Trên một hòn đảo nào đó ở Châu Phi, một biệt thự ba ngàn mét vuông liên hoàn nổ tung, từ phòng trên mặt đất nổ cả đường
xuống tầng hầm, mỗi một tấc đất đều bị oanh thành từng mảnh nhỏ, đương
nhiên, cũng bao gồm người bên trong.
“Oa, toàn quân diệt vong.”
Một nam nhân thân hình cao lớn, vạm vỡ khoanh tay trước ngực, trong mắt
tỏa sáng mà nhìn màn hình, bên trên là hình ảnh camera trực tiếp thu
được tình hình bên trong.
Hắn xem xong rồi nghiêng đầu nhìn nam nhân ngồi phía.
Ngôi biệt thự kia, bao gồm tầng hầm và vô số dụng cụ kỳ diệu đều là tài sản
của người này, nhưng hắn trơ mắt nhìn đồ của mình bị tạc tới nát vụn,
một đống nhân dân tệ bùng cháy trong không trung, hoàn toàn không dao
động.
Ngô.
Không hổ là nam nhân hắn coi trọng, có quyết đoán.
“Đẹp mắt không?” Đầu ngón tay gõ cằm hai cái, Quý Viễn Sinh cười khẽ.
“Đặc sắc tới không cách nào hình dung.”
Chén rượu trên tay nhẹ nhàng đong đưa, Quý Viễn Sinh duỗi tay nhấn cái gì
đó, đem hình ảnh nổ tung vừa rồi chiếu lại lần nữa lên màn ảnh.
Mỗi lần xem, là mỗi lần khóe miệng dương đến càng cao.
“Thỏ khôn có ba hang.”
Hắn mỉm cười nói, “Mà ta có mười cái, một trăm cái.”
Nam nhân đứng ở bên cạnh hắn nhướng mày, tiếp lời: “Mỗi cái hang đều đảm bảo có đủ thuốc nổ phải không?”
Quý Viễn Sinh hừ cười hai tiếng, từ trong túi lấy điện thoại ra.
Phía trên lại có văn kiện truyền tới, hắn nhìn nam nhân liếc mắt một cái, nam nhân nhún vai, thức thời mà thối lui qua một bên.
“Ta muốn đi chơi một chuyến, thấy cái này lòng ta ngứa ngáy.”
“Tùy ý.”
Nam nhân nhún vai, cười lớn rời khỏi phòng.
Trong phòng, Quý Viễn Sinh mở video đính kèm trong văn kiện.
Video rất ngắn, bất quá hơn hai mươi giây.
Vai chính là một tiểu bảo bảo bất mãn, mắt to miệng nhỏ da trắng, gương mặt phấn đô đô giống quả cầu tròn, dáng vẻ nghiêng ngả lảo đảo một mình
luyện bước đi đáng yêu tới chịu không nổi, mà người quay cái này ngắn
ngủn phát ra một tiếng xưng hô cháu trai, dựa theo xưng hô mà đoán,
người quay cái này chính là cô của đứa bé.
Đứa bé có thể hấp dẫn sự chú ý của Quý Viễn Sinh còn có thể có ai?
Đương nhiên chỉ có Tiểu Vũ Trụ.
Như vậy thân phận người quay cũng rõ ràng, là Hạ Kiều, con gái nhỏ của Hạ Hùng.
Quý Viễn Sinh hơi híp mắt, sờ sờ cằm.
Không nghĩ tới quan hệ giữa bọn họ đã thân thành như vậy, nghĩ đến công lao của cái tư liệu bị nội gián trộm đưa ra ngoài.
Vì nó mà bây giờ Hạ Hùng siết chặt canh phòng, hắn muốn xuống tay cũng có chút khó khăn.
Nhưng không phải không có kẽ hở.
Dù sao chỉ là tìm biện pháp có nhiều trắc trở hơn thôi.
Tốc độ Tiểu Vũ Trụ trưởng thành vượt mức hắn tưởng tượng, đứa nhỏ này càng ngày càng thú vị.
Hắn bức thiết mà, muốn trông thấy nó.
Quý Viễn Sinh chạm vào tài liệu bên cạnh, mở ra, lướt tới một tờ trong đó.
Mặt trên là hồ sơ của một thanh niên.
Người này lớn lên mặt mũi thanh tú, vẻ mặt tươi cười, thoạt nhìn rất có sức
sống, vừa lúc, hắn cũng đi học trong một trường đứng đầu Long Thành, tuy nhiên lại là cao tam lớp (10) ban Beta.
Bất quá thanh niên này không thật sự là một Beta, mà là một cái Omega.
Cho nên, hắn có thể xin chuyển ban.
—
“Ôi trời a!”
“Đưa cái gì vậy? Tôi không thấy rõ!”
“Tôi thấy được! Là bánh gato nhung đỏ, còn nghe thấy hắn nói là đợi lát nữa trước khóa bơi lội lấy ăn a!”
“A a a a quá sủng đi QAQ đây rốt cuộc là thần tiên tình yêu gì vậy chứ?!”
Là trung tâm thảo luận của mọi người, Quý Dữ cũng có chút ngượng ngùng.
Từ lần gặp Tạ Kỳ trong bữa tiệc trở về, hắn liền cảm giác Hạ Trụ thay đổi
rất nhiều, trở nên càng cường thế, cũng càng thêm săn sóc, vô luận lúc
nào cũng đối xử với hắn cẩn thận tỉ mỉ.
Bởi vì lý do mang thai, hắn xin trường học cho mình dự thính* môn thể dục.
(*Tham gia nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết – QT)
Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp xin miễn học thể dục, nhưng Hạ Trụ lại nói tới
môn thể dục vẫn nên ra ngoài, có thể nhân thời gian đó đi lại, giải sầu, còn hơn vẫn luôn chết dí trong phòng học.
Quý Dữ nghe thấy cũng có đạo lý, liền tán thành.
Kết quả hiện tại……
Hắn nhìn bánh gato nhung đỏ, còn có sữa chua, Yakult, snack khoai, đồ ăn
vặt linh tinh, cảm giác mình như đứa học sinh chuẩn bị thức ăn mang theo cho chuyến du lịch mùa thu vậy.
Hơn nữa một thằng con trai như hắn, cũng không thích ăn mấy cái đồ ngọt ngọt ngấy ngấy này đi?
“Hắc, ca, đợi lát nữa chia bớt cho tôi đi!” Tống Trình sáp lại gần.
Hai hôm trước hắn bị xe bên đường xẹt qua, trên đùi bị cắt một cái, may ba
mũi, cũng được miễn môn thể dục. Bất quá hắn là người không chịu ngồi
yên, không muốn một mình ở trong phòng học, cho nên vừa lúc tụ lại một
chỗ với Quý Dữ, cùng nhau ở ngoài sân làm hai người anh em ốm yếu.
Quý Dữ nói: “Cậu không tự mình mua?”
Tống Trình chớp chớp mắt: “Nhiều như vậy một mình cậu ăn hết sao?”
Quý Dữ một phen chặn đám đồ ăn vặt lại, ngăn trở tầm nhìn của Tống Trình.
Hắn nói: “Đương nhiên có thể, cơ thể tôi còn đang phát triển đây.”
Tống Trình: “…… Nga.”
Lại hài hước mà le lưỡi, “Haiz haiz haiz, bởi vì là Hạ Trụ mua cho cậu nên
mới không chịu chia cho tôi đúng không, chậc chậc chậc, tôi nhìn một cái là rõ ngay ý mà.”
Quý Dữ cũng không trả lời, chỉ thoáng lên chút khoe khoang mà quơ quơ đầu.
“Đúng rồi, nghe nói lớp chúng ta có người chuyển tới.”
Tống trình lại nói, “Cao tam còn chuyển ban, thật là kỳ quái.”
Quý Dữ thuận miệng hỏi: “Ai a?”
“Không rõ lắm.”
Quý Dữ xách túi đồ ăn vặt lên, một cái tay khác cầm bánh gato: “Vậy thì bỏ
qua, đi, đi học thôi, qua tiết sau không phải sẽ biết sao.”
Tống Trình cũng đứng lên: “Được rồi, theo tôi tới căn tin đã.”
“Cậu muốn mua cái gì?”
“Đồ ăn vặt a!”
Tống Trình nói, “Chẳng lẽ để tôi nhìn cậu ăn? Kia cũng quá thảm!”
Hai người kề vai sát cánh, cười nói đi qua căn tin trường học.
Trong văn phòng hiệu trưởng lầu sáu, có một nam sinh đang ngồi trên sô pha.
Mặt hắn không có huyết sắc, màu môi trắng bệch, cả người lộ ra khí tức chết chóc, hiệu trưởng gọi hắn hai tiếng, nhưng hắn cứ như du hồn không nghe thấy, đến khi kêu lên tiếng thứ ba mới ngẩng đầu.
“Hiệu trưởng.” Giọng nam sinh nhẹ bẫng, nghe vào chứa đầy bệnh trạng.
“Chủ nhiệm cao tam lớp (3) hiện tại đang dạy, đợi lát nữa hắn sẽ qua dẫn em vào lớp.”
Hiệu trưởng lại nói, “Như vậy đi, lớp này hiện tại đang học thể dục, nếu em
đồng ý thì có thể vào học cùng họ luôn, em…… tình hình sức khỏe của em
có thể học thể dục không?”
Nam sinh gật gật đầu: “Có thể.”
Nói rồi hắn đứng lên, cầm lấy hồ sơ trên bàn, “Cảm ơn thầy hiệu trưởng, em đi trước.”
“Được, em đi đi.”
Ra khỏi văn phòng, nam sinh vẫn không đi tới chỗ học thể dục gì đó, hắn
chậm rì rì mà tới trước cửa cao tam lớp (3), ngửa đầu nhìn biển số lớp,
đứng một hồi lâu mới đi vào bên trong.
Bên kia, giờ thể dục.
Quý Dữ: “……”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt, trong nhất thời có chút vô ngữ.
“Như thế nào, nhìn thấy tôi không vui sao?” Hạ Trụ cong môi, trên cao nhìn xuống Quý Dữ.
Tống Trình nguyên bản ngồi bên cạnh Quý Dữ cực kỳ có nhãn lực mà xách đồ ăn
vặt lên, nhanh chóng chạy đến chỗ khác ngồi xuống, sau đó xoay đầu, một
bên nhai đồ ăn vặt một bên nhìn hai người bọn họ.
Lúc này, tầm
nhìn của Quý Dữ dừng ở trên mắt cá chân Hạ Trụ, sau đó theo cẳng chân,
đầu gối, đùi, dần dần hướng về phía trước, cuối cùng dừng trên thẻ nhân
viên cứu hộ treo trước ngực hắn.
Hắn cảm thấy một màn này phi thường phi thường quen thuộc.
“Sao cứ tới lớp tôi học thể dục thì nhân viên cứu hộ chính là anh vậy?” Quý
Dữ nghĩ tới, này còn không phải cảnh tượng đầu tiên hắn và Hạ Trụ phát
sinh xung đột sao.
Hạ Trụ cười nhéo nhéo vành tai Quý Dữ: “Cậu nói xem là vì cái gì?”
Quý Dữ ho nhẹ một tiếng, đập rớt tay hắn: “Nhiều người nhìn như vậy kìa.”
Lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngồi.”
Hạ Trụ nghe lời ngồi xuống cạnh Quý Dữ, cánh tay tự nhiên mà đáp trên vai Quý Dữ.
Quý Dữ lười gạt ra, bởi vì việc này gần như thành thói quen.
Gần đây Hạ Trụ đặc biệt thích động tay động chân với hắn, luôn làm một ít
động tác nhỏ thân mật, giống như sợ người khác nhìn không ra quan hệ của bọn họ vậy, hơn nữa nói mãi hắn không sửa, Quý Dữ cũng hết cách.
“Cuối tuần này muốn ra ngoài giải sầu không?” Hạ Trụ hỏi.
Quý Dữ lắc đầu: “Vẫn đừng đi ra ngoài thì hơn, vì an toàn, đi dạo vườn hoa trong nhà là được rồi.”
Hạ Hùng lại lần nữa bị phái ra nước ngoài, bởi vì dạo này Quý Viễn Sinh hoạt động càng ngày càng thường xuyên.
Ban đầu hắn chỉ an tĩnh mà ẩn giấu, nhưng theo cường độ điều tra tăng mạnh
của các quốc gia, một ít hành vi có quỹ đạo của hắn bị dò ra, cũng bị
các đội điều tra tìm được hai cái máy thí nghiệm đã vứt đi.
Cụ
thể Hạ Hùng không nhiều lời, nhưng trong điện thoại, ngữ khí hắn nặng
nề, cho nên tình huống cũng không thuận lợi được bao nhiêu.
Quý Dữ tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Sau khi nói ra chuyện của Tiểu Vũ Trụ và đứa nhỏ trong bụng, cả người hắn
đều nhẹ nhàng không ít, cho nên trước mắt không có ý tưởng đặc biệt gì,
cũng chỉ muốn hảo hảo đi học, bình an sinh đứa nhỏ ra.
Tiểu Vũ Trụ vô cùng ngoan ngoãn, lúc nên thu đuôi lại liền ngoan ngoãn thu hồi, cũng không có xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Việc này cũng làm Quý Dữ hài lòng cực kỳ.
“Đúng rồi, anh biết lớp tôi sẽ chuyển tới một học sinh mới không?” Hắn thuận miệng hỏi.
Hạ Trụ lắc đầu: “Không biết.”
“Vậy sao.”
Quý Dữ đem bánh kem đẩy cho Hạ Trụ, “Cái này anh ăn đi, tôi ăn nhiều sẽ thấy ngán.”
Hạ Trụ ngước mắt nhìn bụng Quý Dữ, tiếp theo nhìn quanh bốn phía, duỗi tay phủ lên sờ sờ sau đó lập tức rút tay lại.
Hắn nói: “Có chút cong lên.”
“Ừm.” Quý Dữ gật gật đầu.
Hắn xin nghỉ là vì lấy cớ bị bệnh, chưa nói chuyện mang thai. Đứa nhỏ này
rốt cuộc có thể sinh ra được hay không, còn phải qua hai tháng lại nói.
Bất quá dựa theo tốc độ nhô lên của bụng hắn, hắn ẩn ẩn cảm giác đứa nhỏ
này sẽ sinh sớm giống Tiểu Vũ Trụ, thậm chí khả năng còn sớm hơn cả Tiểu Vũ Trụ, cho nên quyết định bốn tháng sau đi làm xét nghiệm, phỏng chừng phải dời tới trước hai tháng.
Hạ Trụ lại hỏi: “Có cảm thấy không thoải mái hay không?”
Quý Dữ lắc đầu: “Không có, một chút cảm giác cũng không.”
Hắn không có bất kì khó chịu nào, ngược lại thêm được mấy miếng thịt, dáng
người nguyên bản tiêm gầy nở nang một ít, nhìn qua thì khỏe mạnh hơn
trước nhiều, làn da cũng trong trắng có hồng, có vẻ nguyên khí tràn đầy.
“Vậy là tốt rồi.”
Hạ Trụ cầm lấy một chai nước, mở nắp đưa cho Quý Dữ. Chờ Quý Dữ tiếp nhận, hắn lại lấy một trái cam từ trong túi ra, rũ mắt thu tầm nhìn, an an
tĩnh tĩnh mà lột, chờ đến khi lột xong, lại đưa vào tay Quý Dữ.
Quý Dữ nắm tay phân đôi trái cam chia cho Hạ Trụ: “Anh biết tôi hiện tại có cảm giác gì không?”
Hạ Trụ cười: “Cảm giác hạnh phúc?”
Quý Dữ lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy là cái gì?”
“Cảm thấy mình giống đứa nhóc lớn xác.”
Hạ Trụ không để bụng: “Lớn xác thì lớn xác, có quan hệ gì chứ, dù sao cũng có tôi chiều cậu.” Nói rồi lại bốc túi snack khoai đặt lên tay Quý Dữ.
Quý Dữ: “……”
Hắn câm nín, yên lặng đem quả cam nhét vào trong miệng.
Quả cam chưa chín hẳn, vừa vào miệng có chút chua.
Hắn nhăn mặt, ánh mắt đối diện với Tống Trình cách đó không xa, vẻ mặt hắn
phức tạp nhìn mình, biểu tình kia…… Y hệt miếng cam hắn đang ăn, chua
lòm.
Quý Dữ đột nhiên nở nụ cười, từ trong túi lấy ra một quả cam chưa lột vỏ, ném cho Tống trình.
Chờ chuông tan học vang lên, Quý Dữ ăn đến cái bụng tròn xoe.
Hạ Trụ cái gì cũng chưa ăn, hắn tay không đi học, lúc rời đi ngược lại xách theo bọc rác.
“Chua chết tôi rồi, các người quá mức ngược cẩu!” Tống Trình chua như bình dấm đi lại.
Quý Dữ cười: “Vậy cậu cũng tìm Alpha yêu đương đi a.”
“Tôi cũng muốn a, như mà người tôi thích chướng mắt tôi, người thích tôi tôi lại không thích.”
Tống Trình buông tiếng thở dài, “Tôi quá khó khăn.” Than xong, hắn lại nhỏ
giọng nói, “Tôi thấy được Hạ Trụ sờ bụng cậu, gần đây cậu vẫn luôn mặc
áo sơmi, có phải hay không…… Ừm? Có tình huống?”
Quý Dữ liếc mắt nhìn hắn một cái: “Tôi mập lên, không được sao?”
Hắn còn muốn nói cái gì, nhưng thanh âm bỗng nhiên nghẹn trong cổ họng, miệng run run, lại nói không ra lời.
Hắn ngơ ngẩn mà nhìn nam sinh nào đó ngồi trong phòng học, sau đó lui về
phía sau vài bước, lại nhìn biển số lớp, xác nhận là lớp hắn không sai.
Hắn còn đang hoài nghi, mà Tống trình kế bên đã lớn giọng ồn ào: “Đây là học sinh mới chuyển lớp sao?”
Khuỷu tay đụng đụng Quý Dữ, “Này không phải bạn cậu sao? Tôi nhìn rất quen mắt a, hình như gọi Tạ cái gì Tinh ấy nhỉ?”
Mặt Quý Dữ trầm xuống, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn nam sinh kia: “Tạ Vũ Tinh.”Editor: Bánh gato nhung đỏ (ˉ﹃ˉ)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT