*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc Tri Hành trước giờ rất không thích cái kiểu nói “ai là của ai” này, hắn cảm thấy mọi người là của chính mình.

Nhưng mà, lúc này nghe thấy Triệu Hòa Vũ ở đằng kia nói Đồng Thu là sư mẫu của y, không hiểu sao trong lòng lại ngầm thấy thoải mái.

Cho nên mới nói, loài sinh vật mang tên con người, mỗi ngày đều đang tự vả vào mặt mình.

Mà Đồng Thu trên đường trở về trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, đến một chuyến như vậy, thật ra chính là vì để tuyên bố chủ quyền. Không phải nói có người theo đuổi Hoắc Tri Hành sao? Vậy thì bạn trai chính quy anh liền ra mặt, đánh một cái dấu cho cảnh sát Hoắc, nói cho mọi người biết rõ, sau lưng người đàn ông này còn có một người đàn ông.

Anh không cần phải trực tiếp đối mặt với cái người đang theo đuổi Hoắc Tri Hành kia, hôm nay anh đứng ở ngay cổng đồn công an Tam Hồ, còn có ai không biết là chuyện gì xảy ra sao? Người kia sau này lại đến, không cần nghĩ cũng biết, nhất định sẽ nghe được từ miệng người khác có một người như Đồng Thu.

Lớn lên đẹp trai, hiền lành, dịu dàng chu đáo lại còn tri thức.

Đồng Thu cảm thấy biểu hiện hôm nay của anh có thể đạt 100 điểm, đè bẹp tình địch không một chút khó khăn.

Thứ bảy, cuối cùng cũng đến lượt trực ca ngày, 4 giờ rưỡi chiều Hoắc Tri Hành thay cảnh phục từ đồn công an đi ra.

“Sư phụ!” Triệu Hòa Vũ chạy bước nhỏ đuổi theo, “Đi đâu vui vẻ thế?”

“Cung Quảng Hàn*?” Hoắc Tri Hành đùa giỡn y.

“Ơ, vậy là đi tìm Hằng Nga tỷ tỷ hay là Ngô Cương** ca ca thế?” Triệu Hòa Vũ cười hì hì nói, “Dắt đệ tử ruột theo với!”

* Cung Quảng Hàn: cung điện trên cung trăng

** Ngô Cương: chính là chú cuội ấy. Có người cho rằng truyền thuyết Chú Cuội của Việt Nam bắt nguồn từ nhân vật Ngô Cương trong thần thoại Trung Hoa gắn liền với sự tích Hằng Nga Hậu Nghệ. Trong thần thoại Trung Hoa, Ngô Cương là một chàng tiều phu vì ham muốn sự bất tử mà bị các vị thần lưu đày đến cung trăng bắt phải đốn hạ một cây Quế bất tử trên đó. Tuy nhiên sự khác biệt giữa hai câu chuyện là quá lớn nhưng vẫn giống nhau ở cây thuốc trường sinh bất tử.

“Dắt theo cái đầu cậu.” Hoắc Tri Hành đi ra ngoài, “Tối nay hẹn thầy giáo Đồng, hai chúng tôi đã mấy ngày không gặp rồi.”

Nghe thấy Hoắc Tri Hành đi gặp người yêu, Triệu Hòa Vũ lại càng hăng hái: “Vậy càng tốt, dắt em theo với.”

Hoắc Tri Hành híp mắt nhìn y, trên mặt rõ ràng viết hai chữ “Ghét bỏ”.

“Anh đừng có keo kiệt như vậy…. Sư phụ, thầy giáo Đồng đẹp như thế, cho em nhìn nhiều một chút dưỡng mắt không được sao? Lại nói, em cũng chả tạo ra nổi uy hiếp gì với anh cả, em thẳng tắp còn gì!”

Triệu Hòa Vũ là một thẳng nam, theo như y tự nhận, còn là một thẳng nam ngây thơ chung thủy, mối tình đầu còn chưa có thành.

Y từ lúc đi học ở trường đã bắt đầu theo đuổi một cô nàng, sau đó cũng thật khéo, cả hai cùng được phân tới đồn công an Tam Hồ, nhưng mà, đếm ngón tay tính toán, cũng đã nhiều năm trôi qua, Triệu Hòa Vũ còn chưa có thành công “Thượng vị”, con gái người ta chính là không chấp nhận y.

“Thầy giáo Đồng là để cậu tùy tiện nhìn sao?” Hoắc Tri Hành đứng ở ven đường đón taxi, kết quả không biết hôm nay bị làm sao, không có một chiếc xe trống nào.

“Sư phụ, em chở anh đi.” Triệu Hòa Vũ vừa mới mua xe, cầm chìa khóa xe hai mắt sáng ngời đứng trước mặt Hoắc Tri Hành, “Anh hẹn với thầy giáo Đồng, đến trễ thì không tốt đâu.”

Hoắc Tri Hành không thể không biết xấu hổ mà nói, lần đầu tiên gặp mặt Đồng Thu hắn đã đến trễ gần ba mươi phút.

Hắn nhìn thời gian, còn không đi ngay thì đúng là sẽ không kịp.

“Thế này đi.” Triệu Hòa Vũ nói, “Em không đi theo các anh là được chứ gì, anh để em chở anh đến đó đi, để em thể hiện lòng hiếu thảo đối với sư phụ và sư mẫu tương lai, nhé?”

Hoắc Tri Hành bị y chọc cười: “Thằng nhóc cậu có chuyện gì vậy hả?

“Được rồi được rồi, đừng cằn nhằn nữa, muộn thêm tí nữa là sư mẫu tương lai của em sốt ruột đấy!”

Triệu Hòa Vũ đẩy Hoắc Tri Hành đi về phía xe y đang đỗ, “Vì sự nghiệp yêu đương tốt đẹp của ngài, đồ đệ em đúng là đau nát cả tim.”

Cái bàn tính bé nhỏ của Triệu Hòa Vũ đang kêu lạch cạch lạch cạch. (Ý là Triệu Hòa Vũ đang tính toán tìm cách để đi theo)

Y chở Hoắc Tri Hành đến điểm hẹn, là một trung tâm thương mại, hai người này muốn đi ăn rồi xem phim.

“Thả tôi xuống chỗ nào thuận tiện ở ven đường là được rồi.” Hoắc Tri Hành vừa mới nhận được tin nhắn của Đồng Thu, nói anh đã đến trung tâm thương mại, đang đứng trước gian hàng của một thương hiệu nào đó chờ hắn.

“Sư phụ!” Triệu Hòa Vũ nói, “Em muốn đi tiểu.”

“…… Không cần báo cáo, tôi xuống xe rồi cậu thích tiểu chỗ nào thì tiểu chỗ đó, dù sao xe của cậu bên trong cũng không nhỏ.”

Triệu Hòa Vũ hờn dỗi nhìn hắn: “Sư phụ, không nghĩ tới anh lại là người như vậy.”

Y lái xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm, “Em chỉ lên tìm nhà vệ sinh giải quyết một phát, thật sự không đi theo mấy anh.”

Hoắc Tri Hành cười lạnh một tiếng, từ phía sau gõ một cái lên ót Triệu Hòa Vũ.

Thật ra hắn đã sớm dự liệu được thằng nhóc này sẽ đi theo cho bằng được, trên đường đến đây đã hỏi Đồng Thu nếu không ngại thì cùng Triệu Hòa Vũ ăn một bữa cơm được không.

Đồng Thu đương nhiên là cam tâm tình nguyện, anh rất vui vẻ vì Hoắc Tri Hành có thể giới thiệu anh với đồng nghiệp.

Đỗ xe xong, Triệu Hòa Vũ đi theo Hoắc Tri Hành lên lầu.

“Không biết….. nhà vệ sinh ở lầu mấy vậy ta?”

Triệu Hòa Vũ vẫn còn bày đặt giả vờ, đến lầu một lập tức bắt đầu đưa mắt quét tứ phía, bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh to đùng nằm ngay trước mắt, y lại giả bộ như không nhìn thấy, thật ra là đang tìm kiếm bóng dáng Đồng Thu.

Hoắc Tri Hành vỗ một phát lên lưng y: “Được rồi, đừng có làm bộ nữa, đi thôi, Đồng Thu đang đứng ở cửa phía bắc.”

Triệu Hòa Vũ nở nụ cười: “Sư phụ, anh đối với em thật tốt.”

“…… Câm miệng! Bớt ba láp ba xàm buồn nôn đi!”

Hoắc Tri Hành dẫn theo Triệu Hòa Vũ đi tìm Đồng Thu, vẫn chưa yên tâm mà dặn dò: “Lát nữa cậu đàng hoàng một chút cho tôi, dù sao cũng là cảnh sát, cho dù trên người không mặc cảnh phục cũng phải ổn trọng cho tôi, đừng để cho người ta nghĩ rằng đồn công an chúng ta thật ra lại là Hoa Quả Sơn*!”

* Hoa Quả Sơn: Động khỉ của Tôn Ngộ Không, nguyên văn trong truyện là “Hầu tử quán 猴子馆”, nghĩa tiếng việt là “nơi của khỉ”, mình không biết dịch tiếng Việt sao cho thuận, nên tự ý sửa chỗ này cho xuôi văn. 

“Yên tâm yên tâm.” Triệu Hòa Vũ vỗ ngực cam đoan, “Đệ tử ruột tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt!”

Hoắc Tri Hành yên tâm được mới là lạ, nhưng lúc này cũng không thể đạp Triệu Hòa Vũ quay về được nữa.

Cũng may, thằng nhóc này ở trước mặt người khác đúng thật là có thể diễn, nghe Hoắc Tri Hành dặn dò xong, liền ưỡn thẳng sống lưng, lập tức nhập vai.

Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu hai người này mỗi lần hẹn hò bầu không khí đều có chút vi diệu, cũng không biết vì sao lại thế, rõ ràng là đã xác định quan hệ được một thời gian, nhưng lần nào gặp mặt cũng đều giống như là lần đầu tiên, hai người ai cũng có chút câu nệ không bỏ đi được.

Hôm nay có thêm Triệu Hòa Vũ nhờ vậy lại thoải mái hơn nhiều.

Gặp nhau, Đồng Thu mỉm cười chào hỏi Triệu Hòa Vũ, Triệu Hòa Vũ lúc ban đầu đúng là giả bộ ra hình ra dáng, nhưng cũng chỉ được một lúc, chỉ vài phút sau, bản chất lắm lời lập tức hiện nguyên hình, đi theo bên cạnh Đồng Thu nói lải nhải liên miên không ngừng nghỉ.

Ban đầu là khen Hoắc Tri Hành, sau đó còn nói làm cảnh sát thật không dễ dàng, không thể thường xuyên ở nhà, Đồng Thu nghe được chỉ hận không thể trao chiếc cúp “Cảm Động Trung Quốc*” cho cảnh sát bọn hắn.

* Cảm Động Trung Quốc: nguyên văn là   感动中国, đây là một giải thưởng tinh thần của đài CCTV tổ chức hàng năm và đã được tổ chức nhiều năm. Thông qua hình thức bỏ phiếu chọn ra cá nhân hoặc tập thể làm rung động lòng người. Dẫn chương trình từ lúc bắt đầu cho tới nay chính là MC – Phóng viên nổi tiếng Bạch Nham Tùng và Kính Nhất Đan.

f227d89c-2682-4ce0-9a42-54284c1769c2

Ba người cùng đến nhà hàng, sau khi ngồi xuống Hoắc Tri Hành đi ra ngoài nhận điện thoại, trên bàn chỉ còn lại Đồng Thu cùng Triệu Hòa Vũ.

Triệu Hòa Vũ nhìn nhìn Hoắc Tri Hành đang nghe điện thoại ở bên ngoài, sau đó nói với Đồng Thu: “Thầy giáo Đồng, anh biết không, sư phụ em từ lúc hẹn hò với anh, con người ngày nào cũng giống như sắp được thăng quan tiến chức, số lần mắng em cũng ít đi rất nhiều.”

Đồng Thu mỉm cười: “Trước kia tính tình anh ấy nóng nảy lắm sao?”

“Ôi! Anh không biết đấy thôi!” Triệu Hòa Vũ nói, “Nói cho anh một bí mật, tuyệt đối đừng nói cho anh ấy. Em đặt cho anh ấy một cái biệt danh “Bạo Bạo Hổ”, nickname rất đáng yêu đúng không? Nhưng anh ấy mà tức giận, thì ai cũng phải sợ hãi ba phần, nghe nói bọn họ trước kia ở đội cảnh sát hình sự đều là cực kỳ nóng tính. Nhưng mà, em cảm thấy nếu anh ấy là “Bạo Bạo Hổ”, thì anh chính là “Thuần thú sư”, tình yêu đúng là có thể cảm hóa mãnh thú.”

Đồng Thu cười đến không ngừng được: “Đâu ra mà phóng đại như vậy!”

Anh quay đầu nhìn ra bên ngoài, đúng lúc Hoắc Tri Hành cũng nhìn vào, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đồng Thu thẹn thùng, nói với Triệu Hòa Vũ: “Lúc hai chúng tôi ở chung, tôi thấy tính tình anh ấy rất tốt mà…..”

“Bởi vì yêu anh đó…!” Triệu Hòa Vũ đến đây chính là để làm đại diện phát ngôn nói chuyện yêu đương giúp Hoắc Tri Hành, “Em phải cám ơn anh đấy, có anh rồi, tháng ngày sau này của em đều sẽ trôi qua tốt đẹp.”

Đồng Thu rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, rất muốn đắc ý nói một câu: Xem đi, đã nói rồi mà, Đồng Thu tôi mị lực vô biên!

Nhưng anh không thể, anh phải dè dặt.

“Nhưng mà, thầy giáo Đồng, có một chuyện em muốn thẳng thắn nói với anh.” Triệu Hòa Vũ uống một ngụm nước, lại lén lút liếc sư phụ y, “Những lời em vừa nói với anh hoàn toàn không hề phóng đại. Mặc dù bọn em chỉ là cảnh sát nhân dân nhỏ bé ở đồn công an, nghe vào có vẻ không có oai phong mạnh mẽ như cảnh sát hình sự, nhưng công việc của bọn em cũng tuyệt đối không hề dễ dàng, nhất là sư phụ, anh ấy cực kỳ liều mạng.”

Đến lúc này Đồng Thu mới hiểu được vì sao hôm nay Triệu Hòa Vũ lại cố tình theo tới đây.

“Mặc dù là em lén lút thổ tào anh ấy với anh, nhưng em đã lớn như này, nể phục nhất chính là sư phụ. Thầy giáo Đồng, em biết rõ hai người các anh yêu đương kết hôn, em không có tư cách để nói chuyện, nhưng em chỉ muốn dùng thân phận là bạn anh ấy nói với anh.” Triệu Hòa Vũ lúng túng dùng tay nhu nhu mũi, “Em quen anh ấy lâu như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy quan tâm một người như vậy, em đặc biệt hy vọng hai người có thể tốt đẹp. Thực không dám giấu giếm……, ở đơn vị bọn em, mấy hôm trước có một người ly hôn, nguyên nhân là người nhà cảm thấy người đó không thường xuyên ở nhà, một ngày hai ngày không nói, nhưng thời gian lâu dài lại không vui. Anh có hiểu ý của em không?”

Đồng Thu gật đầu.

Lúc mới bắt đầu cùng Hoắc Tri Hành quen biết, sau đó quyết định kết giao, lại đến gần đây hai người thảo luận chuyện kết hôn, Đồng Thu hiểu rất rõ lịch làm việc bận rộn của Hoắc Tri Hành.

Nói cách khác, vấn đề lớn nhất của hai người là thời gian không thể thống nhất, điều này sẽ dẫn đến nhiều lúc có nhiều chuyện bọn họ không thể kịp thời giao tiếp, mà giao tiếp lại chính là vấn đề quan trọng nhất trong cuộc sống.

Đồng Thu hiểu được vấn đề lợi hại trong mối quan hệ này, nhưng lại không thể hạ quyết tâm đưa ra một quyết định, anh rất do dự.

Hoắc Tri Hành người này coi như không tệ, cùng hắn kết hôn không lỗ, nhưng chính là bởi vì tính chất công việc đặc thù, lại khiến cho Đồng Thu bối rối.

Thậm chí nhiều khoảnh khắc trong đêm dài tĩnh lặng, đầu óc Đồng Thu nóng lên, sẽ nảy sinh ra cái suy nghĩ “Hay là buông bỏ đoạn quan hệ này”, dù sao hai người đều đã ba mươi mấy tuổi, thật sự cần phải thực tế.

Nhưng thường thường ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu, đã lập tức bị Đồng Thu ép xuống, nói cho cùng anh vẫn là không nỡ bỏ.

Hôm nay ngồi ở đây, nghe Triệu Hòa Vũ nói những lời này, thật ra anh cảm động không phải vì cái gì khác, mà là vì quan tâm của Hoắc Tri Hành dành cho anh.

Đồng Thu vẫn luôn cho rằng Hoắc Tri Hành là kiểu người trong lúc làm việc sẽ không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, không nghĩ tới, ngay cả đồng nghiệp cũng nhìn ra được Hoắc Tri Hành rất quan tâm anh.

Đồng Thu cảm giác, anh rốt cuộc không còn cách nào nảy sinh cái ý niệm buông bỏ được nữa, không hiểu sao lại sinh ra một loại ý thức trách nhiệm, anh cảm giác anh phải chịu trách nhiệm với cảnh sát Hoắc.

“Cậu yên tâm đi.” Đồng Thu nói, “Chúng tôi cũng không phải trẻ con, nhất định là đã suy nghĩ kỹ càng đến tương lai rồi mới quyết định, hơn nữa….”

Đồng Thu nhìn về người đang nghe điện thoại ở bên ngoài: “Tôi cảm thấy nếu như bỏ lỡ anh ấy, sau này tôi sẽ không gặp được người phù hợp như vậy nữa.”

Triệu Hòa Vũ cắn môi, cường điệu nói: “Thầy giáo Đồng, anh có em gái không? Em gái anh có giống anh không? Em gái anh có…. cần người yêu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play