Ngoại trừ lời kịch, nhóm Kỷ Khê còn gặp phải một vấn đề khác là thanh âm và
hình thể. Diễn kịch trực tiếp không giống khi quay phim, không thể sử
dụng công nghệ hậu kỳ chỉnh sửa, buộc các diễn viên phải sử dụng bản
lĩnh của chính mình.
Vì thế, Kỷ Khê dùng quyền xin giúp đỡ của
nhóm trưởng, nhờ viện trợ bên ngoài, tìm được một một giáo viên chuyên
dạy thế vai, dạy bọn họ những động tác và thanh âm đặc thù.
Bốn
thành viên trong nhóm tập luyện chăm chỉ vô cùng. Hàn Yên tuy rằng đã là đại minh tinh có sự nghiệp rực rỡ, nhưng lúc tập luyện lại không lơ là
chút nào, bọn họ thường xuyên tập luyện đến khuya, đến cơm cũng không
rảnh ăn, đôi khi còn nằm ra sàn ngủ quên mất.
Tập hai được tiến
hành quay theo đúng lịch. Lần này Kỷ Khê vẫn bốc phải thăm lượt diễn sau không khác gì lần trước, mười nhóm nhỏ, vòng thi diễn ra trong năm
ngày, nhóm bọn họ diễn cuối, cũng bởi vậy nên có nhiều thời gian chuẩn
bị hơn các nhóm khác, cho đến trước khi lên sân khấu diễn, bọn họ vẫn
còn đang tập luyện với nhau.
Trong đó, Hàn Yên diễn vị giáo sư
trung lập tham ăn, có tiếng nói cao nhất. Lời thoại của nhân vật này hài hước, làm người ta cảm thấy đáng yêu.
Kỷ Khê đóng vai vị giáo sư thanh cao, cũng không phải nhân vật được lòng người xem nhất. Bởi vì
tính tình của ông ấy, vị giáo sư này hi sinh quá nhiều, do dự nhiều,
bàng hoàng nhiều, cuối cùng lại hại mình. Cuối vở kịch, là 20 năm sau
cảnh còn người mất, vợ con ly tán. 20 năm trước mỗi ngày ông đều oán
thán vợ mình, nửa đời người hiện ra theo từng bước đi của người vợ, như
một giấc mộng. Theo bước chân rời đi của người nhà, vị giáo sư già nức
nở một tiếng rồi gục xuống, cảm xúc bùng lên như ngọn lửa, lại bị gián
đoạn bởi tiếng khóc trầm thấp. Tiếng trống nặng nề, chấn động rung
chuyển trái tim mọi người, người xem như cảm nhận được sự tĩnh mịch vô
hình.
Vở diễn cuối này đã làm bùng nổ hội trường, toàn bộ người
xem đứng dậy vỗ tay không ngớt. Vì khâm phục tài năng của diễn viên,
cũng là sự tôn trọng với nguyên tác. Mà đến khi các diễn viên lau đi hóa trang, bỏ khăn trùm đầu, mái tóc dài xõa xuống, sự thật này lại làm cho người xem thêm kinh ngạc – ba vai diễn nam được diễn bởi ba diễn viên
nữ, mà vai diễn người vợ thướt tha lại là diễn viên nam!
Nhóm Kỷ Khê không nghi ngờ gì đạt được hạng nhất.
Cũng như theo lời Kỷ Khê, nếu tập đầu có thể cắt nối, như vậy đến khi biên
tập tập hai, vở diễn hoàn mỹ này lại hoàn toàn không thể cắt đi.
Kỷ Khê bởi vậy duy trì được thứ hạng của mình. Hàn Yên được bình xét lên
nhóm A. Triệu Nguyệt Hàm cùng Chu Thanh thành công nhảy từ hạng C lên
hạng B.
“Trăm người nhập diễn” có tỷ lệ người xem rất cao, sau hai tập, độ hot của Kỷ Khê đã tăng vọt đến mức chưa từng có.
Không chỉ vì chương trình, mà trong vòng hai tuần Kỷ Khê tham gia cuộc thi, “Chiếc áo mùa xuân” cũng đã phát sóng được hai tuần.
Fans Lục Vực cùng những người qua đường khác đều hóng xem diễn viên nam số 2 là ai, đến khi chú thích cuối tập phim hiện ra lại người ta chấn động – nữ chính, nam số 2 đều là Kỷ Khê diễn..
Cũng tức là nói, nam số 2 là nhân vật thế vai.
Tất cả mọi người đều không ngờ tới điều này, ngay cả các diễn viên khác
trong đoàn phim cũng tỏ vẻ “Không ngờ tới, quả nhiên xuất sắc”.
Dưới tình huống như thế, ảnh Kỷ Khê được mọi người truyền đi, nhanh chóng
dựa vào giá trị nhan sắc của mình xốc lại độ hot. Hơn nữa đoàn phim cũng theo sát tuyên truyền, hai chữ Kỷ Khê này càng ngày càng nhiều người
biết, được rất nhiều người chú ý.
Nhiều ánh mắt chăm chú dõi theo một cô gái 20 tuổi, có người hy vọng cô sẽ cố gắng đi đến đỉnh vinh
quang, cũng có người ước gì cô trượt chân rơi xuống vực sâu.
Đối
với hết thảy những chuyện này, Kỷ Khê lại không hề phát hiện. Cô chỉ mơ
hồ nhận ra từ thái độ người xem khi biểu diễn gần đây, nghĩ rằng có khả
năng nỗ lực của cô đã nhận được sự tán thành. Đến khi có fans đến trường quay tiếp ứng cổ vũ, thậm chí còn mang theo đèn in tên cô, những việc
này làm cho cô thực sự thụ sủng nhược kinh.
Nhóm Kỷ Khê dẫn đầu,
bởi vậy nên họ có thêm chút thời gian rảnh, trong thời gian này các tổ
khác có thứ hạng thấp hơn sẽ thi đấu với nhau.
Bốn người bọn họ không cần phải làm gì nên đã cùng nhau xem phần biểu diễn những ngày qua của các nhóm khác.
Hôm qua tổ kế hoạch đã tiết lộ tin tức về những tập tiếp theo: “Tiếp theo
sẽ là kỳ huấn luyện, các huấn luyện viên sẽ giúp mọi người, chương trình cũng đã mời thêm các khách mời đến để chỉ dẫn cho các thí sinh, bây giờ mọi người thử đoán xem ai sẽ tới, hoặc nói xem mọi người muốn ai tới
đi?”
Những người khác mồm năm miệng mười thảo luận, chỉ có Kỷ Khê im lặng không nói gì.
Máy quay chuyển tới phía cô, MC cố ý hỏi cô: “Kỷ Khê muốn ai tới vậy? Có thích diễn viên nào không?”
Kỷ Khê cười nói: “Mặc kệ là ai tới thì tôi cũng sẽ xông lên xin ký tên đầu tiên nha.”
Nói là như vậy, nhưng trong nháy mắt này lòng cô lại đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô nghĩ tới tên một người.
Nguyễn Hiểu Phong, anh muốn tới đây sao?
Anh hiện tại là nam diễn viên được công chúng vô cùng yêu thích, không phải nói quá nhưng cả tài năng của anh cũng được người trong giới tán thành.
Cô vẫn viết thư cho anh với tần suất mỗi ngày như trước nhưng không biết khi nào nhân viên công tác đem thư gửi đi.
Hai tuần trôi qua rất nhanh, Nguyễn Hiểu Phong lại bận như vậy, phỏng chừng hiện tại có khi còn không ở thành phố B ấy chứ?
Cô chậm rãi miên man suy nghĩ, ngón tay vô ý thức khẽ chạm đến bình nước
khoáng trên bàn, đột nhiên nghe thấy trong đám người truyền đến tiếng
xôn xao.
Hiện tại là là thời gian giải lao giữa các tiết mục, bảo an bên cạnh đang muốn cản một người đàn ông trung niên đội mũ, người
này mặc chiếc áo thun là sản phẩm được Hàn Yên thiết kế, tay cầm quyển
notebook, biểu tình kích động.
“Ký tên cho anh được không? Hàn tiểu thư, anh thực sự rất rất thích em! Anh thích em nhiều năm rồi!” Nam nhân kích động kêu to.
Người đang ngồi bên cạnh Kỷ Khê – Hàn Yên hiển nhiên là không có gì bất ngờ
với chuyện như thế này, cô ấy thấy xung quanh không có ai, hiện tại lại
là thời gian nghỉ ngơi, vì thế nhẹ nhàng nói với bảo an: “Để cho anh ấy
vào đi, chỉ là ký tên thôi mà.”
Bảo an để cho người đàn ông này vào trong.
Người này đương nhiên là vô cùng cao hứng, ôm quyển vở đưa tới trước mặt Hàn Yên, cúi đầu chờ đợi.
Các cô ngồi, người đàn ông thì đứng, Kỷ Khê quay đầu nhìn, có thể thấy ngón tay thon dài của Hàn Yên cầm bút, ưu nhã nhu thuận, chữ viết cũng rất
đẹp.
Hàn Yên ký xong, đưa vở cho người đàn ông, ngẩng đầu cười.
Người đàn ông thấy thế thì ngây người, sửng sốt trong chốc lát rồi mặt đỏ dần lên nhưng lại không đi, ngược lại trực tiếp cúi xuống, bàn tay quàng
lên vai Hàn Yên.
Động tác dùng sức, mà mặt người đàn ông cũng áp sát về phía Hàn Yên, muốn cưỡng hôn cô ấy!
Tất cả mọi người không kịp phản ứng lại bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh.
Thậm chí đến Hàn Yên còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Kỷ Khê đang ngồi cạnh cô ấy như ý thức được điều gì —— trực tiếp cầm bình nước khoáng trong tay hung hăng đập mạnh vào người đàn ông rồi nhanh chóng
chắn trước mặt Hàn Yên. Người đàn ông bị đánh, theo quán tính đập mạnh
vào cái bàn bên cạnh, lảo đảo.
“Tránh ra!” Khuôn mặt diễm lệ mang theo sự giận dữ, một cô gái nhỏ bình thường nhu thuận là thế nhưng bây
giờ khí thế lại làm cho không ai dám nói gì.
Bảo an bên cạnh cũng phản ứng lại, ngay lập tức chạy đến chế trụ tên kia, hơn nữa còn báo
cảnh sát nghi ngờ người này quấy rối tình dục.
Mãi một lúc sau
Hàn Yên mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì, sợ đến mức mặt trắng bệch,
không ngừng ôm tay Kỷ Khê, liên mồm nói cảm ơn.
Mà Kỷ Khê cũng bị dọa, chỉ vỗ lưng Hàn Yên theo bản năng, nhẹ giọng trấn an cô ấy.
Tuy rằng Kỷ Khê đã sớm nghe nói về những chuyện như thế này, cũng biết rằng làm minh tinh ẩn nấp rất nhiều nguy hiểm sau lưng, nhưng đây cũng là
lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy.
Càng làm cho người
ta sợ hơn chính là vừa rồi cô dùng bình nước đập anh ta, còn may đối
phương không phản kháng, nhưng nếu có, hơn nữa nhỡ anh ta còn mang theo
vũ khí, vậy thì làm sao bây giờ?
Tổ đạo diễn cùng tổ kế hoạch
nhanh chóng chạy đến, huấn luyện viên trước kia ra vấn đề hỏi khó Kỷ Khê còn phê bình cô : “Cô cũng quá lỗ mãng rồi! Làm thế nhỡ bản thân cô bị
thương thì sao?”
Kỷ Khê liền cười với họ, le lưỡi, nhẹ nhàng nói: “Không phải là tôi không sao đấy thôi.”
Trận phong ba ngày hôm nay lập tức lên tin tức kèm theo video được quay lại. Sự tình chỉ ngắn ngủi trong mấy giây, camera quay lại vô cùng rõ ràng
phản ứng đầu tiên của Kỷ Khê là cầm bình nước khoáng đập tên kia, hành
động này đã dẫn đến một cuộc thảo luận lớn trên mạng.
Trên mạng
có người khen cô thẳng tính, có dũng khí, có người bắt đầu nói cô là đại diện cho thế hệ tiểu hoa mới vừa có đức vừa có tài. Còn có người lớn
tiếng hơn nói: “Dựa vào cái gì mà bắt cô ấy phải phụ trách sai lầm của
người nhà? Từ khi cô ấy xuất đạo đã nghe các người nói được câu gì tốt
đẹp chưa? Trong mắt các người, bản thân là em gái Kỷ Phân đã là một cái
tội, chỉ quay một bộ phim thôi đã bị các người bôi nhọ nhục nhã, một cô
gái nhỏ mới 20 tuổi, không có bất kỳ vết nhơ nào, các người dựa vào cái
gì mà mắng cô ấy?”
Những câu nói như vậy đã được lan rộng ra phạm vi lớn, những từ ngữ mấu chốt như Kỷ Khê, Hàn Yên được nhắc đến rất
nhiều, thậm chí còn leo lên no.3 hot search.
Đối với tất cả chuyện này, Kỷ Khê vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Cô trở về nghĩ lại chuyện hôm nay, muốn gửi thư kể cho Nguyễn Hiểu Phong
nghe. Mới vừa lấy giấy viết thư, thời điểm còn chưa bắt đầu viết lại
thấy một nhân viên công tác gõ cửa, nói với cô: “Kỷ tiểu thư, có người
tới thăm ban tìm cô, bây giờ đang chờ ở phòng hóa trang.”
Kỷ Khê
cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Theo lý mà nói, các thí sinh tham gia
chương trình hoàn toàn bị cách ly với bên ngoài, một là để bảo mật tin
tức, hai là để tránh cạnh tranh không công bằng.
Thế nhưng lại có người đến thăm cô?
Kỷ Khê nghĩ tới nghĩ lui, cũng không đoán ra là ai.
Chẳng lẽ chuyện của bố và chị đã được giải quyết nên hiện tại đến đây tìm cô?
Kỷ Khê không thể nghĩ ra ngay, lập tức cao hứng đi đến phòng hóa trang, còn có chút khẩn trương.
—— sẽ là người nhà cô sao?
Xung quanh yên tĩnh không có ai, Kỷ Khê đẩy cửa phòng hóa trang ra. Vừa mới
bước một bước vào trong, cả người đã rơi vào trong một vòng tay ấm áp
Có mùi thuốc lá nhàn nhạt, vị bạc hà, còn có mùi nước hoa của nam, rất dễ
ngửi, là mùi hương cô đã quen thuộc nhiều ngày đêm, là hơi thở đã cùng
cô đi vào giấc ngủ.
Là Nguyễn Hiểu Phong.
“Sao anh lại tới……” Nửa câu còn chưa nói hết đã bị nụ hôn của Nguyễn Hiểu Phong chặn lại.
Nguyễn Hiểu Phong ôm eo cô, đem cô gái trước mặt hoàn toàn ôm vào trong ngực,
thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Về sau không được làm chuyện nguy hiểm
như vậy.”
Anh đã thấy được hot search ngày hôm nay, cũng thấy
được mấy tấm ảnh làm người ta sợ đến mất hồn mất vía đó, cô gái nhỏ của
anh lại gặp nguy hiểm như vậy.
Kỷ Khê ôm vai anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
Nguyễn Hiểu Phong lại nói tiếp: “Anh cũng nhớ em.”
Kỷ Khê cũng ngẩng mặt, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh. Ánh mắt bình tĩnh, mặt từ từ đỏ lên.
Cô biết anh đã nhận được thư của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT