Đồng Thu cảm thấy, cái này coi như triệt để xong rồi. Hoắc Tri Hành cho dù có ngây thơ ngốc bạch ngọt thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không đến mức tin rằng cái trứng rung cùng mớ quần chữ T kia là của bạn anh. Huống chi, Hoắc Tri Hành là ngốc bạch ngọt sao? Đương nhiên không phải.

Nhưng cũng may, Hoắc Tri Hành hiểu được làm người phải lưu lại đường sống, không có đi sâu nghiên cứu vấn đề này, cho thầy giáo Đồng một chút mặt mũi.

Nội tình bị lật ngửa lên trời, Đồng Thu sống không còn gì luyến tiếc đi theo Hoắc Tri Hành thu dọn toàn bộ căn nhà, phòng khách bị nhét chồng chất đến lối đi cũng không có cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Đồng Thu mệt muốn đứt hơi, không muốn động đậy. Hoắc Tri Hành thấy anh như vậy, xắn tay áo đi xuống bếp.

Đồng Thu nhìn bóng lưng hắn trong phòng bếp, nói một câu: “Không biết về sau ai tốt số như vậy, có thể sống cùng anh cả đời.”

Hoắc Tri Hành mở cửa tủ lạnh, cười cười: “Anh cũng muốn biết.”

Hắn nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Đồng Thu, Đồng Thu đang cầm ly nước uống ừng ực, không chú ý tới hắn.

Hai người sau khi cơm nước xong xuôi, Hoắc Tri Hành dự định về nhà ngủ một giấc, nửa đêm phải dậy đi làm, nghề nghiệp này của bọn hắn vốn luôn xoay ca như vậy, làm cái gì cũng phải nhìn chằm chằm thời gian.

Đồng Thu cảm thấy rất ngại ngùng. Người ta vốn dĩ đã rất cực khổ, lại còn đến giúp anh thu dọn đồ đạc, thu dọn xong trở về ngủ không được bao lâu lại phải thức dậy đi làm.

“Hôm nào em mời anh đi ăn.” Đồng Thu cũng không nghĩ ra được cách nào khác để cảm ơn, lại không thể lấy thân báo đáp được.

“Làm phiền anh nhiều như vậy, ngại quá.”

Hoắc Tri Hành hôm nay tâm tình rất tốt, chủ yếu là vì hơn mười cái quần chữ T kia.

Hắn hiện tại đang nghĩ chính là phải làm thế nào mới có thể khiến thầy giáo Đồng giả đứng đắn triệt để phóng thích bản tính. Hắn thật sự vô cùng mong đợi nhìn thấy Đồng Thu mặc quần chữ T nằm ở trên giường chờ hắn tới làm.

“Được.” Hoắc Tri Hành cũng không từ chối, “Thời gian của anh em cũng biết rõ, em xem lúc nào thuận tiện thì gọi anh.”

Đồng Thu tiễn Hoắc Tri Hành xuống dưới lầu, hai người còn chưa kịp nói hẹn gặp lại, đã nhìn thấy một người khiến cho Đồng Thu cực kỳ bực bội – Phương Bách Thành.

Lúc trước anh đã nói với Sở Dao, nhờ cô giúp đỡ khuyên nhủ Phương Bách Thành, bảo gã đừng có hao phí tâm tư trên người anh nữa. Phương Bách Thành không những không từ bỏ, ngược lại còn bám chặt hơn.

Phương Bách Thành thật sự quá cố chấp, hơn nữa còn rất tự kỷ. Bình thường vẫn cứ im lặng chờ như vậy. Nhiều lần Đồng Thu vừa ra tới cổng trường hoặc là cửa tiểu khu liền nhìn thấy gã, không biết đã đợi bao lâu. Dọa anh sợ chết khiếp.

Đồng Thu đã nói với gã rất nhiều lần là đừng có như vậy, nhưng Phương Bách Thành lại thích như vậy, làm Đồng Thu hoài nghi không biết gã có mắc bệnh gì không. Nếu như không phải nể mặt gã là đàn anh của Sở Dao, anh thật sự muốn báo cảnh sát.

Hoắc Tri Hành vừa nhìn thấy Phương Bách Thành lập tức nhíu mày, gã cũng vậy.

Trong lòng Phương Bách Thành, chồng cũ của Đồng Thu này chính là tình địch lớn nhất của gã, gã vẫn luôn cảm thấy hai người cũng đã ly hôn, Hoắc Tri Hành lại cứ quấn lấy Đồng Thu, rất không có nhân phẩm.

Phương Bách Thành tranh thủ mở miệng trước Hoắc Tri Hành, nói: “Đồng Thu, tôi đợi anh lâu lắm rồi.”

Đồng Thu cảm giác anh hiện tại muốn phát điên, hận không thể xoay qua chỗ khác trực tiếp đập đầu vào tường.

“Cái đó… thật ngại quá.”

Hoắc Tri Hành tâm tình tốt gì đó đều mất ráo, lui về sau nửa bước đánh giá Phương Bách Thành. Hai tay khoanh ở trước ngực, không vui hỏi Đồng Thu: “Tiểu Thu, em hẹn gã sao?”

Đồng Thu nghe ra được giọng nói của Hoắc Tri Hành không tốt, lòng nói: Anh hai à, anh làm sao mà cũng giận dỗi vậy chứ?

“Không có.” Đồng Thu nói đúng sự thật, “Em không biết gã tới đây.”

“Tôi mỗi ngày đều tới đây.” Phương Bách Thành nói đến hùng hồn, “Anh có lẽ hiểu rõ.”

“….. Cũng không có hiểu lắm.”

Hoắc Tri Hành trầm mặc một lát, đột nhiên khoác tay lên vai Đồng Thu: “Đi thôi, không lát nữa người ta đóng cửa.”

Đồng Thu muốn hỏi ai đóng cửa, nhưng anh hiểu Hoắc Tri Hành là đang giúp anh giải vây. Anh quyết định không nhiều lời, đi theo Hoắc Tri Hành ra ngoài.

Phương Bách Thành không có đi theo hai người, chỉ đứng ở cửa ra vào dưới lầu nhìn theo.

Đi ra khoảng một trăm mét, Hoắc Tri Hành nhỏ giọng hỏi: “Gã theo đuổi em như thế này sao?”

“Người cũng không phải xấu, chỉ là cách làm có hơi quá.”

“Còn em? Em nghĩ như thế nào?”

“Rất phiền phức.” Đồng Thu muốn quay người nhìn Phương Bách Thành, nhưng lại bị Hoắc Tri Hành giữ đầu không cho xoay đi đâu.

“Anh có một biện pháp, nhưng mà em phải bằng lòng mới được.”

****

Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu đi không bao lâu thì quay trở lại, quả nhiên Phương Bách Thành vẫn còn ở đó.

Hoắc Tri Hành thấp giọng khiêu khích: “Người anh em đúng là kiên cường bền bỉ.”

Thấy bọn họ trở về, Phương Bách Thành lập tức đứng thẳng sống lưng, nhìn chằm chằm hai người. Sau đó liền nhìn thấy trong tay Hoắc Tri Hành là bao cao su cùng gel bôi trơn. Cho nên nói, hai người này là đi mua cái gì, quá rõ ràng.

“Đồng Thu!” Phương Bách Thành chặn Đồng Thu lại, “Anh đây là có ý gì?”

“Hả…?” Đồng Thu đã phiền muốn chết, anh không biết Phương Bách Thành là mắc bệnh gì, làm sao lại cứ theo dõi anh.

“Ở trước mặt tôi xuất quỹ*, anh cảm thấy thích hợp sao?”

* Xuất quỹ: trong câu này có nghĩa là công khai ngoại tình.

Phương Bách Thành vừa nói lời này, Hoắc Tri Hành liền bật cười ra tiếng.

“Anh cười cái gì?”

“Vị bằng hữu này, cái gì gọi là ở trước mặt cậu xuất quỹ…? Hai người có quan hệ gì chứ….?” Tay Hoắc Tri Hành vẫn còn khoác trên vai Đồng Thu, hai người rõ ràng là rất thân mật, “Thôi thì đêm nay chúng ta liền đem chuyện này nói cho rõ ràng?”

Người nào cũng có tính tình, Đồng Thu cảm thấy nhẫn nại của anh cũng đã đến cực hạn. Đây là ai cơ…, làm sao lại tự mình đa tình như vậy? Hóa ra cũng là kẻ ảo tưởng sức mạnh…!

“Phương Bách Thành, tôi cảm thấy quan hệ giữa người và người quan trọng nhất chính là tôn trọng lẫn nhau. Tôi tôn trọng cách thức hành xử của cậu, thế nhưng cậu cũng phải tôn trọng tôi một chút.” Đồng Thu cố gắng kiềm chế bản thân không nổi giận nhưng ngữ khí tuyệt đối không vui, “Thời gian dài như vậy, tôi từ chối cậu cậu đã nói là không có theo đuổi tôi, chỉ là muốn làm bạn bè. Hiện tại tôi ngủ với ai, cũng là quyền tự do của tôi. Cậu nói cái gì xuất quỹ…., thật vô lý.”

“Người anh em, tôi nói một câu khó nghe, tất cả những hành động trong mấy ngày qua của cậu, Tiểu Thu hoàn toàn có thể báo cảnh sát. Cậu may mắn vì tiểu khu này không thuộc phạm vi quản lý của tôi, nếu không, đêm nay tôi ‘xong việc’ lập tức xuống xử lý cậu.” Hoắc Tri Hành ôm Đồng Thu đi vào tòa nhà, “Khuyên cậu về sau tránh xa Tiểu Thu của tôi một chút, không phải là ai cậu cũng có thể trêu vào.”

Đồng Thu quay đầu nhìn Hoắc Tri Hành, ai ngờ Hoắc Tri Hành đột nhiên tới gần, hôn một cái lên trán Đồng Thu. Đồng Thu kinh ngạc trợn tròn mắt, Hoắc Tri Hành quay đầu nhìn Phương Bách Thành đang đứng ở chỗ đó nhìn chằm chằm hai người: “Tránh xa vợ tôi một chút.”

Từ nhỏ đến lớn Đồng Thu đều không biết cách từ chối người khác. Phương Bách Thành xem như là ngoại lệ, ngày nào cũng từ chối, từng cọng tóc lỗ chân lông đều từ chối, nhưng mà cũng không có tác dụng.

Lúc anh được Hoắc Tri Hành ôm vào thang máy, cái trán bị hôn vẫn còn nóng bừng bừng.

“Đây là người gì thế?” Hoắc Tri Hành tức giận nói, “Em nhặt được tên bệnh thần kinh này ở đâu vậy?”

Đồng Thu cảm thấy cái trán ngưa ngứa, đưa tay chọc chọc.

Hoắc Tri Hành nhìn anh, rút lại cánh tay đang ôm người ta, nói: “Vừa rồi thật xin lỗi, anh không nên chưa được em cho phép đã hôn em.”

“A…. Không sao hết.”

Đồng Thu không biết bị làm sao, lúc này vậy mà cảm thấy tim đập rộn ràng.

Anh phát hiện vừa rồi Hoắc Tri Hành đẹp trai đến mức anh hận không thể quỳ xuống vì hắn mà hát 《Chinh phục》. Loại cảm giác có người cho mình chỗ dựa này, quá sung sướng.

Hai người vừa rồi chính là giả vờ hợp lại cho Phương Bách Thành nhìn, hy vọng gã thấy khó mà lui. Vậy nên Hoắc Tri Hành rủ rê Đồng Thu đi mua bao cao su cùng gel bôi trơn. Hiện tại hai thứ này Đồng Thu còn đang cầm trong tay, anh cảm thấy nóng phát sợ.

Trong lòng nói: Hoắc Tri Hành trên giường cũng nhiệt tình bá đạo như vừa rồi, chẳng phải là rất sướng sao?

Anh liếc trộm Hoắc Tri Hành, đúng lúc đối phương cũng đang nhìn anh.

“Sau này nếu gã lại đến làm phiền em, em cứ gọi thẳng cho anh.” Hoắc Tri Hành nói, “Gã như vậy cũng đã đủ để anh trực tiếp tống cổ gã vào đồn công an rồi.”

Đồng Thu cảm thấy cũng không cần phải làm đến mức đó, nhưng mà vẫn gật đầu.

Hai người quay về nhà Đồng Thu, bỏ đồ xuống, Đồng Thu đi dọn dẹp phòng ngủ một chút: “Anh ngủ một lát đi, đến giờ em gọi anh.”

Sợ Phương Bách Thành vẫn còn chờ ở dưới lầu, Đồng Thu để Hoắc Tri Hành ngủ luôn ở nhà anh một lát rồi sau đó đi làm.

Hoắc Tri Hành cũng không khách khí, loại chuyện như này, hắn sao có thể khách khí?

Cởi áo khoác, nằm ở trên giường Đồng Thu, nghiêng đầu liền thấy trên tủ đầu giường đặt một khung ảnh —– Đồng Thu đem tấm ảnh hai người chụp ở cục dân chính đặt vào trong phòng ngủ.

Hoắc Tri Hành cười, nghiêng người nhìn một lúc lâu, cảm thấy Đồng Thu đối với hắn vẫn còn có ấn tượng tốt.

Hắn ở trong phòng ngủ lén lút vui vẻ, Đồng Thu ở ngoài phòng khách gửi Wechat oán giận với Sở Dao.

Sở Dao điên cuồng xin lỗi, ân hận bản thân lúc trước đã giới thiệu Phương Bách Thành cho Đồng Thu. Đồng Thu cũng hiểu chuyện này Sở Dao không có lỗi, ai cũng không ngờ được Phương Bách Thành lại có tố chất thần kinh như vậy.

Thời gian cũng đã muộn, nói chuyện với Sở Dao xong, Đồng Thu đặt báo thức để lát gọi Hoắc Tri Hành thức dậy, sau đó cầm áo khoác cảnh phục của Hoắc Tri Hành đắp lên người, rúc ở trong ghế sô pha ngủ mất.

Hai người bọn họ ai cũng không nghĩ tới, hai tháng sau khi ly hôn, vậy mà lại cùng nhau ngủ dưới một mái nhà, cho dù là một người ngủ phòng một người ngủ ghế. Trước khi ngủ Đồng Thu nghĩ: Quan hệ của anh với chồng cũ, có phải là quá ái muội rồi không…?

Giấc ngủ này Đồng Thu ngủ cũng không yên ổn, anh nằm mơ, mơ thấy anh cùng Hoắc Tri Hành chơi kéo búa bao, người thua phải để cho người thắng hôn trán. Trong mơ, anh đặc biệt muốn hôn Hoắc Tri Hành, kết quả lần nào anh cũng thua, lần nào cũng là Hoắc Tri Hành thắng, nhưng mà Hoắc Tri Hành cũng không hôn anh, hắn nói muốn để dành, tích tiểu thành đại. 

Trong mơ, Đồng Thu mãi không được hôn, gấp đến độ tức giận, cuối cùng, bởi vì quá tức mà tỉnh dậy.

Thức dậy rồi Đồng Thu ôm áo khoác Hoắc Tri Hành cười khổ, cảm thấy anh chắc cũng điên rồi. Mơ cái gì không mơ, đi mơ thấy chồng cũ của mình. Mơ thấy chồng cũ còn chưa đủ, lại còn mơ thấy mình không được chồng cũ hôn.

Anh đang suy nghĩ đâu đâu, Hoắc Tri Hành vừa tỉnh ngủ từ trong phòng ngủ đi ra. Đồng Thu liếc nhìn hắn, lập tức nhớ tới giấc mơ kia, mặt đỏ thành trái cà chua.

Hoắc Tri Hành cũng ngủ không ngon, đi rửa mặt chuẩn bị đi làm, hai người câu được câu không nói chuyện, thậm chí có cảm giác giống như đã trở về quá khứ, lúc hai người vẫn còn ở cùng nhau.

Hoắc Tri Hành sửa soạn xong chuẩn bị rời đi, đứng trước ghế sô pha nhìn Đồng Thu cười, “Không muốn anh đi sao?”

“Hả….?” Đồng Thu biểu tình không hiểu.

Hoắc Tri Hành chỉ chỉ áo khoác anh đang ôm trong ngực, cười nói: “Đây là đang uyển chuyển giữ anh lại đúng không?”

Đồng Thu cảm thấy nhục phát sợ. Vội vàng đem áo trả lại cho người ta.

“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.”

Hoắc Tri Hành mặc xong áo, cười cười, tiện tay vuốt vuốt mấy lọn tóc lộn xộn của Đồng Thu: “Em đi ngủ đi, có chuyện gì thì gọi cho anh.”

Hoắc Tri Hành thay giày, Đồng Thu tiễn hắn ra tới cửa.

“À đúng rồi!” Hoắc Tri Hành đứng ở trước thang máy nói một câu, “Vừa nãy anh mơ thấy em.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: À há!

P/s: Hoắc Tri Hành nói hươu nói vượn, hắn căn bản không có nằm mơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play