Ánh nắng chói chang từ cửa sổ di chuyển lên gương mặt khiến tôi bừng
tỉnh. Đôi mắt tôi khẽ mấp máy mở ra, khung cảnh mập mờ căn phòng của chú đập vào mắt tôi. Tôi khẽ ngồi dậy, cảm thấy đầu óc choáng váng vô cùng, và rồi... cảnh tượng của đêm qua hiện hữu trong đầu tôi...
Tôi trợn mắt, cả cơ thể như có một luồng điện vừa đi qua, tôi cố lần
mò ký ức mình, cứ nghĩ rằng đó là mơ, ký ức đêm qua cứ như một cái bóng
điện chập chờn hiện lên, một vài tình tiết rất mờ hồ. Tôi chỉ nhớ rằng,
tôi không ngừng đòi chú rót thêm rượu, sau đó tôi đã thực sự say, mọi
thứ đều đảo nghiêng, tôi đã tuôn hết những gì mình giữ kín bấy lâu trong lòng, ngay cả việc lần đầu dành cho chú...
Tôi nuốt ực nước bọt một cái, sau đó... chúng tôi đã phát sinh quan hệ với nhau...
Tôi đưa mắt nhìn sang bên cạnh, giường bên đã chống không, chiếc đồng hồ trên bàn đã điểm mười giờ trưa. Có lẽ chú đã rời đi từ sớm. Chỉ
là... tôi không thể tin nổi ngày hôm qua chú đã nói gì đó với tôi, rằng
chú thương tôi rồi...
Nghĩ đến đây, trái tim tôi đập mạnh một cái....
Không phải đó chỉ là mơ sao? Đúng vậy, chỉ là mơ thôi, tôi tự nói với bản thân mình. Làm sao có chuyện chú lại nói những lời như vậy được
chứ... Mà, hơn thế nữa là, tại sao tôi lại uống đến mức say mềm rồi phun ra toàn bộ sự thật như thế? Huhu, trong báo đâu có nói uống rượu bia sẽ nói ra hết toàn bộ sự thật đâu.
Trời ạ! Sao tôi lại ngốc nghếch như vậy...
Nhưng dù chỉ là mơ, tôi có thể chắc chắn rằng, trong khoảnh khắc đó, tôi đã vô cùng hạnh phúc.
Tôi tự cắn móng tay mình, trong lòng hoang mang vô cùng, tôi không
biết phải đối diện với chú ra sao bây giờ. Đang mông lung cùng những suy nghĩ rối rắm trong đầu thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Cộc! Cộc! Cộc!
Tôi giật mình, nhướn mày, là ai... mà lại gõ cửa vào giờ này nhỉ?
Không phải là chú để quên thứ gì đó ở phòng rồi đi về lấy đó chứ?
Nghĩ vậy tôi lại thấy sợ, vội vội vàng vàng mặc lại quần áo vào
người, tôi phải đối mặt với chú như thế nào đây nhỉ? Trời đất ơi! Sao
tôi lại nát rượu đến mức này chứ? Lần đầu uống mà đã nghiện đến mức như
thế rồi...
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên liên tục như đang thúc giục chủ nhân mở cửa,
tôi cắn môi chần chừ một lúc, nghĩ thế nào cũng phải đối mặt nên vội đi
ra mở cửa, dù trong đầu đang hoàn toàn trống rỗng, không biết phải nói
gì.
- Anh Phong, mở cửa cho em...
Khi giọng nói ấy được cất lên cũng là lúc cánh cửa bật mở, tôi cứ
tưởng người đằng sau cánh cửa là chú, nhưng hoàn toàn không phải...
Giống như có một tảng đá nặng nề vừa rơi xuống đầu tôi vậy...
Tôi chết sững, mở to mắt nhìn người đối diện mình, đó không phải là chú... mà là... Cao Mỹ Hạnh...
Mỹ Hạnh cũng nhìn tôi trong bàng hoàng, từng giây từng phút trong
khoảnh khắc đó như cả một thập kỷ trôi qua, sự sợ hãi trong lòng tôi
dâng lên tột độ, đó là điều mà tôi sợ bấy lâu nay...
Miệng lưỡi tôi cứng hết cả lại, nhất thời tôi không biết phải nói câu gì, đầu óc hoàn toàn trống trơn, chỉ có cơ thể là đang run lên từng
hồi.
- Sao... cậu... lại ở đây?
Cuối cùng, người mở lời trước chính là Mỹ Hạnh, tôi có thể nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của cô ấy. Tôi phải trả lời cô ấy thế nào đây?
Nói sự thật... hay nói dối? Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của
Cao Mỹ Hạnh, tôi hoàn toàn không thể nói ra sự thật vào lúc này. Tôi sợ
làm người khác đau lòng, nhất là bạn thân của tôi. Tôi không muốn cậu ấy tổn thương, dù tội lỗi đang hóa thành một con quái vật xấu xí đen ngòm
cắn nát trái tim tôi.
Tôi cố gắng mở miệng lắp bắp nói:
- À...ừ...tớ...tớ....tớ là giúp việc cho chú.... Phong.
Có trời mới biết phải khó khăn thế nào tôi mới có thể bật ra câu nói
ấy, nhất là khi gọi tên chú, tôi càng trở nên khó xử hơn bao giờ hết.
Lần đầu tiên tôi nói dối Mỹ Hạnh, tôi biết mình là đứa bạn tồi, tôi biết mình không nên làm thế, sau tất cả những gì cô ấy đã giúp đỡ tôi, tôi
không nên giấu cô ấy bất cứ điều gì... Nhưng... tôi sợ, tôi sợ tình bạn
này vỡ nát. Hơn cả thế, tôi sợ Mỹ Hạnh đau lòng.
Nhưng người tính không bằng trời tính, chúng tôi quen nhau đã hai
năm, Mỹ Hạnh nhận ra được sự giấu giếm trong đôi mắt của tôi, cậu ấy
nhận ra được lỗ hổng trong lời nói của tôi. Mỹ Hạnh dương đôi mắt như
không thể tin nổi nhìn tôi, đôi chân của cô ấy lùi lại vài bước.
- Đặng Uyển Hạnh... Cậu...đang nói dối... tại sao cậu lại xuất hiện
trong phòng của bạn trai tôi? Giúp việc? Vậy tại sao cậu lại nói với tôi như thể cậu không hề quen biết anh ấy? Em họ bị tai nạn?
Tôi biết mình không thể giấu được nữa, tôi không giỏi nói dối, tôi
không giỏi làm điều khiến người khác tổn thương, tôi bật khóc nức nở,
nước mắt không ngừng rơi xuống trên gương mặt tôi. Tôi đưa tay ra hua
hua trong không trung, tôi muốn chạm vào cậu ấy để giải thích, nhưng
không, Mỹ Hạnh đang dần dần lùi bước về phía sau, rời xa tôi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT