- Em đang có thai, anh quên à? em đang có thai mà...
- Em lại quên anh là bác sĩ rồi! Bác sĩ bảo cưới, chống
cự là bụng bự, nghe chưa?
Trời, căng thẳng rồi đây. Người yêu mà làm bác sĩ
nghe chừng sau này khó mà cãi lý được với anh ấy. Nhớ lại những lần trước hai
chúng tôi đối thoại với nhau, có bao giờ tôi thắng được anh đâu nhỉ? Bởi cái gì
anh ấy cũng biết, nên thành ra là...
Thấy tôi cứ ngơ ngác ra đó, anh bắt đầu đưa bàn tay
của mình chạy dọc cơ thể của tôi.
- Vũ Đình Phong!
Tôi bắt lấy đôi bàn tay của anh, mắt nheo lại thu
vào cái hành động càn rỡ của anh.
- Nhưng mà... anh muốn!
Anh dương đôi mắt long lanh nhìn tôi, trong đôi mắt
ngây dại ấy, tôi nhìn rõ khát vọng nguyên thủy ở sâu trong đáy mắt anh. Phần dưới
của anh thực sự tỉ lệ nghịch với gương mặt trẻ trung ngây thơ này của anh.
Tôi tự hỏi mình, chúng tôi như vậy có phải tiến đến
quá nhanh không nhỉ? Mới gần đây thôi, tôi vẫn còn đau khổ vì cuộc đời này đã dồn
tôi vào một lối thoát. Nhưng khi biết được toàn bộ sự thật, Cao Mỹ Hạnh mới là
người dồn tôi đến chân đường cùng thì gánh nặng và mọi thứ cũng được hóa giải.
Phải chăng, tất cả là vì tôi yêu anh? Vì bố đã đưa anh đến cuộc đời tôi? Chẳng
lẽ, anh chính là hoàng tử mà bố tôi đã nhắc đến trong giấc mơ?
Tôi nhìn anh thật lâu, thầm cảm ơn bố vì đã mang
anh đến bên đời tôi trong lúc tôi khó khăn và đau khổ nhất. Tôi khẽ đưa tay vuốt
ve mái tóc bồng bềnh của anh, tóc con trai mà mềm và tơi từng sợi. Anh để yên
cho tôi làm việc đó, thực ra, sau khi lắng nghe câu chuyện của anh, cảm xúc đầu
tiên của tôi là thương anh. Thương anh vì đã có một quá khứ đau buồn như thế.
Phải mạnh mẽ thế nào mới có thể chống lại gia đình và tự lập tại một đất nước
xa lạ như vậy? Phải giỏi giang thế nào mới có thể đạt được những thành tích mà
nhiều người không với tới. Quá khứ đó, anh đã phải trải qua nỗi cô đơn và nỗi mất
mát ấy như thế nào? Tôi hiểu, trong lòng tôi bỗng dấy lên một sự đồng cảm.
Anh đã luôn gồng mình để chống lại gia đình thế nên
từ hồi thanh thiếu niên anh đã tập làm quen với nỗi cô đơn. Tôi biết sâu trong
anh khát khao một thứ tình cảm sâu đậm. Vậy nên anh đặt hết tâm tư của mình vào
cô gái Kiều Anh kia. Về chuyện tình yêu của anh, thực ra, tôi có một chút ghen.
Nhưng tôi nhất định sẽ không giống như cô gái ấy. Đối với tôi, tình yêu là khi
hai người nảy sinh tình cảm và yêu nhau. Có lẽ tôi chưa yêu bao giờ nên nghĩ
đơn giản như vậy. Thật may mắn khi tình yêu đầu đời của tôi lại vớ phải một anh
chàng bác sĩ và yêu chiều tôi như vậy phải không?
Tôi tự nhắc nhở mình, phải thương yêu anh nhiều hơn
nữa. Chúng tôi đều phải chịu tổn thương trong quá khứ, dằn vặt nhau, thế nên giờ
đây, chúng tôi khao khát được yêu nhau, được bù đắp tổn thất tinh thần cho
nhau.
Tôi nở một nụ cười hạnh phúc rồi chủ động vòng tay
ra ôm lấy anh. Dù có hơi ngại, nhưng... tôi vẫn phải tập làm quen với điều đó.
Vì có vẻ như anh rất thích làm chuyện ấy, vả lại chúng tôi đã có với nhau một đứa
con, tôi cũng không ngần ngại nữa mà so đo về chuyện ấy. Tôi muốn bày tỏ mình bằng
những hành động và cử chỉ đón nhận như thế này.
Nhận được sự đồng ý của tôi, bàn tay anh lại tiếp tục
di chuyển trên người tôi, đầu ngón tay chạm vào lớp da thịt ở đùi, mân mê và hưởng
thụ nó, dần dần tiến lên vòng hông, eo...
Bất cứ một nơi nào anh đi qua đều khiến nơi ấy trên
cơ thể tôi trở nên nóng lên, bàn tay anh như đang tỏa nhiệt. Dường như anh cũng
làm thật chậm để hưởng thụ làn da của tôi. Khóe miệng anh cong lên một cách đầy
thỏa mãn.
- Anh đã khám cho nhiều bệnh nhân nhưng chưa từng gặp
một người nào có làn da mịn màng như em. Da em chứa rất nhiều collagen, lớp mỡ
dưới da rất dày...
Tôi trố mắt nhìn anh đang vừa sờ lại vừa nhắm mắt rồi
nói ra một câu đầy khoa học. Trời trời, anh nói như đang sờ vào động vật hay
sao?
Con gái khi yêu thường không giống như bình thường,
đặc biệt là tôi, tính cách thay đổi 360 độ. Từ một cô gái tinh nghịch cá tính đổi
thành một con bé bánh bèo hay nũng nịu. Tôi bĩu môi rồi vờ đẩy tay anh ra.
- Thôi đi, so sánh cái kiểu gì ý. Đang sờ người ta
mà lại nghĩ đến những người khác rồi so sánh. Sờ bao nhiêu người rồi mà cũng
nói được.
Tôi biết anh không có ý đó đâu, là tôi cố tình vậy
đó. Mấy khi được hạnh phúc, làm mỉnh mẩy chút để anh chiều cũng thích chứ nhỉ?
Anh thấy tôi giận dỗi thì vội vội vàng vàng dỗ
dành:
- Ơ... anh... ý...ý của anh... anh... chỉ khám đầu
thôi mà... ý anh... là... em là cô gái đẹp nhất anh từng biết. Cảm giác sờ vào
làn da của em thích lắm ấy. Da em còn mịn hơn cả mấy cô bé tuổi học sinh vẫn
hay đến chỗ anh khám.
Cái gì? Ôi trời đất ơi! Giờ thì tôi giận thật sự rồi
đấy. Đây có phải là anh chàng dẻo mỏ mỗi khi tán gái mà tôi từng biết không? Tại
sao lúc giải thích và nịnh bạn gái lại có thể ngốc đến như thế chứ. Sai lầm phạm
lần một, giờ lại phạm thêm lần nữa, lại còn so sánh tôi với mấy cô bé bệnh nhân
của anh. IQ anh thì cao đấy, nhưng EQ sao lại thấp đến đáng thương thế này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT