Hình như đây là bệnh viện, tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng
toát, bên cạnh còn có một bình truyền nước. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt là một vị bác sĩ, còn người đang nói chuyện cùng vị bác sĩ là thầy Trung...
Tôi không còn ngạc nhiên với sự có mặt của thầy Trung nữa, giờ đây
chẳng có gì có thể khiến tôi ngạc nhiên. Tôi chỉ cảm thấy rất mệt, mệt
không tả nổi, và vết thương trong trái tim này đang vì tôi thức dậy mà
rách toạc ra, dần dần, cơn đau lan truyền đến khắp cơ thể...
Vừa mới đây thôi, tôi đã gặp bố trong giấc mơ của mình, ký ức của ngày hôm đấy thật tươi đẹp và ấm áp làm sao.
Khi con người gục ngã hay gặp phải khó khăn, người ta thường nhớ về
những ký ức vui vẻ của quá khứ. Có lẽ vì thế mà tôi đã mơ về bố, bởi
trong tôi đang khao khát được gặp bố một lần nữa.
Giấc mơ kết thúc, tôi phải tỉnh dậy, điều đó khiến tôi tuyệt vọng và
hụt hẫng làm sao. Tôi tự hỏi mình, tại sao tôi không ngủ vĩnh viễn nhỉ?
Tôi không muốn thức dậy để đối mặt với hiện thực tàn khốc này. Thầy
Trung nói chuyện với bác sĩ xong thì phát hiện ra tôi đã tỉnh, thầy mau
chóng đến bên giường hỏi han tôi.
- Uyển Hạnh, em thấy trong người thế nào rồi?
Tôi không nhìn thầy, đưa đôi mắt ráo hoảnh sang bên khác. Lục lại ký
ức trong cái bộ não chậm chạp của mình, có lẽ người dương ô cho tôi khi
tôi dầm mưa chính là thầy, chắc là thầy đã đưa tôi vào bệnh viện. Vậy là tôi đã bị cảm, đáng lẽ giờ tôi phải nói cảm ơn thầy, nhưng tôi không
muốn nói chuyện hay tiếp xúc với người ngoài vào lúc này. Tôi rất mệt,
tôi mệt cả thể xác lẫn tâm hồn, tôi không muốn giao tiếp với bất kỳ
ai... tôi muốn một mình.
Thấy tôi im lặng không đáp, thầy Trung lại tiếp tục hỏi:
- Uyển Hạnh, em gặp chuyện gì sao? Có thể nói cho tôi biết được
không? Tôi rất lo lắng cho em. Tại sao em lại dầm mưa như thế? Gia đình
em gặp chuyện hay sao? Tôi có thể giúp em được không? Em có thể chia sẻ
với tôi được không?
Câu hỏi của thầy Trung cứ dồn dập vang bên tai tôi, có lẽ vì thầy quá lo lắng cho tôi nên mới hỏi tôi nhiều như vậy, nhưng điều đó không
khiến tôi cảm thấy được an ủi mà ngược lại khiến tôi rất khó chịu. Tôi
không muốn bị làm phiền vào giờ phút này.
Sau cú tổn thương lớn vừa rồi, tôi hình như không muốn tiếp xúc với
người ngoài nữa, đến cả người thân còn phản bội, thì làm sao tôi có thể
đặt niềm tin với người ngoài?
Buộc lòng, tôi phải đáp lời thầy để chấm dứt cuộc trò chuyện này.
- Thầy Trung... bây giờ em rất mệt, thầy có thể... để em yên tĩnh được không?
Thầy Trung thấy tôi nói vậy thì im lặng một lúc rất lâu, sau đó thầy
thở dài một cách nặng nề. Cuối cùng, sau những phút chần chừ, thầy đứng
dậy rồi lấy bút ghi ra một tờ giấy đặt cạnh tôi.
- Đây là số điện thoại của tôi, nếu em có vấn đề gì hay cần được giúp đỡ thì cứ nói với tôi, tôi sẵn sàng giúp em. Tôi đã mua cháo để ở cái
bàn này, em mau ăn cho nóng nhé... Xin lỗi, vì đã làm phiền em.
Nói xong, thầy quay lưng rời khỏi phòng bệnh. Tôi biết mình bây giờ
đang trở thành một kẻ đáng ghét, rõ ràng thầy ấy đã giúp đỡ tôi, vậy mà
câu cảm ơn tôi cũng không thể nói. Bỗng, cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt cứ thi nhau tuôn xuống, giờ phút này... tôi yếu lòng làm sao.
Vừa mới thức dậy thôi, cơ thể còn chưa hồi phục thì trong đầu tôi lại hiện lên những âm thanh hỗn loạn...
- Cái thứ bạn trèo lên giường ngủ với người yêu của bạn thân người ta gọi là phò... là phò hiểu không?
- Ui xời ơi, đừng nhắc đến cái con mặt l*n đĩ thõa ấy nữa, gọi nó nó
còn đéo thèm nghe máy cơ mà. Chắc lại đang ngủ với thằng nào rồi.
Không còn gì đắng cay hơn là người thân ruột thịt nói với mình những
điều như thế, tôi cố gắng rà soát lại trí nhớ của mình, kể cả nếu tôi
không phải là con ruột của bà thì tôi cũng chưa từng làm sai điều gì với bà, tôi luôn cố gắng làm mọi thứ khiến bà hài lòng, nhưng dường như đó
là điều không thể...
Từ bé tôi đã nhạy cảm và tủi thân vì mẹ đối xử với em Ngọc tốt hơn
tôi, giờ biết được sự thật tôi lại càng tủi thân hơn nữa, nước mắt cứ
tuôn ra vì ấm ức thôi..
Còn Mỹ Hạnh... trong chuyện đó, rõ ràng, là tôi sai, tôi sai thực sự
rồi... tôi không nên để chú động chạm vào người, tôi không nên ngủ với
chú, tất cả... là tôi sai... Vậy nên tôi xứng đáng bị Mỹ Hạnh nói vậy.
Tôi đau khổ ôm lấy cái cơ thể đang mệt mỏi của mình, giờ thì tôi mất
tất cả rồi, tôi không còn chốn dung thân, tôi không muốn về lại nơi đó,
tôi không có gia đình, không nơi nương tựa, không bạn bè...
Tôi... chẳng là ai cả...
Tôi cứ thế mà bật khóc nức nở, mặc kệ những bệnh nhân khác đang nhìn
tôi chằm chằm, tôi không thể chịu nổi những cú shock liên tiếp đến với
tôi như thế này nữa... Thực sự, quá mệt mỏi rồi...
Cao Mỹ Hạnh, tớ thật sự xin lỗi, chắc bây giờ cậu đang buồn lắm, đừng khóc... đừng khóc vì một người bạn tồi tệ như tớ...
Tôi đưa tay xuống túi quần mò mẫm lấy điện thoại, tôi muốn lên
facebook kiểm tra trang cá nhân của cậu ấy, tôi muốn biết cậu ấy có cập
nhật trạng thái nào mới không?
Vừa đưa điện thoại lên, tôi đã thấy số của chú gọi đến, trái tim rỉ
máu đầy vết thương của tôi lại đập một cách mỏi mệt, vừa nhói buốt lại
vừa thấy đau...
Từng ngón tay tôi siết chặt lấy chiếc điện thoại, tôi cắn môi đến bật cả máu, tôi hận người đàn ông đó... Tôi hận vì anh ta đã cướp đi những
gì đẹp đẽ nhất của tôi...
Nếu anh ta chưa từng xuất hiện và cướp lấy lần đầu tiên của tôi, nếu
anh ta chưa từng ép buộc tôi, thì có lẽ, tôi và Mỹ Hạnh vẫn sẽ chơi thân với nhau..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT