Bầu không khí bên trong xe lúc này vừa đúng lúc, âm nhạc êm dịu vờn quanh.

Hai người dựa đến cực gần, mười ngón giao nhau, bốn mắt đối diện, hô hấp đan chéo. Tư thế ái muội như vậy, khoảng cách gần như vậy, thật sự rất thích hợp làm một ít việc mặt đỏ tim đập.

Tỷ như thổ lộ, tỷ như ôm, tỷ như hôn môi.

Nhưng Quý Dữ một chút cũng không có tâm tư kia, thậm chí trong óc toát ra vô số dấu chấm hỏi.

Hello (Hā lóu)?

Anh cũng bị hồn xuyên?

Hắn cẩn thận đánh giá Hạ Trụ, cảm thấy người này hôm nay đặc biệt không thích hợp.

Không ngừng làm ra hành vi cổ cổ quái quái ở tiệc liên hoan, lời nói bây giờ cũng kỳ kỳ lạ lạ, không giống một nam nhân thân cao mét chín tý nào, ngược lại có điểm giống nam chính vườn trường đang trong kỳ nghỉ hè.

Chắc là…..yêu đương giữa hai Alpha thì sẽ như vậy?

Ai bảo mình là bạn trai của hắn a?

Hùa theo hắn thôi.

Sau một lúc lâu, Quý Dữ dưới tầm mắt sáng quắc của Hạ Trụ gật đầu.

“Thích a.” Hắn nói đến không hề áp lực.

Hạ Trụ lại hỏi: “Có bao nhiêu thích?”

“……” Này muốn hình dung như thế nào?

Quý Dữ: “Không đúng, sao anh đột nhiên hỏi cái này? Anh cảm thấy tôi không thích anh hay là thế nào?”

Hắn có điểm buồn bực.

Hạ Trụ yên lặng nhìn Quý Dữ, không hé răng.

Ánh mắt hắn nặng nề, môi mỏng khẽ nhếch, vị rượu vang đỏ tinh khiết say nồng lẫn vào hô hấp.

Mũi Quý Dữ giật giật, cảm thấy mình cũng có chút choáng váng.

“Thiếu gia, tới rồi.”

Lúc này xe dừng lại, phía trước truyền đến tiếng nhắc nhở của tài xế.

Đề tài bị đánh gãy, Quý Dữ tùy tiện trả lời một tiếng, duỗi tay mở cửa.

Hắn bước ra một chân muốn xuống xe, nhưng cái tay khác còn bị người nào đó chặt chẽ nắm lấy, hắn lại quay đầu nhìn Hạ Trụ, chỉ thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm mình, vẫn duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích.

Quý Dữ sửng sốt: “Nên xuống xe rồi. Anh say phải không?”

Đôi mắt hắc bạch phân minh nhẹ chớp, Hạ Trụ nói: “Tôi rất thanh tỉnh.”

“Xác định?”

Hạ Trụ gật đầu: “Ừm.”

Hắn xác định mình phi thường thanh tỉnh, thanh tỉnh biết được mình đang hỏi vấn đề gì, biết mình muốn nghe được đáp án gì, thậm chí biết Quý Dữ khẳng định cảm thấy mình bất thường.

Nhưng hoặc là không hỏi, hỏi, liền nhất định phải nhận được đáp án.

Trên tay bỏ thêm vài phần lực đạo, hắn lặp lại một lần, “Có bao nhiêu thích?”

Quý Dữ: “……” Như thế nào còn so hăng hái vậy a?

Hắn nhìn tài xế đứng ngay ở cửa xe, cách bọn họ khoảng gần một gang tay, trường hợp nói chuyện yêu đương có người thứ ba xuất hiện, liền đặc biệt dễ xấu hổ.

Quý Dữ muốn xuống xe trước rồi nói tiếp, nhưng Hạ Trụ cố chấp đến khó hiểu, nắm chặt tay hắn không bỏ.

Sức lực hắn ở đâu ra mà hơn nổi Hạ Trụ?

Giật mấy lần cũng không giật tay về được, cổ Quý Dữ đều xấu hổ đến đỏ bừng.

Hắn cũng có chút phiền não, bỗng nhiên bắt lấy cổ áo Hạ Trụ, môi mỏng dán lên lỗ tai hắn, nhíu mày cắn răng nói: “Đã lên giường quá vài lần còn hỏi cái này?”

“Tôi mẹ nó không thích anh thì thích ai? Người khác tôi đều không thích, tôi đây không phải thích anh nhất sao!”

Thao, bắt hắn nói đến đỏ cả mặt.

“Còn Tiểu Vũ Trụ.” Hạ Trụ nói.

Quý Dữ: “……”

Hắn tức tới bật cười, “Anh đây là càn quấy có phải hay không? Cái thích này cùng với thích Tiểu Vũ Trụ giống nhau sao?” Hắn chưa nói qua yêu đương, chứ không phải không hiểu.

“Được rồi.”

Quý Dữ dùng sức kéo tay hắn, “Xuống xe trước, trở về lại nói. Muốn để mọi người chế giễu sao? Nhanh lên một chút.” Hắn thúc giục.

Hạ Trụ cuối cùng cũng xuống xe.

Hai người tay nắm tay đi vào nhà chính, xung quanh có người mỉm cười, hoặc là trong mắt treo lên chút vui đùa chọc ghẹo, vừa đi vào, Quý Dữ cảm thấy nắm tay bỗng nhiên gắt gao, thân thể bị kéo đến quay người lại, đâm vào lồng ngực vững chắc.

Không đợi hắn mở miệng, hỗn hợp hương rượu và hơi thở đã rơi xuống hõm vai.

Hô hấp nóng rực phun trên cổ, tiếp theo là hai cánh môi mỏng lành lạnh, không làm gì, chỉ dán lên da hắn.

Cả người bị ôm lại, lỗ tai Quý Dữ nóng lên, hắn đẩy Hạ Trụ một phen, đẩy không ra.

“Làm gì?” Nói xong nhìn quanh bốn phía, không có ai.

“Cậu vừa mới nói cậu thích tôi?”

Hạ Trụ mở miệng, hô hấp khiến cổ Quý Dữ càng ngứa ngáy.

Hắn run lên, duỗi tay đẩy mặt Hạ Trụ: “Đúng đúng đúng, thích anh nhất.”

“Nghiêm túc?”

Quý Dữ đá Hạ Trụ một chân: “Nói thừa. Buông tôi ra!”

Lồng ngực chấn động, Hạ Trụ ở bên tai hắn cười nhẹ một tiếng.

Mặt Quý Dữ càng đỏ hơn, đặc biệt là trong phòng khách to như vậy, hắn chung quy cảm thấy bốn phương tám hướng không biết khi nào sẽ đột ngột nhảy ra một người, nội tâm có loại cảm giác kích động bất an.

“Cười cái thí!” Quý Dữ dứt khoát không giãy giụa, dùng tư thế này túm hắn lên lầu.

Nhưng mới lên được vài bậc thang, Hạ Trụ lại không đi nữa.

Quý Dữ quay đầu lại: “?”

Hạ Trụ hơi ngẩng đầu lên, con ngươi đậm màu phát ra tia sáng: “Hôn môi không?”

Quý Dữ sửng sốt, lại lần nữa nhìn quanh bốn phía: “Tại đây?”

Tuy nói bởi vì liên quan tới Tiểu Vũ Trụ, Hạ Hùng đã ra lệnh nhà chính ngoại trừ bọn họ, Hạ Kiều, còn có Tống Minh có thể ra vào, những người khác đều không thể tùy ý tiến vào, nhưng…… Vạn nhất bị người ta nhìn thấy thì sao.

Hạ Trụ gật đầu: “Tại đây.”

Quý Dữ nghĩ nghĩ, trong mắt lộ ra một tia bất đắc dĩ: “Được rồi.”

Hắn nghe lời Hạ Trụ cúi người mổ xuống môi hắn một cái, như đang an ủi bạn trai nhỏ giận dỗi, hôn xong lại hỏi, “Như vậy được chưa?”

Khóe môi Hạ Trụ kéo lên càng cao: “Quá nhẹ.”

Quý Dữ: “……”

Fine, ai bảo mình là bạn trai hắn chứ? Chiều hắn một lần.

Cái tay còn rảnh rỗi giữ lấy cằm Hạ Trụ, Quý Dữ cúi đầu, lại lần nữa hôn lên.

Lúc này Quý Dữ cố ý hút một chút, khi tách ra vang lên “Ba” một tiếng thật nhỏ.

“Được rồi?” Quý Dữ hỏi.

“Được rồi.”

Hạ Trụ cong mắt cười, “Hiện tại đến lượt tôi hôn cậu.”

Giọng nói vừa dứt, một bàn tay hữu lực đã giữa lấy gáy Quý Dữ.

Năm ngón tay nhẹ ấn, cả người hắn không chịu khống chế mà cúi đầu.

Bốn cánh môi nháy mắt chạm vào nhau, hương rượu vang theo đầu lưỡi lan tràn.

Quý Dữ nếm được một chút ngọt ngào, còn có một chút chua xót, giống như quả nho chưa chín muồi nổ tung nơi vị giác, khiến yết hầu của hắn không ngừng nuốt lấy, để xử lý nước miếng phân bố ra quá nhiều.

“Này, này, được rồi, ngô……” Môi lại lần nữa bị lấp kín.

Hạ Trụ mở mắt ra, ngắm tròng đen ướt át đầy nước trước mặt.

Chủ nhân đôi mắt này thở không ra hơi, khóe mắt nổi lên màu hồng nhạt, hàng mi tựa lông vũ không ngừng rung động.

Tim Hạ Trụ đập đến càng nhanh, hôn đến càng nặng, cũng càng ngày càng bành trướng.

Chính là như vậy.

Chính là như vậy.

Nếu không bức bách hắn, không dụ dỗ hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động lộ ra biểu tình như vậy.

Sẽ luôn lý trí lại thanh tỉnh, một đôi mắt trong suốt lắng động không gì sánh được.

Mỗi khi bàn luận tình cảm cũng chỉ mập mờ xẹt qua, hoặc là nhanh chóng đem đề tài dời đi, không thì trực tiếp hùng hổ kêu hắn câm miệng đừng nói thêm nữa.

Cho dù hàng đêm cùng chung chăn gối, đã làm hơn một lần chuyện thân mật, Hạ Trụ vẫn thường xuyên cảm thấy mình không chiếm lĩnh được bao nhiêu không gian trong tim hắn.

Hắn có lúc sẽ nghĩ, nếu không phải nhờ Tiểu Vũ Trụ, Quý Dữ có khi nào đã sớm rời đi không.

Mà bọn họ căn bản sẽ không có cố sự.

Nói như vậy……

Sao có thể đây?

“Tê……” Quý Dữ nhăn nhăn mày, môi hắn bị mút đến đau.

Nhưng hắn phát không ra thanh âm, chỉ có thể từ trong cổ họng hừ hừ hai tiếng, bởi vì trong miệng bị lấp đến tràn đầy.

Hạ Trụ hôn có chút quá dữ dội.

Nhận thấy người trong lòng lại có dấu hiệu giãy giụa, tay Hạ Trụ nắm đến càng chặt.

Ngón tay dùng sức vuốt hai cái lên cổ tay nhẵn nhụi trắng như sứ, cách một tầng da thật mỏng, hắn thậm chí có thể sờ đến xương cốt yếu ớt ẩn nấp dưới lớp thịt, nơi đó hệt như gập nhẹ một cái sẽ gãy.

Đối với Alpha mà nói, Omega vĩnh viễn nhược thế.

Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ như trở bàn tay mà áp đảo Quý Dữ, cường ngạnh mà cắn phá tuyến thể hắn, phóng thích tin tức tố, khiến hắn vì mình thần hồn điên đảo.

Chỉ cần hắn muốn.

Hạ Trụ đem Quý Dữ ôm càng sâu.

Nụ hôn nồng nhiệt của cả hai kéo dài rất lâu, Hạ Trụ mới buông Quý Dữ đã mơ mơ màng màng ra.

Chân Quý Dữ mềm oặt, tùy ý để Hạ Trụ dìu hắn lên lầu.

May mắn trong lúc họ hôn môi không ai tiến vào cũng không ai xuống lầu, nếu không thật sự ngượng tới chết.

Quý Dữ sờ sờ đôi môi hơi trướng đau, không nhịn được phỏng đoán nguyên nhân làm cho Hạ Trụ hưng phấn, là bởi vì mình nói thích hắn nhất sao? Hay là đơn thuần dục cầu bất mãn?

Hắn nghiêng đầu đánh giá Hạ Trụ, nhưng thật sự nhìn không ra ý tưởng chân chính ẩn giấu dưới nụ cười kia.

“Ai! Đợi chút!” Quý Dữ bỗng nhiên nhận ra hoàn cảnh quanh mình.

“Phòng tôi ở phía trước!”

“Không đi chỗ đó.” Giọng Hạ Trụ có điểm khản đặc.

Hắn mở cửa phòng ngủ, dễ như trở bàn tay mà đem người kéo vào thế giới đen nhánh một mảnh.

“Phanh” một tiếng, cửa bị đóng lại, phòng ngủ to như vậy chỉ nghe được hai tiếng thở dốc dồn dập xen lẫn vào nhau.

“Anh muốn làm gì?”

“Cậu thấy tôi muốn làm gì?” Bàn tay nóng hầm hập theo vải áo sơ mi đi xuống một đường.

Thắt lưng bỗng nhiên nóng lên, Quý Dữ bị kích động đến nâng eo.

Bởi vậy, hắn đem bản thân đưa vào càng gần Hạ Trụ.

Quần áo mùa hè mỏng manh, mặc kệ có phản ứng gì, chỉ cần chạm nhẹ một cái, đều sẽ biết hết.

Quý Dữ lầu bầu nói: “Nói sớm a, tôi cũng không từ chối.”

Màn cửa che mất ánh sáng bức bách phòng ngủ đen tới lạ thường, cho dù người ở ngay trước mặt cũng không phân biệt được diện mạo, chỉ có thể dựa vào giọng nói đối phương và đụng chạm thân thể để nhận biết tâm tình người kia.

Quý Dữ cảm giác được, Hạ Trụ thực hưng phấn.

Không chỉ xúc cảm hưng phấn, dục vọng cũng phá lệ tăng vọt, phá lệ bức thiết, bởi vì động tác hắn so với dĩ vãng lớn hơn nhiều lắm, hắn không chút nghi ngờ cổ tay với eo mình đã bị siết đến ứ máu.

“Vẫn mở đèn lên đi.”

Cảm giác nhìn không thấy được gì vừa xa lạ lại quái dị, Quý Dữ không thể quen được, bình thường tốt xấu gì cũng có chút ánh trăng, ít nhất có thể thấy rõ hình dáng đại khái, hiện tại là hoàn toàn cuống quýt.

Bất quá chỉ mới đi vài bước, hắn đã không biết mình đang ở đâu.

Chỉ cảm thấy cả người bị một bàn tay mạnh mẽ khống chế, thậm chí cảm quan cũng chịu chi phối, không còn nghe theo bản thân nữa.

“Soạt ——”

Là âm thanh vải dệt trượt xuống mặt đất, bị một chân đá văng ra.

“Thế này vừa đúng lúc.”

Vành tai bỗng nhiễm chút ẩm ướt, ngữ khí lẫn vào hơi thở nóng bỏng dũng mãnh len vào tai.

Quý Dữ rụt rụt bả vai, tâm cũng không tự chủ được mà tăng tốc.

“Nếu, nếu không thì bật đèn lên đi?”

“Không cần, không cảm thấy như vậy rất kích thích sao?”

Trên tay Hạ Trụ dùng sức, đổi lấy một tiếng kêu rên khắc chế của Quý Dữ, “Thử xem sao.”

Quý Dữ hít sâu: “Quá tối.”

“Cậu sợ tối sao?”

“Vậy thì ngược lại không sợ, hay……”

Lời nói còn lại bị đẩy về cổ họng, Quý Dữ thừa nhận nụ hôn cực nóng đến từ Hạ Trụ.

Nói cũng không cho nói xong, người này hôm nay thật là……

Quên đi.

Tùy ý hắn.

Quý Dữ nhắm mắt, dần dần trầm tĩnh.

Hắn cũng không bài xích tư vị này, thậm chí còn rất hưởng thụ.

Bất quá……

“Bốp!”

Hắn đẩy cánh tay Hạ Trụ, “Chớ có sờ tuyến thể tôi.”

Hạ Trụ cười khẽ: “Đã biết.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay dán ở sống lưng không chịu ly khai.

Ngón tay thon dài không ngừng nhẹ chạm vào da, ngoeo nguẩy không yên, như hổ đói nhìn mồi.

Thói hư tật xấu của Alpha sớm đã ló đầu ra từ lúc hôn môi ở dưới lầu.

Hiện tại giống như ngón tay kia……

Rục rịch, thèm muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play