Tại sao em không nói ra, tại sao em cứ chịu đựng mãi thế... Tôi thề, sẽ
không tha thứ cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương em đâu... tôi thề đấy! Những kẻ
làm tổn thương em rồi sẽ phải trả giá, từng người từng người một.
Tôi thầm cầu trời khấn phật rằng mọi chuyện sẽ ổn
thôi, tôi muốn em tỉnh lại, tôi sẽ nói cho em tất cả mọi thứ, tôi không muốn
chúng tôi kết thúc như thế này. Tôi không muốn mất thêm một người nào nữa trong
cuộc đời tôi nữa.
Bác sĩ? Tại sao tôi luôn làm những người mình yêu
quý rời xa mình thế này...
Tôi thương em, càng nghĩ lại càng thấy thương em.
Trong khi tôi đang hận em, giày vò em, thì em phải chịu những nỗi đau, giằn vặt
của tâm hồn lẫn thể xác. Một cô gái với đôi vai gầy như vậy, ngây thơ và trong
sáng như thế. Mà tôi chẳng thể bảo vệ được, tôi thực sự bất tài như vậy sao?
Đồng nghiệp xung quanh thấy tôi rơi nước mắt cũng bất
ngờ... Em thấy không, vì một cô gái như em đấy, em có thể tỉnh lại được không?
Nếu em cứ như vậy mà rời đi trong uất ức, tôi sẽ dằn vặt mình cả đời mất.
Trong quá trình xét nghiệm máu cho em, tôi nhận được
tin trời đánh... em đã mang thai đứa con của tôi!
Càng lúc, tôi càng cảm thấy sợ mất em hơn, nước mắt
cứ rơi thật nhiều, tại sao tôi lại đáng chết như vậy? Em... và đứa con chưa
hình thành nên hình hài của tôi... Hai người thật đáng thương. Nếu không phải
vì tôi bất cẩn, vì tôi không biết cách hành xử, em sẽ không chịu nhiều đau đớn
đến thế...
Nếu em nhận ra được tình cảm của tôi, em có thể tỉnh
lại và sống hạnh phúc với tôi được chứ? Tôi sẽ bảo vệ em... không bao giờ để em
chịu thiệt nữa đâu. Tôi thực sự yêu em, rất rất yêu em... Nàng công chúa của
tôi.
May mà ông trời vẫn thương tôi, em thoát khỏi cơn
nguy kịch, em tỉnh lại trong bộ dáng mệt mỏi. Chính tay tôi đã khâu vết thương
trên cổ tay em, lần đầu tiên khâu cho một bệnh nhân mà tôi lại run rẩy và cảm
thấy lòng đau như cắt đến vậy. Tôi biết, vết thương này theo thời gian không thể
lành lại, cũng giống như tổn thương trong trái tim em. Tôi đau lắm... Tôi nhất
định sẽ yêu em nhiều hơn em yêu tôi.
Cuối cùng, em cũng tỉnh lại. Tôi thương em rất nhiều,
định bụng chờ em khỏe lại rồi hãng nói, nhưng tôi sợ nếu không nói ra lòng mình
thì không có cơ hội nữa. Vì thế khi em vừa tỉnh tôi đã nói hết ra, tôi đã bày tỏ
cảm xúc của tôi, cả nỗi sợ hãi của tôi vừa nãy nữa.
Tôi đã yêu em rất nhiều đấy... em biết chứ?
Tôi nói một tràng dài, còn em thì nhìn tôi bằng đôi
mắt ngạc nhiên. Tôi biết em vẫn chưa tiếp thu được nhiều thông tin như vậy nên
mới để em bình phục lại dần dần rồi dẫn em đi gặp con ả CMH để làm rõ sự thật.
Tôi không muốn em chịu đựng và sống trong uất ức nữa.
Trong quá trình chăm sóc cho em, hình như, tôi đã lấy
lại được thiện cảm trong mắt em. Tuy rằng em không nói gì, chỉ lặng im và nhìn
nhưng tôi biết sâu trong đôi mắt của em, tình cảm dành cho tôi chưa bao giờ dập
tắt.
_________________________
(Đoạn này mình viết lại ngôi của nvat nữ chính nha)
Nghe xong câu chuyện của anh mà đầu óc tôi như có
gì đó nổ tung. Hóa ra, đây mới thực sự là sự thật. Vậy mà tôi vì Cao Mỹ Hạnh
nghi ngờ anh, nghi ngờ tình cảm của anh. Tôi bần thần một chút, anh nhìn tôi cười
hiền rồi đưa bàn tay vuốt tóc tôi, chải lại giúp tôi những lọn tóc rối.
Nghe anh kể, tôi thương anh nhiều hơn, tôi cũng có
một phần sai khi đã không hỏi anh sự thật mà luôn giấu trong lòng mình rồi suy
đoán lung tung. Mọi chuyện đến quá nhanh, tôi chưa kịp hồi phục lại, chưa kịp để
tiếp nhận hết thông tin. Nhưng giờ đây, tảng đá quá khứ đè nặng trong lòng tôi
đã tan biến. Tôi không còn thấy buồn nữa, tất cả những gì trong lòng tôi bây giờ
là tình cảm dành cho anh. Hôm nay, tôi shock và buồn khi nhận ra ngay cả người
thân, mẹ, hay bạn thân nhất cũng lừa dối mình. Nếu tôi thực sự biến mất khỏi
cõi đời này, đó không phải là cái chết tức tưởi hay sao?
Một chút hối hận, một chút buồn, nhưng hơn cả, là hạnh
phúc, hạnh phúc khi được anh tỏ tình, hạnh phúc khi được anh bày lộ cảm xúc thật.
Hạnh phúc khi biết rằng, tôi là người anh yêu, chứ không phải là những cô gái
qua đường.
Anh nắm lấy bàn tay tôi, năm ngón tay đan xen vào
nhau, ảnh mỉm cười trìu mến nhìn tôi.
- Đừng rời xa anh, có được không? Anh không muốn phải
chịu đựng cảm giác đó, nhìn em trong căn phòng đó, một bồn tắm chứa đầy m. áu,
nhìn em trong phòng cấp cứu... anh không muốn mất em một lần nữa, anh sẽ dùng cả
quãng đời còn lại để bù đắp thiệt hại cho em... tin anh có được không? Anh chỉ
cần em tin anh thôi... anh xin em đấy.
Đôi mắt của anh, mang theo bao nhiêu sự khẩn cầu,
tôi nhất thời bị chìm đắm trong đôi mắt đó. Ấy là đôi mắt của kẻ đang yêu và si
tình mất rồi. Nhất thời, hai má tôi nóng rực cả lên. Tại vì bình thường chúng
tôi vốn không hòa hợp, yêu nhau nhưng hai người luôn bộc lộ một cách tiêu cực.
Luôn khiến đối phương tổn thương, luôn làm nhau đau. Tất cả giống như một cuộc
chiến, ai thừa nhận tình cảm trước, người đấy thua. Ai cũng sợ nửa kia không
yêu mình, rồi nghĩ là do tự mình tương tư quá nhiều... Chỉ vì không nói ra, mà
hiểu nhầm nối tiếp hiểu nhầm. Có lẽ người tôi yêu, đang thực sự rất sợ.
Tôi cười mỉm, bỗng dưng muốn đùa anh thêm một chút...
- Không tin được, chú qua đường với nhiều cô gái
như vậy. Làm sao biết yêu thật lòng chứ. Nhỡ đâu, tôi cũng chỉ là hứng thú nhất
thời của chú. Rồi sau đó chú lại bỏ mặc tôi thì sao.
Tôi nói đùa vậy thôi chứ sau những gì anh nói, nghĩ
thật kỹ lại hành động của anh trong quá khứ thì tôi nhận ra tình cảm thật của
anh rồi. Mấy lời tỏ tình của anh thật nực cười đi...
Anh thấy tôi nói vậy thì vội bật dậy, sợ hãi mà
nói:
- Anh... anh... anh yêu em là thật. Anh... là lần đầu
tiên qu. an hệ trần đấy... thực sự...đấy...
Nhìn anh lúng túng mà nói lời ngây ngô tôi thực sự
không chịu được, ôm bụng cười một tràng hả hê. Tôi không tin anh khiến anh sợ
như vậy sao? Tôi thực sự quan trọng với anh đến vậy sao? Nghĩ thế, hạnh phúc
lan tỏa trong trái tim của tôi. Lần đầu tiên tôi biết yêu, lần đầu tiên tôi biết
đau, lần đầu tiên tôi biết yêu sâu đậm một người... và... cũng là lần đầu tiên
tôi trở thành người quan trọng của người khác.
Anh nhìn tôi cười, giống như nhận ra mình đã bị
chơi khăm một vố, anh nhíu mày rồi phủ cả cơ thể lên người tôi, dùng những ngón
tay cù tôi.
- Em đùa anh hả, không phải trò đùa nhé. Anh thực sự
yêu em nhiều lắm đấy.
Tôi biết, giờ thì tôi tin rồi. Khoảnh khắc anh đưa
tôi về nhà, tuyên bố với mẹ anh rằng anh chỉ lấy tôi, rồi khoảnh khắc anh đứng
trước mặt Mỹ Hạnh, giúp tôi lấy lại công bằng, lòng tự tôn và danh dự cho tôi
thì tôi hiểu rồi...
Tôi cũng đã hiểu ra lý do, tại sao anh luôn không
buông tha cho tôi mà cứ giữ chặt tôi. Là tôi ngốc nghếch nghĩ rằng đó là trêu
đùa. Tôi không bao giờ nghĩ đến khả năng anh có tình cảm với tôi, chẳng ai đi
đùa giỡn với tình cảm của một người con gái mà làm tới thế cả. Thì ra, là hai
chúng tôi đều ngốc, đều có lòng tự trọng cao mà không chịu bỏ qua để cùng ngồi
xuống thương lượng. Nhưng cũng vui một chút, vì hình như lần này, người thắng
cuộc là tôi thì phải? anh đã chịu thua rồi kìa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT