Hoắc Tri Hành cảm thấy hắn và Hoắc Kiều tuy không phải anh em ruột, nhưng lại liền tâm. Vấn đề cô hỏi cũng chính là vấn đề hắn muốn biết.

“Em trả lời thế nào?” Hoắc Tri Hành học theo bộ dáng của Hoắc Kiều, chống cằm cười tủm tỉm nhìn Đồng Thu.

Đồng Thu cảm thấy anh vừa mới nhảy vào cái bẫy của hai anh em này thiết hạ. Ba mẹ Hoắc đều ở đây, anh có thể nói cái gì?

“Anh cảm thấy thế nào?” Đồng Thu lanh trí ném chủ đề về phía Hoắc Tri Hành, nghiêng nghiêng đầu, mắt đầy ý cười nhìn đối phương.

“Đó chính là yêu.” Hoắc Tri Hành cầm ly nước ở trước mặt Đồng Thu uống một ngụm, sau đó nói với mẹ Hoắc: “Mẹ, còn cái gì ăn không? Bận rộn cả đêm, đói bụng.”

Hoắc Tri Hành đi ăn cơm, để lại Đồng Thu cùng Hoắc Kiều hai người tiếp tục ngồi tâm sự.

Hoắc Kiều nhìn thoáng qua ba Hoắc đang hí hoáy với đám cây cây cỏ cỏ của ông ngoài ban công, nhỏ giọng hỏi Đồng Thu: “Chị dâu, anh với anh em, rốt cục là ly hôn thật hay là đùa giỡn vậy?”

Đồng Thu mặc dù là người trung thành với chủ nghĩa khoa học, nhưng đôi khi cũng sẽ theo phong kiến mê tín một lần, anh cảm thấy ngày đại hỉ nhắc đến chuyện ly hôn là điềm xấu, xua tay nói: “Chuyện này nói sau đi.”

Hoắc Tri Hành cơm nước xong, hai người bị mẹ Hoắc đuổi như vịt đi rửa mặt, bảo bọn họ ngủ sớm một chút, dù sao ngày mai trời chưa sáng đã phải dậy sớm để chuẩn bị.

Đồng Thu đi theo Hoắc Tri Hành về phòng ngủ hắn vẫn ở trước khi kết hôn, phòng không lớn, có một cái giường đôi nhỏ. Lúc anh rửa mặt xong đi vào, Hoắc Tri Hành đang đứng trước bàn học lật xem album.

Đồng Thu đóng cửa đi qua, Hoắc Tri Hành cười nói: “Em xem, Kiều Kiều lúc nhỏ còn nói lớn lên phải gả cho ca ca, kết quả thì thế nào?”

“Kết quả anh đi lấy đàn ông!” Đồng Thu cười đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn xem ảnh chụp.

Hoắc Kiều ba tuổi thì tới Hoắc gia, ba mẹ cô năm đó bất ngờ qua đời, thân thích trong nhà không ai nhận nuôi cô, bị đưa vào viện phúc lợi. Khi đó mẹ Hoắc rất muốn có một cô con gái, nhưng lúc sinh Hoắc Tri Hành bà cũng đã lớn tuổi, sinh một lần đã rất khó khăn, còn muốn sinh thêm lần nữa thật sự quá nguy hiểm. Vì vậy quyết định đi nhận con nuôi.

Hoắc Tri Hành nói với Đồng Thu lúc Hoắc Kiều vừa mới tới cái gì cũng sợ, ngày nào cũng ôm mẹ khóc, mẹ đau lòng Hoắc Kiều, đi đâu cũng dắt theo con gái nhỏ.

“Chớp mắt, con gái nhỏ đã phải gả chồng.”

Hai người đứng ở cạnh bàn xem hết cuốn album. Nhìn bộ dáng Hoắc Kiều từ nhỏ đến lớn, dĩ nhiên cũng thấy được Hoắc Tri Hành.

“Anh lúc đó thật sự rất béo.” Đồng Thu nín cười chỉ vào ảnh chụp Hoắc Tri Hành mặc đồng phục sơ trung nói: “Nhìn cái bụng nhỏ này.”

“Cái này không phải bụng nhỏ.” Hoắc Tri Hành nói, “Cái này rõ ràng là bụng to.”

Đồng Thu bị Hoắc Tri Hành bụng to chọc cho cười không ngừng nổi: “Nhưng mà hiện tại đã không còn, cơ bụng của anh rất gợi cảm.”

Anh nói xong, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, sợ đối phương nghĩ anh đang dụ dỗ, vội vàng chạy tới giường dự định đi ngủ.

Nhưng mà đi ngủ, anh lại bối rối.

Thật sự là phải ngủ chung?

Hoắc Tri Hành cũng khép album lại, đi tới ngồi xuống giường.

“Ngại sao?” Hoắc Tri Hành ngửa đầu hỏi Đồng Thu đang đứng im không nhúc nhích, “Nếu em cảm thấy không thoải mái, anh sẽ ngủ dưới đất, không sao hết.”

“Đừng mà…., ai lại làm như vậy chứ.” Cho dù Đồng Thu thật sự có ý nghĩ đó, Hoắc Tri Hành đã nói như vậy anh cũng không thể để hắn làm thế, “Mau ngủ đi, muộn rồi.”

Anh khom lưng giũ chăn ra, sau đó xấu hổ chui thẳng vào trong chăn, không thèm nhìn Hoắc Tri Hành.

Hoắc Tri Hành ngồi bên cạnh, kìm nén ham muốn nhếch mép cười, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng thu hồi được bộ dáng đắc ý, giúp bản thân bớt giống sói hơn một chút.

Hắn đứng dậy tắt đèn, sau đó nằm lên giường.

Hai người trước kia ở nhà ngủ một cái giường nhưng đắp hai cái chăn, hôm nay lại nằm trong cùng một ổ chăn, giường không lớn, chăn cũng nhỏ, có cẩn thận thế nào cũng không tránh khỏi tay chân đụng chạm.

Chưa nói tới trước khi ly hôn hai người đã lâu không làm, chính là sau khi ly hôn hơn hai tháng, Đồng Thu ngoại trừ nụ hôn trên trán của Hoắc Tri Hành ngày hôm đó ra, anh cũng không hề chạm vào đàn ông.

Lúc này cơ thể hai người vô ý đụng chạm khiến toàn thân anh giống như bị điện giật, chỗ nào buồn ngủ nổi.

Anh nhớ tới lời của Sở Dao hôm bữa, nói cô bấm tay tính toán, tuần này anh có một cảnh giường chiếu.

Cô đoán trúng rồi, chỉ có điều cái cảnh giường chiếu này không giống với cảnh giường chiếu trong tưởng tượng, gian nan hơn nhiều.

Đồng Thu hoàn toàn ngủ không được, lại không dám trở mình lộn xộn, sợ bị phát hiện anh đang cương. Anh thật sự không hề nghĩ tới sẽ có một ngày anh và chồng cũ cùng ngủ trên một chiếc giường, thậm chí còn nổi lên phản ứng, anh tự hỏi bản thân: Nếu như bây giờ Hoắc Tri Hành nhào tới muốn làm, vậy thì có làm hay không?

Đồng Thu xoắn xuýt một lúc lâu, nhưng mà người bên cạnh một chút ý tứ nhào tới cũng không có.

Xoắn xuýt vô ích.

Trong bóng đêm, anh dựa vào chút ánh sáng còn sót lại nhìn lén Hoắc Tri Hành, phát hiện người này thật sự đúng là chính nhân quân tử, một chút dấu hiệu dao động cũng không có.

Nghĩ vậy, Đồng Thu có chút giận. Cùng anh ngủ trên một chiếc giường, nằm chung một ổ chăn mà lại không hề muốn làm chút gì đó với anh, rốt cục là anh không đủ mị lực hay là đối phương không có dục vọng?

Anh cảm thấy mình đặc biệt đáng thương, đồng thời cũng hiểu được Hoắc Tri Hành vô cùng tội nghiệp.

Đồng Thu thê thảm lạnh lẽo ưu sầu rất lâu, cuối cùng cũng bắt đầu mệt mỏi quyết định đi ngủ, lúc anh sắp sửa chìm vào giấc ngủ, người bên cạnh lại đột nhiên trở mình, kéo anh ôm vào trong lòng. 

Đồng Thu giật mình một cái tỉnh cả ngủ, mắt trợn tròn, tim đập như đánh trống, anh cứng người, vô thức nghĩ: Đệch, tới rồi!

Mặc dù anh không quá tình nguyện, nhưng cơ thể Đồng Thu thật sự là có một chút mong chờ phân cảnh “giường chiếu” này. Bởi vậy nên dục vọng vốn đã cố gắng ép xuống, trong chớp mắt được Hoắc Tri Hành ôm lấy lại cháy lên!

Đồng Thu cảm giác ngay cả lòng bàn chân của anh cũng đang kêu gào: “Tới mau….! Dùng sức mà xâm phạm em đi!”, nhưng anh không dám biểu lộ quá kích động, nếu bị phát hiện sẽ khiến cho bản thân trở thành trò cười.

Anh đưa lưng về phía Hoắc Tri Hành, tất cả lực chú ý đều tập trung vào những nơi bị đối phương đụng chạm. Anh cảm giác được đối phương hôn một cái lên gáy anh, anh lập tức giống như bị điện giật, tê tê dại dại, thất tình lục dục*, ngũ cảm lục giác** đều bị mở ra.

* Thất tình lục dục: vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, yêu thương, ghét, và ham muốn. (Hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, và dục)

** Ngũ cảm: tôn trọng, cao quý, an toàn, thoải mái, sung sướng.

Lục giác: thị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác, vị giác, tri giác (nhận thức).

Anh nghe thấy Hoắc Tri Hành hỏi: “Có thể không?”

Giọng nói của đối phương rất trầm, khàn khàn gợi cảm, Đồng Thu chỉ vừa há miệng linh hồn nhỏ bé liền bay ra ngoài, biến hóa trên cơ thể đối phương anh cảm nhận được rõ ràng. Nhưng mà thật sự muốn làm sao?

Có hợp lý không?

Đồng Thu bắt đầu rối rắm.

Đây là chồng cũ của anh, không phải đối tượng tình một đêm tùy tiện chộp tới.

Đồng Thu đúng là rất mong chờ một trận tình sự sảng khoái, nhưng anh rất mâu thuẫn. Diễn kịch là diễn kịch, đó là diễn cho ba mẹ xem, nếu thật sự làm, thì quan hệ của hai người sẽ trở nên rất khó nói.

Huống chi, kỹ thuật giường chiếu của Hoắc Tri Hành anh cũng không phải chưa từng thử qua, bây giờ chờ mong cái rắm gì…?

Đồng Thu trầm mặc rất lâu, không có trả lời. 

Hoắc Tri Hành cũng không hỏi nhiều, chỉ là cứ ôm anh như vậy, cho đến khi hô hấp vững vàng, Đồng Thu nghĩ có lẽ hắn ngủ rồi.

Chuyện đêm nay, không thể nói là vui cũng không thể nói là không vui. Ở trong lòng Đồng Thu vẫn luôn có một giới hạn, giống như một số người đánh pháo không đánh với người quen, đối tượng tình một đêm là người xa lạ sẽ khác với người bên cạnh, cái giá phải trả cũng sẽ không giống nhau.

Khoảng thời gian ở cùng với Hoắc Tri Hành trước đó, Đồng Thu sợ rồi. Nhưng trong lòng sợ, thân thể lại không, vẫn còn đang nằm bên cạnh đây này.

Đồng Thu sống không còn gì hối tiếc, thậm chí còn có hơi tức giận cùng hối hận.

Đêm khuya tĩnh lặng, không ai biết thầy giáo Đồng trong lòng lửa giận cùng dục hỏa đánh nhau, cuối cùng cũng ngủ mất, là bởi vì linh hồn hoàn toàn kiệt sức.

****

Đêm hôm trước Đồng Thu xoắn xuýt dở sống dở chết, sáng sớm ngày hôm sau mở mắt, mọi chuyện cũng không có tốt hơn.

Anh cùng Hoắc Tri Hành ở trong ổ chăn ngủ dính thành một đoàn, hai người giống như hai cái dây leo trên cùng một thân cây, ngủ là ngủ đến triền miên, ôm là ôm đến chặt chẽ.

Từ trên xuống dưới, từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân, tất cả đều dính cùng một chỗ. Hai cái khí quan của cơ thể còn dậy sớm hơn cả bọn họ đang rất tự nhiên mà chào hỏi nhau.

Đồng Thu sửng sốt một lúc lâu, sau đó ý thức được Hoắc Tri Hành còn chưa có tỉnh, anh không biết là nên thức dậy trước hay là tiếp tục giả bộ ngủ.

Thức dậy trước thì quá xấu hổ, thôi thì giả bộ ngủ đi.

Vì thế vào một rạng sáng mùa xuân, thầy giáo Đồng núp ở trong lồng ngực nóng hôi hổi của chồng cũ, vừa giả vờ ngủ, vừa không trong sáng mà ở trong đầu mô tả hình dạng đồ vật kia của người ta, tiện thể khiển trách bản thân đêm qua không biết tốt xấu, bỏ qua một cơ hội tốt.

Nói thật, anh rất thích cái kia của Hoắc Tri Hành, tiếc là người này lại không biết tận dụng “Lợi khí”, phí phạm của trời.

Cuối cùng, hai người là bị mẹ Hoắc gõ cửa gọi dậy, bà gọi bọn họ thức dậy chuẩn bị, còn nói Hoắc Kiều đã đi trang điểm từ lâu.

Hoắc Tri Hành vừa mới mở mắt, cả người ngơ ngơ ngẩn ngẩn, sau đó lập tức nói xin lỗi với Đồng Thu. Không biết là xin lỗi chuyện tối qua hay là vì cái gì.

Đồng Thu đã tỉnh từ lâu, cũng đã xây dựng được tâm lý vô cùng “rộng lượng” nói, “Không sao, nếu nói xin lỗi, thì em cũng phải xin lỗi anh.”

Hai người nhìn nhau, đều ngầm hiểu ý tứ của đối phương.

Lúc nói lời này, cả Hoắc Tri Hành lẫn Đồng Thu đều chưa có buông đối phương ra, quấn chặt lấy nhau, một chút cũng nhìn không ra bọn họ cảm thấy như vậy có gì không ổn.

Đồng Thu suy nghĩ, trước kia lúc còn là vợ chồng, bọn họ cũng hiếm khi nào mà ngủ thân mật như vậy.

“Thế nào? Tối qua ngủ có ngon không?” Hoắc Tri Hành hỏi.

Đồng Thu trong lòng tự nhủ: Ca, anh cảm thấy thế nào? Cả đêm cái thứ gì đó cứ chọc chọc anh, anh thử xem ngủ có ngon không!

“Rất ngon!” Đồng Thu am hiểu nhất chính là khẩu thị tâm phi, “Rất ấm áp.”

Hoắc Tri Hành nhìn anh, cười sâu xa, sau đó buông Đồng Thu ra, xuống giường.

Hoắc Tri Hành vừa rời đi, Đồng Thu lập tức cảm thấy ổ chăn không còn ấm áp, vô cùng cô đơn lạnh lẽo.

Anh cuối cùng cũng ý thức được, anh bị Sở Dao nói trúng rồi, suốt ngày giả bộ đứng đắn, thật ra chính là kẻ đáng thương sắp sửa tịch mịch đến chết, nếu không anh làm sao nhìn mông chồng cũ lại muốn tiến đến sờ một chút chứ?

Tịch mịch đến điên rồi.

Đồng Thu hận không thể quay ngược thời gian, không cần xa, quay về đêm qua là được rồi. Anh không muốn làm người đứng đắn, bày đặt rụt rè cái rắm! Làm là xong rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Đồng thu: Ta hận bản thân!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play