Lý Cẩm nhìn  con trai bảo vệ Khương Hành như vậy nói: "Ba chỉ đùa một chút, đừng coi là thật."

Nếu không phải Lý Quân kịp thời xuất hiện, Khương Hành thật sự có thể bị Lý Cẩm dọa ra bệnh tim, không chừng lát nữa té xỉu lại mất trí nhớ thêm lầm nữa.

Khương Hành cuối cùng cũng biết kỹ năng đào hố của Lý Quân với hắn đến từ đâu. 

Lý Quân hiểu biết ba anh, biết ông đối với Khương Hành có lẽ tạm thời không phải hoàn toàn chấp nhận, phần không ủng hộ này cũng không phải nhằm vào gia đình và công việc của Khương Hành, mà là Khương Hành không phải người Lý gia, đối với bọn họ mà nói là một người xa lạ, mà người xa lạ này còn bắt cóc con trai của mình.

Người trong nhà đều cảm thấy anh còn nhỏ tuổi, cần bọn họ quan tâm, nhưng anh thật sự mỗi ngày đều trưởng thành, cũng nỗ lực xây dựng gia đình nhỏ của chính mình, mà điều này cũng không ảnh hưởng tới quan tâm của anh với người nhà, Khương Hành là Khương Hành, là người anh yêu, mà ba và các anh em là người nhà của anh, bọn họ đều là một phần không thể tách ra trong cuộc đời của mình được.

Lý Quân biết bọn họ đã quá mức để ý tới anh sau khi mẹ anh qua đời, kỳ thực không cần, trong quá trình trưởng thành anh đã gặp được rất nhiều người, rất nhiều việc, những bi thương khi còn nhỏ lưu lại đó sẽ từ trong quá trình trưởng thành mà chậm rãi tự lành, miệng vết thương dù sao cũng sẽ có một ngày khép lại, có nhiều người nhà tri kỷ như vậy, miệng vết thương chỉ có thể trở nên trơn nhẵn không còn tồn tại nữa, sẽ không thối rữa, cũng không để lại sẹo.

Lý Quân: "Ba, ba đừng đùa kiểu này với anh ấy nữa, anh ấy sẽ tưởng thật."

Lý Cẩm cảm thấy tủi thân, con trai còn chưa kết hôn với người ta mà đã hướng về đối phương rồi, nếu kết hôn rồi thì thế nào, luôn có loại cảm giác Khương Hành đã cướp mất đứa con trai ngoan ngoãn nghe lời trong tay ông.

Lý Cẩm: "Được rồi."

Khương Hành sau khi ổn định lại nỗ lực lộ ra một tia mỉm cười: "Không sao, anh biết chú đang nói đùa với anh."

Lý Quân gật đầu: "Cũng phải, có lẽ ba muốn đầu tư một bộ phim mới cho anh, không tìm thấy cớ thôi."

Năng lực bẻ cong sự thật này, Lý Cẩm cảm thấy bản thân không vượt qua được Lý Quân, nhưng ở trước mặt con trai ông phải biểu hiện sự rộng lượng của bản thân.

Lý Cẩm nói: "Đầu tư không có vấn đề gì, nhưng Tiểu Quân là vai chính."

Khương Hành đương nhiên sẽ nói: "Được, nhất định sẽ chọn một kịch bản thích hợp nhất cho Tiểu Quân."

Thấy Khương Hành hướng về con trai mình, Lý Cẩm cũng không tiếp tục làm khó hắn, vốn dĩ cũng chỉ tới đây tiếp xúc một chút, xem cách làm người của hắn, nếu nhân phẩm Khương Hành không tốt, muốn tách bọn họ ra có rất nhiều cách, hai đứa con trai miêu tả lại cho ông cũng tương đối, tính cách tốt, mọi chuyện đều đặt Tiểu Quân lên trên hết, chỉ là người hơi ngốc một chút, ngốc một chút cũng tốt, Tiểu Quân nhà bọn họ có thể hoàn toàn nắm giữ hắn trong lòng bàn tay.

Sau khi Lý Cẩm không làm khó Khương Hành nữa, cũng nguyện ý nói chuyện về điện ảnh với hắn: "Bộ phim mới nhất của cậu cũng không tệ lắm, còn chưa công chiếu nhỉ."

Khương Hành nói: "Còn chưa ạ, dự tính nửa tháng sau mới chiếu."

Lý Cẩm: "Sau này ta sẽ bao một rạp phim để công nhân viên đi xem một chút, ta thấy đó là một bộ phim rất có năng lượng."

Lý Quân cảm thấy khá bất ngờ: "Phim người ta còn chưa chiếu, ba đã xem rồi?" Xem ra ba anh đã sớm bắt đầu chú ý Khương Hành, rốt cuộc mình bại lộ từ lúc nào?

Gừng càng già càng cay mà!

Lý Cẩm ho nhẹ một tiếng, cứng rắn bẻ một cái lý do: "Không phải trước khi phim được công chiếu sẽ cho các đơn vị xem qua trước sao, ba chỉ tùy tiện xem một cái."

Khương Hành: "....." Ngài đây liếc mắt một cái cũng nhìn ra rất tùy tiện, cho dù nhà đầu tư xem, cũng không có quan hệ gì tới ngài nha.

Lý Quân cũng không tiếp tục vạch trần tiểu thao tác của ba anh, trực tiếp nói sang chuyện khác: "Tiểu Diệu đá bóng tốt hơn lần trước rồi."

Lý Cẩm: "Đó là đương nhiên, trường học nó mời một huấn luyện viên bóng đá là cầu thủ quốc gia mới vừa giải nghệ, nếu như vậy còn không học được, mời cũng không có tác dụng, nhưng mà, về mặt thể dục thể thao, Tiểu Diệu vẫn rất có năng khiếu." Về phương diện khen con trai này ông luôn tận hết sức lực.

Lý Quân: "Đã nhìn ra, nó rất thích những thứ thú vị."

Khương Hành đứng bên cạnh bọn họ làm một bình hoa trang trí, không dám loạn nói chen vào.

Kỳ thực việc Lý Cẩm cũng chạy tới chương trình vẫn rất khiến người cảm thấy bất ngờ.

Nhưng, điều này kỳ thực cũng không có gì, đám người Lý Cẩm và Tưởng Dao đều là nhân vật của công chúng, ngày thường thường xuyên xuất hiện trên truyền thông, tổ tiết mục cũng chỉ quay chụp bọn họ tới chương trình du ngoạn một chút, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của bọn họ.

Sau khi chương trình kết thúc, nhiệt độ sẽ tùy theo mà tỏa ra, hơn nữa cũng không biết chương trình có hot được không.

Hot cũng được không hot cũng được, đều là một đám người hay xuất hiện trong giới truyền thông, cũng không cần so đo nhiều như vậy.

Lý Cẩm là thay con trai ra mặt, cũng không phải hoàn toàn đem lực chú ý đặt trên người Khương Hành, sớm hay muộn đều sẽ trở thành người một nhà, Khương Hành cũng là một đứa nhỏ mà ông cần phải bảo vệ, chậm rãi thay đổi một chút suy nghĩ là được rồi, ít nhất ông không có ý kiến gì về Khương Hành.

Có điều người khác không biết, nhưng Lý Cẩm còn biết trong lòng Lý Quân có một bí mật nhỏ, đây cũng là vì sao ông đối với Khương Hành không có phản cảm.

Chỉ có thể nói, đây đều là ý trời trêu người, hoặc là duyên phận, ông là một người tin vào duyên phận.

Dưới mái hiên khá là mát mẻ, từng đợt gió thổi tới, nhưng cũng không thổi tan được mây đen, sắc trời càng ngày càng đen, mây đen nghìn nghịt một mảnh, chỉ một lát sau, hạt mưa lớn như hạt đậu từ trên bầu trời rơi xuống.

Lý Diệu đang chơi rất vui vẻ với Đồng Hạo Văn chỉ có thể tiếc nuối mà ôm quả bóng về phòng, Lý Quân dẫn nhóc đi tắm rửa thay quần áo, chơi ra một thần mồ hôi.

Thì ra tổ tiết mục cũng chuẩn bị cho Lý Diệu một phòng đơn riêng, nhưng khi Lý Quân dẫn nhóc vào phòng, nhóc liền hỏi Lý Quân: "Anh ba, buổi tối em có thể ngủ cùng anh không? Em quên đem theo gối ôm của em tới rồi."

Lý Quân: "Được, nếu em mệt thì trực tiếp đến phòng anh mà ngủ, anh ở tầng một."

Đứa nhỏ ở một mình trong một gian phòng cho khách, kỳ thực vẫn là quá rộng.

Tổ tiết mục chuẩn bị phòng gia đình chỉ thích hợp cho trẻ nhỏ từ 3-5 tuổi và phụ huynh, nhưng Lý Diệu đã là một bé trai 10 tuổi, bản thân nhóc cũng độc lập, cũng không cần ngủ chung với ba mẹ, chủ yếu là giường 1m8 cũng không đủ, chiều cao của Lý Diệu cũng không thấp.

Lý Diệu ra một cái thủ thế, sau đó vọt vào phòng tắm tắm rửa, Lý Quân từ vali của nhóc lấy ra một bộ quần áo Tưởng Dao đã chuẩn bị sẵn cho nhóc, mang vào phòng tắm, tránh cho đứa nhỏ này trần chuồng chạy ra ngoài, bị chụp được thì không tốt, việc riêng tư vẫn rất là quan trọng.

Lý Quân ở trên tầng chờ Lý Diệu tắm rửa xong làm khô tóc sau đó cùng nhau xuống dưới.

Khương Hành và Đồng Hạo Văn bồi Lý Cẩm uống trà nói chuyện phiếm, phần lớn thời điểm đều là Lý Cẩm kể cho bọn họ những việc thú vị trong quá khứ, Khương Hành và Đồng Hạo Văn phụ trách nghe, rất bất ngờ phát hiện Lý phú hào còn khá dễ ở chung, Khương Hành cực kỳ cảm động, còn tưởng chú Lý sẽ muốn khó xử hắn một trận.

Lý Diệu tắm rửa xong xuống dưới, Lý Quan liền vào phòng bếp làm cà tím trộn mà Lý Diệu muốn ăn.

Cà tím trộn rất đơn giản, trước cắt cà tím thành từng miếng nhỏ, sau đó hấp chín, để nguội sau đó xé nhỏ cà tím ra, cho thêm gia vị đã chuẩn bị sẵn là được, một món cà tím trộn đơn giản có thể lên bàn.

Tưởng Dao nhìn Lý Quân chuẩn bị món này, nói: "Lúc trước con nói với dì cách làm như thế nào rồi, nhưng Tiểu Diệu vẫn nói dì làm không thơm ngon bằng con, hiện tại dì cũng không dám làm cho nó nữa."

Lý Quân: "Vậy chờ con về nhà lại làm cho nó."

Tưởng Dao: "Được, về nhà nhiều đi, ba con gần đây luôn nhắc mấy đứa các con mãi đấy, một đám đều dọn ra ngoài ở hết, trong nhà cũng không náo nhiệt như trước kia."

Lý Quân cười cười: "Được."

Nghĩ ba anh cũng không dễ dàng, trải qua ba cuộc hôn nhân, thành viên gia đình rất vất vả mới ổn định lại được, kết quả mấy đứa con trai đều trưởng thành, một đám đều bắt đầu dọn ra bên ngoài, dần dà, số lần về nhà liền càng ngày càng ít.

Suy xét tới ba anh vì anh còn tham gia chương trình, nói với Tưởng Dao: "Hay là con lại làm mấy món cho ba con đi."

Tưởng Dao: "Được, ông ấy gần đây thích ăn bí ngô, nói là muốn nhớ lại cảm giác ngọt của ngày đói khổ."

Trong đầu Lý Quân lập tức hình thành một món ăn: "Được, con lại làm thêm bí ngô hấp, vừa lúc có quả bí ngô từ chỗ bác Điền mới mang về, còn rất tươi."

Tưởng Dao: "Chúng ta trước mang đồ ăn sang trước đã, phòng bếp nhường cho con."

Sau khi các cô rời khỏi đây, Lý Quân còn có thể đại triển thân thủ.

Món bí ngô hấp này anh học được ở trang trại gia đình bên kia, ngay từ đầu anh còn cảm thấy bí đỏ hấp chắc là ngọt, ăn vào miệng có lẽ sẽ ngấy, không có hương vị gì, nhưng trên thực tế hấp lên lại có một vị mặn, bí ngô hấp cũng không nát, ăn vào trong miệng rất là thơm, anh cảm thấy món này thích hợp với ba anh, cũng muốn cho ba anh nếm thử mỹ thực bản thân đã được hưởng qua.

Mọi người cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tối nay, khi Tưởng Dao đi gọi Lý Diệu rửa tay ăn cơm, Khương Hành bớt thời gian chạy vào phòng bếp tìm Lý Quân.

Khương Hành tiến lại gần: "Em đang nấu gì thế?"

Lý Quân: "Còn nhớ món bí ngô hấp có vị mặn mà chúng ta ăn ở trang trại gia đình lúc trước không?"

Khương Hành đương nhiên nhớ rõ, ngay từ đầu hắn có chút ghét bỏ cái món này, sau khi ăn vào lại cảm thấy quả thật rất thơm ngon, hắn còn một hơi ăn hai miếng.

"Em muốn làm món đó?"

"Vâng, ba em gần đây thích bí ngô, liền làm thay đổi khẩu vị cho ông."

"Anh lại có lộc ăn."

Khương Hành liền đứng ở bên cạnh nhìn Lý Quân bận rộn, trong mắt đều là thưởng thức đối với anh.

Sau khi món ăn cuối cùng hoàn thành, Lý Quân và Khương Hành đồng thời ngồi xuống.

Lý Cẩm làm trưởng bối, hôm nay liền từ ông làm chủ nói chuyện, ông hỏi Khương Hành: "Khương Hành, có thể uống rượu không?"

Khương Hành: "Có thể uống một chút."

Lý Cẩm: "Rượu trắng được không, ta cố ý mang rượu Mao Đài tới."

Khương Hành lập tức đồng ý: "Được ạ." Thì, thì ra đang đợi hắn ở chỗ này!

Lý Quân muốn ngăn ba anh lại, nhưng ba anh nhanh chóng lấy ra rượu Mao Đài đã được người mở sẵn, đành phải sửa miệng: "Ba, mọi người đừng uống nhiều quá."

Tưởng Dao đã sớm biết Lý Cẩm muốn tự mình ra trận khảo nghiệm tửu lượng của Khương Hành, cũng không khuyên can, một người có uống được rượu hay không, cũng có thể nhìn ra nhân phẩm của đối phương như thế nào.

Lý Quân nhìn thái độ vợ chồng hai người bọn họ liền biết rượu này cần thiết phải uống, Khương Hành không tránh thoát được.

Trước mặt mỗi người đều có chén rượu nhỏ, cũng không lo phải uống một mình, mọi người đều có phần, chỉ khác nhau ở chỗ uống nhiều hay ít mà thôi.

Chỉ cần có rượu, trên bàn cơm liền trở nên náo nhiệt.

Lý Diệu ngồi bên cạnh Lý Quân, hỏi anh mình có thể nếm thử một chút hay không, Lý Quân cho nhóc ngửi thử, Lý Diệu quay mặt đi: "Cay quá."

Lý Quân: "Em chỉ có thể được uống sau khi thành niên."

Lý Diệu ra vẻ ông cụ non: "Được rồi."

So với Lý Quân và Lý Diệu nhẹ nhàng, Khương Hành thì không được tốt như vậy, đồ ăn còn chưa ăn được hai miếng, Lý Cẩm liền lôi kéo hắn uống rượu suốt, khi hắn gắp miếng thức ăn thứ ba, cảm giác đầu bắt đầu choáng váng.

Khi kết thúc cơm tối, Khương Hành giống như dại ra, cũng chính là, hắn say.

Đương nhiên, Lý Cẩm cũng có hơi men, 50 bước cười 100 bước.

Tổ tiết mục không dám an bài hoạt động tiếp theo của lão đại, trực tiếp để Tưởng Dao và trợ lý đưa bọn họ về phòng.

Lý Quân phụ trách đưa Khương Hành về phòng, lúc này hắn thật sự bị say, còn bị nôn, sau khi nôn xong, Khương Hành ôm lấy eo Lý Quân, ghé vào trong lòng ngực anh ngủ, ôm đến gắt gao, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Tiểu Quân, đêm nay ngủ cùng với anh đi."

Lý Quân sờ sờ tóc của hắn, anh nhớ rõ Khương Hành từng nói với anh, lần đầu tiên hắn say đến nôn ra là ngày mà ba mẹ hắn ly hôn.

Có lẽ vừa uống rượu liền nghĩ đến bản thân bị vứt bỏ, tâm tư của Khương Hành, đôi khi vẫn rất tinh tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play