- Ơ, thế chị kia có đi được không chú? Nhà có mỗi cái vệ sinh mà.
- Em!!!!
- Ủa? Không xưng chú cháu nữa sao? Sao lại đổi cách xưng hô rồi?
Phải rồi, trước mặt ả nhân tình kia, lão coi tôi như một con ở, hạ
nhục tôi, lại còn gọi tôi là cháu. Vậy mà lúc chỉ có tôi và hắn thì lại
xưng anh với em, nghe ngứa cả tai.
- Tối nay về nhà em chết với tôi.
Nói xong chú liền cúp máy còn tôi thì cười đau cả ruột. Ôi! Chịu nhục nhã biết bao nhiêu ngày tháng cuối cùng bây giờ cũng xả được hận, vui
thật sự. Tôi khẽ vươn vai vài cái, nụ cười trên môi mãi cũng không thể
tắt được. Mặc kệ lời đe dọa của lão, tôi ứ sợ nữa. Quan trọng là hôm nay tôi đã báo thù xong vụ nước cam. Tâm tình cũng vì thế mà thoải mái hẳn
ra, nghĩ vẩn vơ một lúc tôi lại tiếp tục cắm mặt vào quyển sách mình vừa chọn trong tiệm cafe này.
Ba mươi phút sau, điện thoại tôi lại reo chuông, hơi bất ngờ một chút khi màn hình hiện lên số của chú. Tôi tươi tỉnh bắt máy, chưa kịp nói
alo thì lão đã hét vào tai tôi:
- EM LẠI CHO CÁI GÌ VÀO GIẤY VỆ SINH ĐÚNG KHÔNG?
Lần này thì tôi ứ cần nhịn cười nữa mà bật ra một tràng cười ha hả cho chú nghe luôn.
- Hahahaha.
- Hôm nay em được lắm, tôi sẽ nhớ ngày hôm nay Uyển Hạnh ạ.
Làm chú tức, tôi hả hê vô cùng, tôi tiếp tục thêm mắm thêm muối.
- Thế chú đã "đi" xong chưa vậy?
Nếu chú dùng nhà vệ sinh, vậy thì chị My xấu số đã phải ra về, mà về
kiểu gì khi mà cơn co thắt bụng liên tục réo lên nhỉ? Ôi! Nghĩ thôi mà
cũng thấy thốn. Tôi biết ngay mà, tưởng chú thương chị cỡ nào, thương
nhiều thế nào mà có cái nhà vệ sinh cũng không nhường cho người ta, dù
gì người ta cũng là phụ nữ mà, chẳng galant chút nào hết.
- Tối nay em sẽ chết với tôi!
- Ứ về!
- Tối nay mà không về thì tôi sẽ in ảnh em ra rồi dán khắp nhà.
Nói xong thì chú tắt phụt điện thoại để lại tôi đơ ra như một pho
tượng, nụ cười trên môi cũng vì thế mà cứng lại. Thôi kệ, trả thù được
lão thế này là quá vui rồi, hậu quả tôi sẽ tính sau. Nghĩ vậy tôi lại
tiếp tục dở sách ra đọc.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây thôi mà trời đã xẩm tối. Tôi
ngước lên nhìn bầu trời tối đen mà bụng bắt đầu réo lên. Tự dưng trong
lòng dấy lên dự cảm không lành, à thì, tôi buộc phải về nhà. Tôi cũng có nhiều tiền đâu mà ăn ngoài, từ khi sống ký sinh ở căn phòng chú, tôi
khỏi phải lo tiền chợ búa mà toàn được ăn ngon. Mà bây giờ về thì...
Nghĩ tới thôi mà sống lưng lạnh cóng, nhưng đằng nào cũng phải về,
không về cũng không được, rồi chú sẽ lại gọi điện dọa dẫm tôi cho mà
xem. Suy nghĩ một lúc tôi lại vác cái bụng đói về nhà, cũng hơi sợ đấy
vì ông chú bẩn bựa này cái gì cũng có thể nghĩ ra được. Vừa đi vừa đoán
xem chú sẽ dùng cách gì, thế nào mà cũng về tới nhà trọ của chú rồi.
Tôi hơi run run, tay ướt đẫm mồ hôi, có một chút hồi hộp. Tôi tự trấn an mình, tôi làm như vậy là đúng, sau tất cả những chuyện dơ dáy mà chú làm, chuyện tôi làm chỉ là một phần bé tí mà thôi. Cùng lắm thì tôi bị
lão hành hạ thể xác chứ gì? Tôi không sợ!
Nghĩ vậy, tôi mở cửa phòng, hùng dũng bước vào. Nhưng khác với những
gì mà tôi tưởng tượng, lão đang ngồi trên bàn ăn đợi tôi... phải nói thế nào nhỉ? Khung cảnh căn phòng lúc bấy giờ khiến tôi kinh ngạc. Đèn điện tắt, căn phòng tối được thắp sáng bằng những cây nến lãng mạng trên bàn ăn. Vũ Đình Phong ngồi đó, mặc quần tây áo sơ mi, bộ dạng vô cùng thảnh thơi, không có chút gì tức giận hay gian xảo.
Tôi đưa mắt nhìn một lượt, trên bàn đang bày vài món kiểu Pháp, còn
có rượu vang đỏ ở bên cạnh, chú Phong nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ trìu
mến.
- Uyển Hạnh, mau đến đây ăn tối.
Giọng nói của lão khiến tôi nổi hết cả da gà, cái chất giọng trầm
thấp mọi khi đâu rồi? Sao hôm nay tự dưng giọng ngọt như đường vậy? Chắc chắn là lão đang ấp ủ một kế hoạch gì đó rồi. Nhìn không bình thường
một chút nào hết, nhất định ly rượu kia đã được tẩm thuốc, tôi không dễ
bị lừa vậy đâu.
Nhưng có phát hiện ra kế hoạch của lão thì tôi cũng đâu thể làm gì?
Rồi lão cũng sẽ ép tôi uống mà thôi. Chần chừ một chút, tôi tiến đến cái bàn ăn rồi ngồi xuống, nhìn bữa ăn đẹp mắt và thịnh soạn trước mặt mà
tôi nuốt nước bọt. Bụng lại réo lên vì thèm, tôi tự nhủ: đừng có tỏ ra
thèm thuồng, chắc chắn lão ta đã bỏ gì đó vào đây rồi.
Trên bàn đầy đủ các món ăn với nhiều màu sắc lạ mắt khác nhau, toàn
là những món tôi không biết tên, chỉ biết nhìn rất đã mắt, có duy nhất
một món tôi nhận ra đó là: bít tết. Những món này chỉ có ở trong nhà
hàng, chẳng lẽ... chú Phong tự làm sao?
Xùy! Làm gì có chuyện đó! Tôi tặc lưỡi một cái, cái chuyện chú Phong
vào bếp nấu ăn là chuyện khó tin nhất trên đời này. Tôi thà tin một
người lạ mặt nào đó nói với tôi rằng ngày mai tôi sẽ trúng Vietlot còn
hơn là tin chuyện chú Phong nấu ăn cho tôi, hơn nữa tôi vừa làm cho chú
một vố, chú không cay tôi mới là lạ đấy.
Tôi nhìn những món ăn trên bàn, giả vờ lạnh lùng bĩu môi.
- Chú lại cho cái gì vào thức ăn chứ gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT