Hôm sau tỉnh lại, những người khác trong đoàn phim đều đã chuẩn bị rời đi.
Mấy diễn viên có quan hệ tốt với cô đều để lại phương thức liên lạc, hứa
hẹn có tài nguyên gì tốt sẽ giúp đỡ giới thiệu. Cô thư ký trường quay
hoạt bát Lý Ngọc lập tức phải chạy đến một đoàn phim khác, đạo diễn cũng chuẩn bị khởi động một kế hoạch phim mới khác, đang ở giai đoạn kêu gọi nhà đầu tư.
Loại cảm giác này có hơi kỳ diệu, diễn viên bọn họ
như một tổ hợp, cùng nhau hợp tác làm việc, cùng nhau cố gắng, đến khi
đóng máy lại phải tản ra, tiếp tục bận rộn đi trên con đường riêng của
mình.
Kỷ Khê dựa vào đồng hồ sinh học, tỉnh lại lúc rạng sáng 5
giờ rưỡi. Nguyễn Hiểu Phong vẫn là bộ dáng ôm cô ngủ cách một lớp chăn.
Cô mơ mơ hồ hồ sửng sốt trong chốc lát, hơn nửa ngày mới nhớ ra đoàn phim
đã đóng máy, hiện tại cô cũng không cần học thuộc hai kịch bản, diễn hai nhân vật. Rèm phòng kéo kín, âm u một mảnh, điều hòa thổi gió đều đều,
lạnh lạnh thực thoải mái.
Vì thế cô nằm xuống ngủ tiếp trong ngực một người không tính là quen thuộc, cảm thấy rất an tâm.
Chờ đến khi cô tỉnh lại lần hai, Nguyễn Hiểu Phong đã dậy rồi, hơn nữa không biết đã ra ngoài lúc nào, mang bữa sáng về.
Anh đẩy cửa tiến vào, thấy cô đã tỉnh, vì thế đặt túi bữa sáng lên mặt bàn: “Anh bảo bọn Tiểu Chu về công ty trước rồi, vừa mới xuống lầu tùy tiện
mua chút đồ ăn, em lót bụng trước, lát nữa anh đưa em đi ăn sau.”
Kỷ Khê xuống giường, lén nếm thử một cái bánh bao nhân nước, sau đó lê dép lê đi rửa mặt. Ngày hôm qua cô uống say chưa kịp rửa mặt, đến giày cũng là Nguyễn Hiểu Phong cởi cho, nhớ tới chuyện này, Kỷ Khê có hơi ngượng
ngùng.
Cô thuận tiện tắm qua một lần, nhanh chóng sấy khô tóc,
mặc váy ngủ đi ra, khoác áo da đơn giản, dùng ngón tay chỉnh sơ tóc, cứ
như vậy mang đầu tóc rối tung đi ra ngồi ăn.
Kỷ Khê đi qua ngồi xuống, tiếp tục ăn bánh bao nhân nước của cô. Da mỏng
nhân lớn, chỉ cần chọc đũa là nước sốt thơm phức đã tràn ra, chỉ là hơi
nóng. Cô ăn đến hình tượng cũng không thèm để ý, bị nóng phải dừng lại
một chút, hút hút mấy ngụm khí, chỉ có thể uống nước cho bớt nóng rồi
lại ăn tiếp.
Nguyễn Hiểu Phong nghiêng đầu gắp một cái từ đĩa cô sang, chấm dấm ăn thử: “Không nóng mà? Khê Khê, em bị lưỡi mèo à?”
Kỷ Khê chưa từng nghe nói qua cách nói này, hỏi anh: “Lưỡi mèo à cái gì ạ?”
“Giống mèo ấy, dây thần kinh cảm nhận ấm áp trong lưỡi tương đối nhạy cảm, ăn cái gì cũng dễ thấy nóng.” Nguyễn Hiểu Phong nói.
Kỷ Khê rất ngoan, cái hiểu cái không gật gật đầu: “À.”
“Đợi một lát rồi ăn tiếp.” Nguyễn Hiểu Phong nói.
Kỷ Khê nhìn bánh bao trước mắt, mếu máo: “Nhưng mà ăn rất ngon nha.”
Nguyễn Hiểu Phong cười nhìn cô, như là muốn nói gì đó, lại không nói nói, cái
loại thái độ sủng nịch này, làm gương mặt Kỷ Khê hơi nóng lên. Cô vốn dĩ muốn hỏi anh đang cười cái gì, nhưng lại không biết nên nói gì.
Đợi cô ăn xong, Nguyễn Hiểu Phong rất tự nhiên mà tựa sát vào, duỗi tay ôm
cô, cho cô xem tin tức trên điện thoại, là trailer của “Chiếc áo mùa
xuân”.
Bởi vì Lục Vực quay được một nửa thì bị đuổi, cho nên
tuyên bố nguyên bản cũng phải hủy bỏ, liên quan đến cả chuyện ảnh tạo
hình mới cùng với việc Kỷ Khê thế vai nam số 2. Mãi cho đến khi đóng máy vẫn chưa thông báo về chuyện này với công chúng.
Sau khi đóng máy chính là giai đoạn hậu kỳ cắt nối biên tập.
Trailer bắt đầu, mở đầu là hình tượng nhân vật, dựa theo kiến nghị của Nguyễn
Hiểu Phong mà tiến hành cắt nối biên tập, mỗi nhân vật đều dùng một câu
mang tính biểu tượng để đại diện, làm hiệu quả dựng phim phát huy tới
mức tận cùng. Mỗi nhân vật đều trong trạng thái nửa tối nửa sáng kích
thích cảm quan của người xem. Số lượng bình luận rất lớn, Kỷ Khê không
rõ rằng rốt cuộc trong lượng bình luận này có thủy quân hay không, toàn
bộ lực chú ý đã bị trailer cuốn hút.
Trong lúc đó, màn hình tiếp
tục chiếu ba giai đoạn của nhân vật Triệu Cơ, cuối một giai đoạn, khi đã có được hết thảy, nhưng nội tâm Triệu Cơ lại hư không tịch mịch, ý loạn tình mê than nhẹ một tiếng, màn hình chuyển sang hình ảnh nam số 2 ——
“Ta yêu hắn.”
Theo sát là góc nghiêng của một nam tử cao gầy trầm mặc, hắn anh tuấn, âm trầm, từ khóe mắt đến đuôi mày đều mang theo sự
bình tĩnh, ánh mắt lóe lên ánh sáng. Đến đây, làn đạn đã bùng nổ đến mức không nhìn rõ.
*làn đạn: khu vực mọi người bình luận trong lúc xem trực tiếp.
Bình luận nhiều như tuyết rơi, cơ hồ mỗi người đều biểu đạt một ý chung: “Mẹ nó aaaa tiểu ca ca hảo soái!!! Đây là ai! Đây là ai! Đây là ai!”
Kỷ Khê cho dù biết đó là chính mình, cũng nhịn không được mà xuất thần.
Qua hậu kỳ xử lý nên cô không hề tìm thấy một bóng dáng nữ nhân nào trên người này, qua biểu hiện, trạng thái càng làm nam tử này rạng rỡ thêm
không ít.
Xem xong, Nguyễn Hiểu Phong vừa muốn nói với cô chút
chuyện công việc, liền thấy thanh âm mềm mại của Kỷ Khê gọi anh: “Xem
lần nữa được không? Gửi cho em, em muốn lưu lại.”
Trong mắt cô không che giấu được ý cười.
Nguyễn Hiểu Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Nhìn em này.”
Kỷ Khê trông mong xem tiếp, cảm thấy phi thường vừa lòng. Cô vừa thoát ra
khỏi video mới phát hiện ra video này đã vượt qua 5 vạn lượt chuyển
phát. Ngoại trừ account marketing, đại đã số người chuyển phát là sinh
viên, giới trẻ. Cho dù hiện tại là thời đại công nghệ nhưng số chuyển
phát nhiều như vậy cũng không phải dễ dàng.
Nguyễn Hiểu Phong
nói: “Tác dụng của phim IP là vậy, tuy rằng nhân khí bộ phim này không
cao, nhưng bản thân tác giả là người đứng đầu tuyên truyền. Lần này anh
suy xét đến đối tượng khán giả là những người trẻ tuổi, nên khi tuyển
dụng người cắt ghép biên tập cũng không phải những biên tập bình thường, mà là một người biên tập video nổi tiếng trên một trang web.”
*phim IP: phim chuyển thể
Kỷ Khê chưa từng nghe qua còn có chuyện này, tò mò nghe anh giải thích.
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Cái này là một thủ đoạn nhỏ trong marketing. Đương
nhiên, chủ yếu là kỹ thuật diễn của em đủ tốt, hình tượng nhân vật cũng
tốt, các biên tập viên đã cut ra một số đoạn ngắn từ trailer, up lên
mạng theo hình tượng “hình tượng mỹ nữ cổ trang”, trước tiên để cho cư
dân mạng quen mặt, sau đó tung ra video chính thức của “Chiếc áo mùa
xuân”, càng nhiều hình ảnh thì nhiệt độ càng tăng lên.”
Trừ lần đó ra, kỳ thật nhiệt độ còn đến từ bên phía Lục Vực.
Lần trước vụ gièm pha của Lục Vực vừa tuôn ra, bên trong diễn đàn fans đã
thiếu chút nữa điên rồi, lại là một trận tinh phong huyết vũ, Kỷ Khê bởi vậy cũng bị không ít fans Lục Vực công kích. Mọi người luôn cảm thấy
hứng thú với bát quái, ngoại trừ fans Lục Vực, tất cả ánh mắt đều hướng
đến xem người thay thế nam số 2 là ai.
Trailer tung ra, có không ít người đang hỏi: “Người này là ai?”
Tất cả mọi người đều không thể hiểu được sự xuất hiện của nam số 2 mới. Là
một gương mặt mới, lại không có bất luận giới thiệu gì, hình tượng lại
tốt đến không thể bắt bẻ, theo đạo lý mà nói, nếu là tân nhân xuất đạo,
không thể một tin tức gì cũng không tìm ra.
Rất nhanh, có người phát hiện ra——
Có cư dân mạng tinh mắt chỉ ra: “Người này trông có điểm giống tiểu công
chúa hút máu này, người Kỷ gia? Kỷ Phân không phải là có em trai chứ?”
Đề tài này một khi đã được phát hiện, lập tức có rất nhiều người tán
thành: “Ngọa tào, có điểm giống thật này? Không phải cũng là người Kỷ
gia đấy chứ?”
Thậm chí còn có người trực tiếp ghép ảnh Kỷ Khê và
nam số 2 để so sánh đối lập, gần nửa buổi sáng qua đi, khu bát quái cũng đã truyền đến ra dáng ra hình.
Nguyễn Hiểu Phong đọc bình luận
trên mạng cho cô nghe: “Kỷ Vũ, con trai út của Kỷ gia, trước đây học đại học ở nước ngoài, theo chị hai về nước, chị em cũng tham diễn bộ phim
chuyển thể “Chiếc áo mùa xuân”…… Ngọa tào, đây nghe như âm mưu ấy nhỉ?
Đầu tiên là tuồn ra chuyện xấu của nam số 2 Lục Vực, sau đó làm Kỷ Vũ
thuận lý thành chương mà thế thân thượng vị…… Đây là cung tâm kế thời
hiện đại đấy!”
Anh vừa đọc xong, hai người đều bật cười, hơn nửa ngày mới dừng lại được.
Mi mắt Kỷ Khê cong cong: “Không ngờ em lại có thêm em trai đấy.”
Nguyễn Hiểu Phong cũng cười: “Anh cũng không ngờ lại có thêm một cậu em vợ.”
Hai người vui vẻ thảo luận về bộ phim này trong chốc lát, tâm thái cả hai
đều thực bình thản. Nguyễn Hiểu Phong nói: “Hai tháng nữa là đến ngày
công chiếu, đến lúc đó lại là một trận đánh nữa, diễn viên phải phối hợp với tiến độ tuyên truyền của đoàn phim, có khả năng em sẽ phải tham dự
một ít hoạt động. Cho nên tháng này em nên dùng mà nghỉ ngơi cho tốt
đi.”
Kỷ Khê gật đầu: “Được.”
“Còn có, anh giúp em tranh
thủ được một gameshow.” Nguyễn Hiểu Phong cúi đầu chỉ cho cô, “Trăm
người nhập diễn”, có nghe nói qua chưa?”
Kỷ Khê ngây ra một lúc.
Cô đương nhiên nghe nói qua.
Bây giờ show truyền hình càng ngày càng nhiều, hình thức đã không còn giới
hạn trong ca hát, hiện tại ca kịch, nhạc kịch, hip-hop, sáng tác, thậm
chí hội họa, đều có những show riêng, hơn nữa đều rất được hưởng ứng.
Khán giả thích nhìn quá trình những tuyển thủ từng bước một giao tranh,
nở rộ, đồng thời cũng có thể nhân cơ hội này để truyền bá những bộ môn
nghệ thuật ít người biết đến với đại chúng.
Lúc trước một chương
trình thi đấu nhạc kịch từng mời Kỷ Khê, nhưng là lúc ấy cô không có bất cứ ý nghĩ gì muốn tiến vào giưới giải trí, lại bởi vì việc học bận rộn, cho nên không có tham gia.
“Trăm người nhập diễn” là một chương
trình thi đấu diễn xuất, tái hiện lại quá trình casting, bắt đầu là một
trăm người, cuối cùng chỉ có mười người có cơ hội tham gia bộ phim đại
IP, cũng coi như là cho các diễn viên vô danh một cơ hội xoay người.
Nhân khí gameshow này không cao không thấp, nguyên nhân chỉ có một:
Nhiều thí sinh, trong đó rất nhiều người là xuất thân chính quy, người
xem không kịp xem kĩ, liên tục trầm trồ khen ngợi.
Nguyễn Hiểu
Phong nói: “Hiện tại anh suy xét là nếu em tiếp tục phát triển trên con
đường diễn xuất sẽ tương đối tốt, em có thực lực. Diễn xuất không giống
ca hát, phản hồi của khán giả tương đối nhiều, sẽ có lợi cho em tích
lũy giá trị thương hiệu của mình. Đương nhiên, show này cạnh tranh cũng
thập phần tàn khốc, đây cũng là cuộc đua của tư bản, em phải chuẩn bị
tâm lý.”
“Em quyết định, Khê Khê.” Nguyễn Hiểu Phong nhìn về phía đôi mắt cô, “Có muốn đi không?”
Kỷ Khê gật đầu không chút do dự: “Em muốn đi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT