Chỉ mất vài ngày để tôi và Lâu Nguy quen nhau và yêu nhau, hơn nữa cách chúng tôi ở chung sớm đã không ai có thể hiểu được.
Tôi không cần người khác hiểu, cũng như tôi không cần hiểu người khác.
Tuy nhiên, có nhiều lý do chính đáng khiến tôi yêu Lâu Nguy: Hắn ta có thể mang lại cho tôi sự phấn khích và cảm giác an toàn độc nhất vô nhị.
Khi quen nhau tôi không hề biết gì về công việc của hắn, mãi đến khi ở chung tôi mới phát hiện hắn chỉ ra khỏi nhà khi trời đã tối.
Nói đến điều này, tôi biết rằng một số người sẽ suy nghĩ linh tinh, ban đầu tôi cũng nghĩ hắn là loại đàn ông như vậy.
Làm việc vào ban đêm, mang lại niềm vui cho người khác để đổi lấy tiền bạc.
Còn cách để tạo ra “niềm vui” thì tùy theo nhu cầu của khách hàng.
Có một cửa hàng như vậy đối diện với ngôi nhà nơi tôi từng ở, buổi tối có rất nhiều nam nữ tụ tập chơi bời, ăn uống, rượu bia, sống mơ mơ màng màng, xa hoa đồi trụy.
Khi đi qua nơi đó, tôi sẽ cố ý nhìn vào trong, đôi khi sẽ đụng phải một đôi mắt mà sau khi đi rồi tôi vẫn có thể nhớ ánh mắt đó rất lâu.
Tôi nghĩ về việc tôi sẽ cư xử như thế nào nếu Lâu Nguy cũng làm công việc như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, chắc là tôi sẽ đến chỗ hắn làm rồi cứ chọn hắn, để hắn chỉ phục vụ mình tôi thôi.
Mỗi đêm, trước khi đi, hắn ta đều đóng rèm, dùng xích sắt khóa cổ chân tôi, bật máy quay và giám sát tôi.
Và tôi bắt đầu ảo tưởng về việc tôi sẽ trốn đi xem hắn ở quán bar vào mỗi đêm khi hắn đi làm.
Điều này cũng rất thú vị.
Nhưng thực tế, Lâu Nguy không phải loại người như vậy.
Vào ngày thứ tư sau khi chúng tôi ở cùng nhau, hắn nhốt tôi như thường lệ trước khi rời đi, vừa khóa còng vừa vuốt ve mu bàn chân của tôi, hỏi tôi: “Em không muốn biết anh làm gì mỗi đêm sao?”
Tôi cúi đầu nhìn hắn và dùng ngón chân để trêu chọc hắn.
“Làm gì?”
Hắn cười ngẩng đầu, không trả lời tôi.
Nhưng đêm đó tôi đã biết được sự thật.
Trước khi đi, hắn đặt một chiếc radio nhỏ màu đen trên bàn bên cạnh giường tôi, tôi không nhớ tôi đã mua thứ này bao giờ, nhưng hắn đã để nó ở đó.
Đêm đó, tay chân tôi đều bị trói, nằm trên giường không cử động được, đến 11 giờ 30 đêm, máy radio xẹt xẹt và sau đó truyền đến tiếng nói của một người đàn ông.
Giọng nói này là thứ có thể khiến tôi cao trào một cách vô cùng dễ dàng.
Đó là giọng nói của Lâu Nguy.
Hắn là người dẫn chương trình raidio đêm khuya, bắt đầu từ 11h30 và kết thúc lúc 2h30 hàng đêm.
Nói về cái gì ư?
Kể những “câu chuyện cổ tích đặc biệt” dành cho người lớn.
Ví dụ, cách bà Sói bẻ gãy cánh tay Cô bé quàng khăn đỏ và nướng nó bằng lửa; hay bảy chú lùn đã chia Bạch Tuyết thành nhiều phần, mỗi người lấy một phần của cô ấy …
Tôi nghe những câu chuyện đen tối này, trong lòng không sợ hãi mà là cảm thấy như được an ủi.
Bởi vì, cuối cùng tôi đã phát hiện ra rằng những câu chuyện cổ tích mà ai đó đã nghe cũng giống như những gì tôi đã nghe Tôi không phải kẻ lập dị duy nhất, tôi đã tìm được đồng bạn của mình.
Đêm nào cũng vậy, đêm nào tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ trong giọng Lâu Nguy, khi tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau thì hắn đã đi làm về rồi, chúng tôi làm tình một mạch đến khi trời sáng trưng, sau đó thì tôi đi tắm và đi làm.
Cuộc sống không quy luật thế này thật an tâm nhưng cũng thật nguy hiểm.
Tôi và Lâu Nguy đều rất tận hưởng cuộc sống này, người khác không hiểu nhưng chúng tôi có thể hiểu nhau là đủ.
Tôi bắt đầu tin rằng cuộc gặp gỡ của tôi với anh ấy là định mệnh, và tai nạn xe hơi nho nhỏ của chúng tôi là số mệnh an bài.
Cũng giống như vụ tai nạn xe hơi trong ký ức xa xăm.
Tai nạn xe hơi đã lấy đi một vài thứ và cho tôi một vài điều khác.
Tôi bắt đầu bình thường trở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT