên không chỉ đọc tác phẩm tiểu thuyết kinh điển mà còn lật xem sách tài chính thương mại, sách quản lý tổng hợp, vân vân. Có điều cậu thích xem sách công trình thiết kế nhất, không bộ sách nào qua được bộ này.
Có lúc Mạnh Hoa Nhiên xem rất tập trung, quên cả thời gian, bất tri bất giác ngâm mình trong phòng sách cả một ngày.
Mạnh Hoa Nhiên đại khái cũng hiểu rõ bệnh của mình, đã hai mươi tám tuổi mà đối với quá khứ không nhớ được cái gì. Lúc đầu cậu có chút hoang mang hoảng hốt, tới nay cũng rất muốn biết quá khứ của mình.
"Nghiêm Thời Trì, chúng ta có ảnh chụp chung không?" Mạnh Hoa Nhiên hỏi.
Nghiêm Thời Trì đầu tiên là sững sờ, do dự một chút rồi hỏi ngược lại cậu: "Bây giờ em muốn xem sao? Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Một mặt, Nghiêm Thời Trì hi vọng Mạnh Hoa Nhiên có thể mau chóng khôi phục kí ức, có thể nhớ lại tất cả, mặt khác hắn lại sợ Mạnh Hoa Nhiên chịu kích thích lần hai.
Mạnh Hoa Nhiên gật gật đầu: "Vâng, em muốn thấy chính mình trong quá khứ."
"Được, anh dẫn em đi."
Kỳ thực trong nhà hai người có một phòng trưng bày, không chỉ bốn bức tường xung quanh mà cả trên trần nhà cũng có ảnh chụp của hai người, trên bàn để đầy các quyển album ảnh.
Bây giờ Nghiêm Thời Trì đang ngồi ở vị trí cao, đối với người ngoài hắn là hình tượng lạnh lùng ít nói. Theo cách nhìn của người khác, hắn không chú ý đến các hình thức quá nhiều, dù sao thường ngày Nghiêm Thời Trì trong công việc rất kiên quyết, gọn gàng nhanh chóng.
Nhưng đụng tới chuyện của Mạnh Hoa Nhiên, chuyền nào hắn cũng bận tâm. Khi chuẩn bị kết hôn với Mạnh Hoa Nhiên, tâm trạng Nghiêm Thời Trì giống như một cô thiếu nữ vậy, chụp ảnh cưới cũng mất năm ngày, trước trước sau sau gộp lại, có chừng mười kiểu tạo hình.
Hai người rõ ràng đều là đàn ông mà thay đổi hết mấy lượt quần áo, ví dụ như giống kiểu dáng nhưng khác màu, nam phục cổ trang, sườn xám kiểu nam, áo Dân quốc Tôn Trung Sơn cùng với hán phục vân vân.
Lúc đó Mạnh Hoa Nhiên cảm thấy quá mức rườm rà, ngoài miệng phi thường ghét bỏ Nghiêm Thời Trì, nói hắn quá rắc rối! Nhưng cuối cùng, Mạnh Hoa Nhiên vẫn xin nghỉ cùng Nghiêm Thời Trì chụp mấy bộ ảnh.
Hai người cùng nhau chọn ảnh, Mạnh Hoa Nhiên nói làm một quyển album là tốt rồi, Nghiêm Thời Trì lại thẳng thừng lắc đầu, tấm nào cũng không nỡ xóa làm nhân viên rơi vào tình thế khó xử.
Cuối cùng chọn được hơn 500 tấm nhưng một cuốn album không thể để nhiều như vậy, dù sao Mạnh Hoa Nhiên cũng không muốn sau này già rồi, lấy album ra xem, kết quả lật tới gãy tay.
Trong căn phòng này, trừ ảnh cưới của hai người, còn có ảnh du lịch và ảnh sinh hoạt bình thường.
Lúc trước, Nghiêm Thời Trì rất thích thừa dịp Mạnh Hoa Nhiên không chú ý thì chụp hình lúc cậu ăn, lúc cậu đọc sách, vẽ, ngáp rồi duỗi người, hắn muốn lưu lại từng khoảng khắc nhỏ nhặt nhất của Mạnh Hoa Nhiên.
Bọn họ bỏ lỡ nhau năm năm, Nghiêm Thời Trì hận không thể dành thời gian lấp đầy khoảng thời gian bọn họ tách ra này.
Hôm nay, Mạnh Hoa Nhiên bị mất kí ức một lần nữa đi vào căn phòng này, cậu ngơ ngác nhìn tất cả những thứ này, thậm chí còn thấy bản thân mình lúc mười mấy tuổi.
Năm đó camera vẫn chưa tốt như bây giờ cho nên những bức ảnh cũng không rõ ràng lắm, có loại cảm giác xưa cũ. Trong những năm tháng tươi trẻ này, Mạnh Hoa Nhiên vẫn còn bộ dáng ngây ngô ngại ngùng.
Ngón tay Mạnh Hoa Nhiên nhẹ nhàng chạm vào bức ảnh thời trung học của mình, dần dần rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.
Cứ việc Mạnh Hoa Nhiên gần đây tâm trạng bất ổn, trước khi dẫn cậu vào căn phòng này, Nghiêm Thời Trì đã kiểm tra qua một lần, đảm bảo không để Mạnh Hoa Nhiên cảm thấy không vui, tránh để cậu cảm thấy kích thích quá mức.
"Nhiên Nhiên, trong điện thoại anh có ít video, em muốn xem không?" Nghiêm Thời Trì kéo lại suy nghĩ đang bay xa của Mạnh Hoa Nhiên.
Mạnh Hoa Nhiên gật đầu rồi thấy Nghiêm Thời Trì mở một đoạn clip ngắn năm phút, trong màn hình, Mạnh Hoa Nhiên thấy mình của hai năm trước.
"Tôi là Mạnh Hoa Nhiên, năm nay hai mươi sáu tuổi, quen Nghiêm Thời Trì mười hai năm..."
Cậu chậm rãi nói, lúc sau Nghiêm Thời Trì cũng xuất hiện trong đoạn clip, chào hỏi: "Tôi là Nghiêm Thời Trì, năm nay hai mươi chín, thích Mạnh Hoa Nhiên mười hai năm."
Mạnh Hoa Nhiên nghe xong sững sờ, có chút lúng túng, dời sang đề tài khác: "Nghiêm Thời Trì, thực ra em muốn nói tên này của anh quá khó đọc."
"Vậy sao? Nhiên Nhiên, vậy em gọi anh "lão công" là được."
"Lưu... Lưu manh!" Mạnh Hoa Nhiên lấy tay nhẹ nhàng gõ Nghiêm Thời Trì.
"Nhiên Nhiên, bảo bối, hay là em giống ba mẹ gọi anh là "Trì Trì" đi, anh không ngại đâu."
Khi đó Mạnh Hoa Nhiên tự nhiên lắc đầu nói Nghiêm Thời Trì buồn nôn, kêu hắn tránh ra, trong màn hình mất đi một người...
Một lát sau đoạn video cũng kết thúc, Mạnh Hoa Nhiên xem xong có chút sững sờ.
"Nhiên Nhiên, hôm nay chúng ta làm một cái khác đi."
Nghiêm Thời Trì cười cười, bắt đầu từ năm ngoái, mỗi lúc Mạnh Hoa Nhiên ngu dại, hắn đều chụp hình và quay video cho cậu.
Không đếm được đã bao nhiêu lần, hôm nay hắn tiếp tục lặp lại đề nghị này.
Đem Mạnh Hoa Nhiên còn ngẩn ngơ kéo vào trong lòng, sau đó Nghiêm Thời Trì nhìn thẳng vào ống kính nói: "Tôi là Nghiêm Thời Trì, năm nay đã ba mươi mốt tuổi, đã kết hôn, đối phương là... Mạnh Hoa Nhiên."
Lời còn chưa dứt, tim Mạnh Hoa Nhiên run lên, cậu nhíu mày lấy tay ôm ngực mình.
Nghiêm Thời Trì thấy vậy thì lo lắng cậu xảy ra chuyện, sốt sắng dò hỏi: "Nhiên Nhiên, làm sao vậy? Có phải nơi nào không thoải mái không?"
Mạnh Hoa Nhiên không trả lời, một lát sau cậu chủ động cầm điện thoại Nghiêm Thời Trì qua, điều chỉnh ống kính nhắm ngay Nghiêm Thời Trì.
"Nghiêm Thời Trì, anh rất cực sao?"
Nghe cậu bỗng nhiên hỏi như vậy, Nghiêm Thời Trì cười cười nói: "Bảo bối đang đau lòng anh sao? Nhiên Nhiên ngốc, anh đương nhiên không cực, yêu em là một quá trình rất hạnh phúc, làm sao cực được."
Vành mắt Mạnh Hoa Nhiên không tự chủ được đỏ lên, đoạn đối thoại này đã được cậu ghi lại.
Sau khi từ phòng ảnh ra, Mạnh Hoa Nhiên bắt đầu có một thói quen mới là mỗi ngày đều phải nghe tiếng tim đập của Nghiêm Thời Trì.
Cậu làm điều đó vào buổi sáng và buổi tối, mỗi buổi tối, Mạnh Hoa Nhiên đều nằm nhoài trên người Nghiêm Thời Trì, đem tai kề sát vào ngực hắn, lắng nghe kĩ càng.
Nghiêm Thời Trì sờ đầu Mạnh Hoa Nhiên, nghĩ thầm, cậu bây giờ ngoan ngoãn thẳng thắn cùng bộ dáng trước đây bất đồng. Nếu trước đó Mạnh Hoa Nhiên cũng gỡ bỏ lớp ngụy trang lạnh lùng của mình, thoải mái nói ra tâm sự của mình thì đã không dồn nén cảm xúc lâu như vậy.
"Nhiên Nhiên, tại sao gần đây em phải nghe tiếng tim đập của anh?"
"Bởi vì cảm thấy rất vui."
"Vui?"
"Vâng, vừa nghĩ tới trên thế giới này có người thích em nhiều như vậy, chẳng lẽ còn không vui sao?"
Nhìn đôi mắt sáng ngời chân thật trước mặt, tâm Nghiêm Thời Trì đột nhiên trở nên phấn khích, hắn hôn lên mắt cậu: "Bảo bối của anh, tâm can của anh, anh mang em đi tìm kho báu được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT