Khương Hành nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.
Cũng không phải vì không quen giường, thường xuyên đóng phim ở các nơi, đã sớm luyện được bản lĩnh đầu dính gối liền ngủ.
Chỉ vì một câu của người yêu, hắn thật sự không ngủ được!
Tiểu Quân rốt cuộc còn có bí mật gì giấu hắn? Rốt cuộc che giấu bí mật gì?
Khương Hành trực tiếp bò dậy, chạy ra ban công hóng gió, càng thổi càng tỉnh táo.
Đương nhiên, nguyên nhân hắn không ngủ được cũng không hẳn là do một câu của Lý Quân, mà phần lớn là khẩn trương nghênh đón hôn lễ ngày mai.
Nhìn từ trên phòng hắn xuống, có thể nhìn thấy hội trường tổ chức hôn lễ ngày mai.
Vào giờ này, nhân viên công tác đều trở về nghỉ ngơi, chỉ còn lại ánh đèn đường leo lắt.
Khương Hành ghé vào lan can, nghe tiếng sóng biển đánh vào bờ, nhớ lại từng chút một thời gian quen biết Lý Quân, trên mặt không giấu được ý cười, độ cong khóe miệng cũng càng lúc càng lớn.
Không ngủ được, nhưng lại không dám quấy rầy Tiểu Quân nhà hắn nghỉ ngơi, cũng chỉ có thể dựa vào hồi ức mà từ từ trôi qua đêm dài, tuy khoảng cách tới lúc bọn họ tỉnh dậy còn chưa tới 8 tiếng.
Đang nghĩ tới việc tốt đẹp, nghe thấy di động của mình vang lên tiếng chuông gọi video call.
Khương Hành cầm lấy di động, nhấn một cái: "Tiểu bảo bối, sao em còn chưa ngủ?"
Lý Quân lúc này đang cầm cái đệm ngồi trên ban công, dựa lưng vào vách tường, nhìn chăm chú vào ánh trăng giữa không trung.
Lý Quân quay đầu mỉm cười tươi đối diện video: "Em đoán anh hiện tại chắc chắn không ngủ được."
Khương Hành ủy khuất nói: "Còn không phải là tại em sao, nói cái gì bí mật, câu mồi anh."
Lý Quân cười khẽ: "Em đoán là anh khẩn trương, không ngủ được." Bí mật sẽ không trở thành lý do Khương Hành không ngủ được.
Khương Hành nghĩ thầm người hiểu biết mình nhất, vẫn là Lý Quân, ngay cả mẹ cũng không làm được tới tình trạng này.
Khương Hành cũng sẽ không ép Lý Quân nói bí mật cho hắn, bí mật không phải chuyện cũ, thứ có thể trở thành bí mật nhất định sẽ rất trân quý, giống như mỗi bức tranh hắn vẽ lúc trước, mỗi một lần chuyển nhà, đều tự tay đóng gói chúng nó cẩn thận, bảo đảm chúng nó sẽ không bị hư hao rồi mới để lên xe.
Khương Hành: "Là rất khẩn trương, còn khẩn trương hơn cả lúc chúng ta chụp ảnh đăng ký kết hôn, vừa rồi anh còn suy nghĩ rất nhiều."
Lý Quân: "Nghĩ cái gì?"
Khương Hành: "Quá khứ, hiện tại và tương lai. Em quá khứ, em hiện tại, em tương lai."
Lý Quân: "Em ở ba thời điểm đó có gì khác nhau?"
Khương Hành: "Khác nhau ở điểm em vẫn luôn trưởng thành, điểm giống nhau là, vô luận ở giai đoạn nào anh đều rất thích."
Lý Quân hiện tại cực kỳ thoải mái tinh thần, nói chuyện với Khương Hành cực kỳ thích ý: "Bảy tám mươi tuổi mặt đầy nếp nhăn vẫn còn thích à?"
Khương Hành: "Em già anh cũng sẽ già, đừng quên anh còn lớn hơn em 5 tuổi, anh còn sợ em ghét bỏ anh trước."
Lý Quân nghiêm túc gật đầu nói: "Cũng có cái khả năng này."
Khương Hành: "Không thể lấy cái này đùa giỡn, anh sẽ tưởng thật."
Lý Quân: "Được rồi, anh có già thì em vẫn sẽ ở cạnh anh, nhưng mà, chúng ta chắc chắn sẽ có một người đi trước, có lẽ là em, có lẽ là anh...."
Khương Hành đột nhiên nói: "Nhất định là anh trước." Lý Quân cười khẽ, sau đó anh lại nghe đượcKhương Hành thở nhẹ một tiếng: "Aiz, Tiểu Quân, khoan đã, Tiểu Quân, anh nhìn thấy bên dưới có hai người đang hôn nhau, em xem có giống Vệ Diên và Cẩm Lý hay không?"
Lý Quân: "Tối mù anh còn nhìn ra là ai sao?"
Khương Hành nói: "Không phải, hôm nay Vệ Diên ăn mặc phát sáng, anh muốn quên cũng khó."
Lý Quân thầm nói, Vệ Diên người ta cùng lắm chỉ là mặc một cái áo thun trắng lé sáng thôi, một câu liền đem người ta trở thành yêu ma.
Nhưng có bát quái, Lý Quân cũng muốn xem: "Chờ em tìm kính viễn vọng."
Khương Hành: "Tiểu Quân, em thật gian trá, đem kính viễn vọng bỏ vào vali của mình."
Lý Quân: "Loại trường hợp này anh xem ít thôi." An tĩnh trong chốc lát, Lý Quân tìm được kính viễn vọng trở lại: "Em thấy rồi, thật đúng là Vệ Diên và Cẩm Lý."
Khương Hành: "Ở chỗ anh nhìn không rõ, hai người bọn họ sao vẫn còn ôm hôn lâu như vậy sao?"
Lý Quân: "Em nhìn thấy hình như Cẩm Lý có vẻ khá là cơ khát."
Khương Hành: "Tuổi của hai người bọn họ cũng giống anh, có thể không cơ khát được sao?"
Lý Quân: "Có đạo lý, a, hiện tại tách ra."
Khương Hành: "......"
Lý Quân: "Lại ôm nhau, lúc này là Vệ Diên chủ động."
Khương Hành: "......" Tiểu Quân nhà hắn vì sao lại muốn tường thuật trực tiếp.
Lý Quân: "Cẩm Lý cho tay vào trong áo Vệ Diên, Vệ Diên và Cẩm Lý ôm chặt hơn rồi."
Khương Hành đột nhiên cảm thấy có chút không đúng: "....."
Lý Quân: "Oa, Vệ Diên đang tháo dây thắt lưng của Cẩm Lý...."
Khương Hành: "Tiểu Quân, anh không nhìn nữa."
Lý Quân: "Không nhìn thật à? Anh không nhìn được em tường thuật trực tiếp cho anh."
Khương Hành: "...... Không phải, em không suy xét một chút người đàn ông của em cũng có nhu cầu sao?"
Lý Quân cầm di động chiếu thẳng vào mặt mình, Khương Hành phát hiện làm gì có cái kính viễn vọng nào!
Lý Quân đột nhiên cười ầm lên: "Ha ha ha ha ha, đồ ngốc!"
Khương Hành cắn răng nói: "...... Tiểu Quân, em xong rồi."
Lý Quân cười đến chảy cả nước mắt: "Ha ha, em ngủ."
Khương Hành yêu cầu nói: "Em hôn anh một cái, bằng không anh không ngủ được."
Lý Quân ở đầu video bên kia chụt một cái: "Ngủ ngon."
Khương Hành cũng hôn lại một cái, dù sao không có ai phát hiện.
Nhưng mà, hắn vừa tắt video đi, bên cạnh truyền đến tiếng hỏi thăm: "Chú rể phòng bên cạnh, nửa đêm rồi đừng nói chuyện sảng khoái như vậy được không?"
Khương Hành nhìn qua, phát hiện là Vệ Diên đang đen mặt trừng hắn, Khương Hành nhìn phía bờ biển, bên kia làm gì có người nào, chỉ có hai cái biển cảnh cáo, bên trên có một hình tròn, đại khái vừa rồi hắn nhớ Tiểu Quân đến quá nhập thần không nhận ra.
Vệ Diên trước khi về phòng lại nói: "Khương Hành, chờ sau khi kết thúc hôn lễ, cậu cũng chấm hết."
Khương Hành: "Tôi làm gì?"
Vệ Diên: "Cậu và Quân Quân cư nhiên nói xấu tôi và Lý Cẩm ở sau lưng, cậu xong đời rồi, Khương đại ngốc!" Phịch một tiếng tiếng cửa ban công đóng lại, y vào phòng.
Lúc này, ban công phòng bên cạnh lộ ra một cái đầu, đối phương nhỏ giọng nói: "Khương Hành, Khương Hành."
Khương Hành thiếu chút nữa bị dọa ra bệnh tim: "Hai người có bị bệnh hay không, ở bên cạnh nghe lén tôi và Tiểu Quân nói chuyện phiếm!"
Người này đúng là Trần Cẩm Lập: "Tôi rất muốn thực hiện hình ảnh trong miệng Quân Quân kia, sau này cậu phải giúp tôi đấy."
Trần Cẩm Lập uy hiếp nói: "Dám không giúp tôi, tôi sẽ đi quấy rầy Tiểu Quân nhà cậu."
Khương Hành: "......" Tạo nghiệt mà, tự cậu không theo đuổi được bạn trai làm gì phải phá hủy cuộc sống hạnh phúc của tôi và Tiểu Quân!
Trước hôn lễ khẩn trương và bất an cũng là bình thường.
Sáng sớm tinh mơ, Khương Hành đang mơ thấy bản thân trên đường đi hưởng tuần trăng mật đã bị gọi dậy trang điểm mặc quần áo.
Thì ra hôn lễ còn chưa bắt đầu.
Qua loa ăn bữa sáng quản gia đưa tới, liền tùy ý để chuyên viên trang điểm cùng nhà thiết kế trang phục ở trên người hắn hí hoáy, sâu sắc cảm thấy bản thân hiện tại thật sự giống một cô dâu nhỏ tràn ngập chờ mong lại có chút ngượng ngùng chờ đợi chú rể tới đón.
Aiz, sao lại có loại suy nghĩ không đáng tin như vậy chứ? Không nên a.
Nhưng nghĩ tới lát nữa Lý Quân sẽ tới đón hắn cùng đi ra cửa, liền thật sự rất khẩn trương.
Mặc dù biết việc này chỉ để hoàn thành một quy trình mà thôi, nhưng vẫn không nhịn được nghĩ nhiều, hố não có lấp thế nào cũng không lấp được.
Thời gian Lý Quân ra cửa đã có đại sư tính qua, anh chỉ cần 10 giờ tới khu bên cạnh đón Khương Hành, sau đó hai người cùng đi tới hiện trường tổ chức hôn lễ, chờ tất cả khách mời cơ bản đã vào bàn, 11 giờ bắt đầu tiến hành nghi thức hôn lễ.
Sáng sớm tinh mơ liền một mành hỗn loạn, Khương Hành nhìn chuyên viên trang điểm lau tới lau lui trên mặt hắn, cảm giác còn phiền toái hơn cả lúc ở trong đoàn phim ngày thường, rõ ràng là chuyên viên trang điểm nổi tiếng đã từng hợp tác qua, nhưng chuyên viên trang điểm này có chút ẻo lả, vẫn luôn làm nũng.
Chuyên viên trang điểm: "Ai da, Khương lão sư, ngài hôm nay chính là chú rể, cũng không nên lộn xộn, động đậy một cái trang điểm trên mặt loạn lên rất xấu nha."
Chuyên viên trang điểm: "Khương lão sư, có thể hỏi ngài một vấn đề không?"
Khương Hành: "Nói."
Chuyên viên trang điểm: "Ngài và Lý tiên sinh 1 tuần tần suất bao nhiêu?"
Khương Hành muốn vung một đấm lên mặt y, cự tuyệt trả lời.
Chuyên viên trang điểm: "Tôi và honey nhà tôi một tuần bốn lần, tôi sắp không chịu nổi rồi."
Khương Hành không muốn biết chuyên viên trang điểm và honey nhà y một tuần mấy lần, có thể trang điểm nhanh lên không?
Hắn lựa chọn giả chết không đáp lại.
Chuyên viên trang điểm vẫn chưa từ bỏ ý định: "Khương lão sư, anh cũng là người ở dưới sao, nhất định rất vất vả nhỉ, tôi xem qua chương trình của các vị, phát hiện dáng người Lý tiên sinh rất tốt nha, còn biết tán đả."
Khương Hành: "......" Ông đây là người phía trên, nhưng vì sao tôi phải nói cho cậu!
Động tác tay của chuyên viên trang điểm không ngừng, ngoài miệng cũng không ngừng: "Khương lão sư, nhà các anh dùng dầu bôi trơn nhãn hiệu gì? Có dùng thứ gì đặc biệt kích thích....."
Khương Hành trầm giọng: "Bao lâu nữa cậu mới trang điểm xong?"
Chuyên viên trang điểm giống như không nhìn ra cảm xúc kìm nén của Khương Hành, lại tiếp tục nói: "Người ở bên dưới như chúng ta nhất định phải bảo dưỡng tốt, mông nhất định phải trơn mềm, nhớ phải đắp mặt nạ dưỡng mông, còn có...."
Khương Hành rốt cuộc không nhịn nữa: "Tôi là người ở trên, chúng tôi 1 tuần 5 lần, một buổi tối 3 lần, dùng dầu bôi trơn nhãn hiệu là xxoo!"
Kế tiếp, Vệ Diên và Cẩm Lý đẩy cửa mà vào, đập tay một cái với chuyên viên trang điểm.
Vệ Diện quơ quơ di động: "Ghi âm rồi, sau này lại cho Tiểu Quân nghe một chút."
Khương Hành: "Đưa di động cho tôi!"
Vệ Diên nghênh ngang rời đi: "Gặp lại ngài sau nhé!"
Khương Hành trừng mắt với Cẩm Lý: "Đem video về cho tôi, bằng không cậu xem tôi có giúp cậu hay không."
Trần Cẩm Lập: "...." Liên quan qué gì tới tôi.
Chuyên viên trang điểm khôi phục lại ngữ điệu bình thường: "Khương lão sư, không liên quan tới tôi, tôi cũng chỉ là lấy tiền làm việc, kiếm chút thu nhập thêm."
Khương Hành cho y một ánh mắt khinh bỉ, cực kỳ bất đắc dĩ nói: "Trang điểm đi, trang điểm đi."
Mặt đều đã mất, nếu như bị Tiểu Quân biết hắn lộ ra chuyện riêng tư của hai người có bị xử lý không, nghĩ tới đã....
Khương Hành bên này ầm ĩ không chịu được, chỗ Lý Quân cũng không yên tĩnh.
Lý Quân vừa mới mặc áo khoác vào, Lý Tấn liền chạy vào nói thầm.
Hắn ghé đầu vào: "Tiểu Quân ơi...."
Lý Quân lập tức che miệng hắn lại, quay đầu hướng về phía Lý Ngạn ngồi trên sô pha nói: "Anh hai."
Lý Ngạn lập tức tiến lên dùng phương thức bạo lực mang Lý Tấn đi.
Lý Quân thở nhẹ một hơi, thế giới thanh tĩnh.
Nhưng có lẽ anh nghĩ quá đơn giản rồi, mấy người Lục Húc, Mục Tu Vũ chạy vào, hơi hơi mỉm cười với anh.
"Tiểu Quân ơi...."
Lý Quân: Tôi chỉ kết hôn thôi mà, các anh cần phải luân phiên tới như thế sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT