- Anh Phong, em với Uyển Hạnh thực sự chưa có gì... em mong anh tha thứ cho Cao Mỹ Hạnh... em xin anh đấy...

Tôi thất kinh, hai tay tôi nắm chặt lấy cái chăn, tôi và thầy Trung chưa từng phát sinh ra quan hệ? Cách thầy cầu xin Vũ Đình Phong giống như thầy yêu sâu đậm CMH...

Tôi đưa mắt nhìn thầy rồi lại nhìn CMH trước mặt. Chỉ vài tiếng trước thôi cô ta còn hùng hổ như một con sư tử, bây giờ lại đáng thương giống như một con cún vậy!

- Không, đây không phải là câu trả lời tao muốn biết. Tao hỏi mày là: mày đã nhìn thấy cơ thể vợ tao chưa?

Thầy Trung nghe vậy thì lắc đầu nguây nguậy nói:

- Em chưa.. Em... em bị đánh th...

Thầy Trung chưa kịp nói hết thì anh Phong đã chặn lời:

- Ừ, tốt.

Nói xong, Vũ Đình Phong cúi khom người đưa tay giật lấy cái rẻ trong miệng của Cao Mỹ Hạnh vứt xuống.

- Con người ai cũng có giới hạn, tao cũng vậy. Tao rất hiền, nhưng mày đã thành công trong việc khiến tao nổi nóng. Và, tao không chắc rằng tao sẽ để mày sống nếu mày không thành thật trả lời tao.

Cao Mỹ Hạnh nghe vậy liền dập đầu xuống đất liên tục.

- Anh Phong... em xin anh tha mạng cho em, em sẽ không bao giờ đụng đến Đặng Uyển Hạnh nữa... em xin anh...

Cô ta vừa dập đầu vừa khóc nức nở... rốt cuộc thì anh đã làm gì khiến cô ta hoảng sợ tới thế?

- Ừm, mày là người cởi quần áo cho vợ tao đúng không?

Cao Mỹ Hạnh ngẩng đầu lên, trán cô ta đã có một vết tím đỏ do dập đầu quá mạnh xuống đất. Thầy Trung ở bên cạnh không ngừng hối cô ta:

- Anh xin em hãy trả lời thành thật, anh xin em đấy...

Cao Mỹ Hạnh cắn môi bất phục, rồi cuối cùng cô ta cũng gật đầu.

- Là em...

- Ngoài ra không có ai nhìn thấy cơ thể của vợ tao nữa?

- Vâng..

- Ừ tốt!

Thầy Trung thấy Vũ Đình Phong nói vậy liền lê gối đến trước mặt anh nói:

- Em xin anh, Mỹ Hạnh có sai, có nông nổi, em xin anh hãy tha cho cô ấy... em xin anh đấy...

Vũ Đình Phong sắc mặt vẫn không hề biến đổi, anh chỉ biết lắc đầu nhìn người đàn ông khổ sở trước mặt.

- Trên đời này chỉ có mày chấp nhận được nó thôi, cái con đàn bà ác độc như vậy mà mày vẫn yêu nó?

Thầy Trung rơm rớm nước mắt nhìn Cao Mỹ Hạnh không nói gì. Vũ Đình Phong thở dài, vỗ vỗ vào mặt CMH rồi nói:

- Vợ tao rời nhà lúc 3 giờ, mày tiến hành cơ hội bắt cóc vợ tao lúc 3h15, thuốc mày dùng để gây mê vợ tao là: Isoflurane, nó kéo dài khoảng 2-3 tiếng. Trong thời gian đó, tao đã cố gắng cho mày một cơ hội để nói ra nơi mày giấu vợ tao nhưng mày lại chọn cách im lặng và chạy trốn. Hmm, trong 3 tiếng đó mày liên tục đổi địa chỉ khiến tao không tìm ra được. Cuối cùng, mày biết là không thoát được nên đã gài bẫy cô ấy bằng cách này. Thật tiếc, cả hai người đều bị chuốc thuốc ngủ thì làm sao xảy ra được chuyện đó? CMH, mày rất thông minh, nhưng trong trường hợp này thì tao không đề cao lắm, mày quên tao là bác sĩ rồi à?

Còn nữa, Vũ Nam Trung nhất mực chỉ yêu một mình người con gái là mày, vậy mà nó bị mày lợi dụng hết lần này tới lần khác. Với tính cách của nó, tao nghĩ là nó đã không đồng ý ngủ với vợ tao nên mày đã đánh thuốc mê nó. Mày có còn là con người không Cao Mỹ Hạnh?

Tôi nghe Vũ Đình Phong nói vậy thì ngỡ ngàng, tảng đá nặng nề trong lòng cuối cùng đã gỡ bỏ. Tôi hiểu rồi, anh ấy đang lấy lại sự trong sạch cho tôi. Lúc này đây tôi cảm giác như mình vừa vượt qua ải tử thần vậy, tôi thở ra một cách nhẹ nhõm. Nhưng dù đã biết được sự thật, tôi vẫn không thể tin nổi mối quan hệ giữa CMH và thầy Trung...

Thầy ấy... si tình đến vậy sao? Móc nối lại các sự việc, những lần gặp tình cờ... chẳng lẽ, thầy ấy tiếp cận tôi là có chủ đích? là bởi vì CMH đã bắt thầy ấy làm thế?

Tôi nuốt nước bọt nhìn thầy, một người đàn ông vứt bỏ hết tất cả lòng tự trọng của mình, khóc lóc quỳ xuống cầu xin Đình Phong chỉ để anh tha thứ cho CMH. Thầy ấy yêu CMH đến vậy sao?

Thế mà... cô ta không biết trân trọng tình cảm của thầy. Đình Phong nói đúng, CMH không phải là con người nữa rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play