Phòng khách, Tiểu Vũ Trụ lại bị Hạ Hùng nâng trên tay.
“A a a!”
Nó nhăn khuôn mặt nhỏ gào khan hai tiếng, gào một tiếng liền phát hiện bên tai không có động tĩnh, vì thế ngậm miệng, chớp mắt nhìn người đang nâng nó lên “Ngô?”
Hắn vừa ra tiếng, Tiểu Vũ Trụ y như nhận được tín hiệu, ngẩng đầu nhỏ, lại há miệng “A a” mà giả khóc lên.
Hạ Kiều ngồi ở bên cạnh xem TV liếc mắt nhìn bọn họ một cái: “Ba, nó không muốn nghe người dạy bảo đó.”
Hạ Hùng lạnh lùng nói: “Nó có thể nghe hiểu nhưng không chịu nghe, loại thái độ này quá đáng giận!”
Hạ Kiều dựa vào sô pha, vừa ăn cherry vừa lười biếng mà thở dài: “Nó mới bao lớn a, ba để hắn chơi một mình không vui hơn sao?”
Tiểu Vũ Trụ cũng đá đá chân, tay nhỏ chỉ vào rào chắn nhỏ dựng lên trong phòng khách “A a” hai tiếng, thoạt nhìn giống như phụ họa cho Hạ Kiều.
Hạ Hùng không dao động: “Nếu đã đụng phải ta, ta phải hảo hảo dạy nó.”
Kế tiếp lại tiến vào hình thức “Một người khóc một người khác liền im lặng, một người không khóc một người khác liền răn dạy”, phòng khách tràn ngập tạp âm giữa trầm ổn cùng non nớt.
Quý Dữ tránh sau tường, nhìn tình hình dưới lầu chỉ cảm thấy buồn cười.
Ánh mắt trên người Tiểu Vũ Trụ quét vài vòng, hắn phi thường xác định Tiểu Vũ Trụ ở đây rất không tồi.
Thấy người Hạ gia không bài xích Tiểu Vũ Trụ, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lại dựa vào tường nhìn hồi lâu, Quý Dữ nhạy bén mà cảm giác được sau lưng có người đi tới.
Hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện là Hạ Trụ thì lui về sau một bước, vươn một ngón tay để bên môi, hướng hắn vẫy vẫy tay.
Hạ Trụ khiêu mi, đi đến chỗ ngoặt thăm dò.
Hắn vừa thấy liền trong lòng hiểu rõ, lùi người nhìn Quý Dữ, vươn ngón tay chỉ chỉ cửa, dùng khẩu hình nói: “Đi?”
Quý Dữ gật gật đầu lại lắc đầu, đem thanh âm ép tới cực thấp: “Còn có cửa khác hay không?”
“Không, trừ phi nhảy cửa sổ.”
Quý Dữ: “……”
Hắn dừng một hồi lâu mới nói “Mang tôi đi xem cửa sổ cao bao nhiêu.”
Hạ Trụ cười nhẹ, Quý Dữ cả kinh, ngón tay đặt trước môi không ngừng rung động.
Hạ Trụ dứt khoát bắt lấy cổ tay của hắn, đem người một lần nữa mang vào phòng ngủ.
Đóng cửa lại, hai người cuối cùng có thể sử dụng âm lượng bình thường nói chuyện.
“Liền chính diện chào hỏi một cái đi, không có việc gì.” Hạ Trụ nói.
Quý Dữ chỉ chỉ mặt mình: “Anh xác định?”
Cho dù không soi gương, hắn cũng biết mặt, lỗ tai, còn có mắt khẳng định đều vẫn hồng, đặc biệt tình huống dưới chân chưa hết, hiện tại khi đứng thẳng hắn đều muốn kẹp chặt chân lại, bộ dạng mất tự nhiên như vậy ai nhìn cũng biết có bất thường.
Hắn vẫy vẫy tay “Không được, vẫn là nhảy cửa sổ đi.”
Hạ Trụ khoanh tay trước ngực, rũ mắt nhìn hắn: “Chân làm sao trụ được?”
Quý Dữ xua xua tay: “Lầu hai mà thôi, trói căn dây thừng là được.”
Ánh mắt hắn băn khoăn một vòng, dừng ở trên giường Hạ Trụ “Khăn trải giường cũng không tồi.”
Thấy Quý Dữ vẻ mặt nghiêm túc, Hạ Trụ thu cười: “Không cần, tôi gọi điện thoại để bọn họ rời đi là được, hơn nữa nhảy cửa sổ bị người hầu nhìn đến, truyền tới tai ba tôi không phải càng không tốt sao?”
Quý Dữ nghĩ nghĩ, nói: “Tôi ở chờ một chút, bọn họ sẽ không ở dưới lầu mãi đi?”
Hạ Trụ mở ra tay đảo một vòng trên giường: “Nói không chừng.”
Chân Quý Dữ đang mềm, nghe theo đi tới ngồi xuống.
Hắn không dấu vết mà hoạt động chân dưới, điều chỉnh dáng ngồi, một lát sau nhẹ nhàng thở ra.
Hạ Trụ ngước mắt nhìn tấm lưng không quá rộng lớn kia, trầm mặc nói: “Cậu quá gầy.”
Áo sơ mi đơn bạc dán trên người, lúc khom lưng từng đoạn xương cột sống rõ ràng mà lộ ra, giống một chuỗi vòng ngọc tai, người xem muốn vươn tay, từ trên xuống dưới xoa một lần.
Quý Dữ cong eo, một tay chống cằm.
Hắn ngáp một cái nói: “Tôi mỗi bữa đều tích cực ăn nhiều, cũng luyện cơ bắp.”
Hạ Trụ đình trệ: “Luyện cơ bắp?”
“Đúng vậy.” Quý Dữ nhìn nhìn phần giường phía sau, cho dù nằm xuống Hạ Trụ vẫn sẽ còn chỗ trống.
Hắn nghĩ nghĩ, tìm cái vị trí trong góc ngã xuống. Thân thể rơi vào ổ chăn êm ái, toàn thân trong nháy mắt thả lỏng, thoải mái đến khiến người ta kiềm lòng không đặng thở dài, “Muốn tám khối cơ bụng, muốn làm cứng bắp tay.”
Hạ Trụ: “……”
Hắn ở trong đầu tưởng tượng một chút Quý Dữ hai tay dùng sức, thân thể trắng nõn gồ lên từng khối cơ bắp, chỉ nghĩ một chút, hắn liền nhăn mày, không dám nghĩ tiếp.
Trầm mặc một hồi lâu, Hạ Trụ nói: “Tám khối có phải hay không quá nhiều?”
Đợi hồi lâu cũng không nghe trả lời, Hạ Trụ ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện Quý Dữ nhắm hai mắt, đã ngủ rồi.
Hắn nghiêng đầu, ngực vững vàng mà phập phồng.
Lông mi thật dài run rẩy, môi mang theo diễm sắc hơi hơi mở ra, mí mắt hơi mỏng, có thể nhìn thấy sắc xanh nhạt hiện lên quanh vùng mắt, tình trạng lúc tắm chưa phai, nhìn qua giống như vừa khóc xong.
Hệt như bị ai hung hăng khi dễ.
Hạ Trụ cũng không biết vì sao trong đầu mình toát ra cái ý nghĩ này, đại khái là ——
Hắn nâng tay, lòng bàn tay đặt trên gò má mềm mại nhẹ nhàng cọ cọ, xúc cảm rất non, sờ thật tốt.
—— đại khái là chính hắn trong lòng có quỷ.
—
Quý Dữ tỉnh lại đã là bảy giờ tối, ước chừng hắn đã ngủ ba giờ.
Nghiêng đầu thoáng nhìn sắc trời bên ngoài, hắn xoạt một tiếng từ trên giường bắn lên, ngó trái ngó phải, Hạ Trụ không ở bên người, toàn bộ phòng ngủ chỉ có một mình hắn.
Quý Dữ lấy điện thoại. không chút nghĩ ngợi mà muốn gọi Hạ Trụ, mở ra danh bạ mới phát hiện số điện thoại của hắn mình còn chưa có, phương thức liên hệ chỉ có WeChat.
Hắn đành phải mở WeChat, gọi qua trò chuyện.
Mới vang lên hai giây, trò chuyện đã bị cắt đứt.
Giây tiếp theo, cửa bị đẩy ra, người hắn muốn tìm bưng một mâm cơm xuất hiện ở giữa.
Quý Dữ nhìn Hạ Trụ: “Tôi ngủ thiếp đi.”
Hạ Trụ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Anh không kêu tôi dậy?”
Hạ Trụ ngữ khí bình tĩnh: “Tôi cũng đi ngủ.”
Quý Dữ: “……”
Hắn trầm mặc mà nhìn Hạ Trụ đem bàn ăn đặt lên bàn, từng đĩa thức ăn lấy ra bày chỉnh tề. Lúc tầm mắt rơi xuống bát cơm, bụng không biết cố gắng mà lộc cộc một tiếng.
Hạ Trụ cười cười: “Trước tới ăn cơm chiều đi.”
Quý Dữ đi qua ngồi xuống, thần sắc mờ mịt mà nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn xong lại ngẩng đầu nói Hạ Trụ: “Tôi nghĩ mình xong rồi.”
“Nói như thế nào?”
Quý Dữ rất đói bụng, nhưng so với ăn cơm hắn càng muốn thở dài.
Quý Viễn Sinh nói cũng đúng, dù sao chuyện ngày ba tháng mười xong xuôi hắn liền đi, không cần phải cùng Quý gia người kéo quan hệ thật tốt, ấn tượng kém thì kém, nhưng Hạ gia bên này……
“Ba anh khẳng định cho rằng tôi là người không biết chữ xấu hổ viết thế nào.”
Trước kia là cho con của hắn đội nón xanh, hiện tại là tẩy sạch ký hiệu lại chẳng biết xấu hổ mà dán lên lần nữa, đầu tiên là đem con cho Hạ Trụ giữ, ngủ hẳn một buổi trưa trong phòng Hạ Trụ, thậm chí cơm chiều cũng mượn Hạ Trụ tự mình bưng lên.
Quý Dữ thở dài: “Xong rồi.”
Hạ Trụ cười: “Không có việc gì, lúc lấy cơm chiều tôi không cho ông ấy biết.”
Lại bổ sung “Tôi nói với người hầu đây là phần ăn khuya của tôi.”
“Lạy ông tôi ở bụi này.”
Quý Dữ lại nói “Bất quá cũng không trách anh, đây là nồi* của tôi, ai kêu tôi ngủ làm gì. Anh đã ăn no chưa? Cùng nhau ăn chút đi?”
(nồi ở đây có nghĩa là ‘vỏ’ trong ăn óc đổ ‘vỏ’ á, cứ hiểu là hậu quả xấu của việc gì đó a)
“Không cần, cậu ăn đi.”
Việc đã đến nước này, thở ngắn than dài cũng vô dụng, Quý Dữ cầm lấy đũa bưng lên chén, tính toán ăn uống no đủ lại nói.
Bất quá……
Quý Dữ nuốt xuống cơm trong miệng, nhìn Hạ Trụ nói: “Anh cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
“Xác nhận chuyện này.”
“Hả?”
Hạ Trụ cười cười: “Đã xác nhận xong rồi, tôi không nhìn, cậu ăn đi.”
Nói xong hắn thật đúng là quay đầu đi, đến bên cửa sổ đứng, chỉ dư lại một mình Quý Dữ ngồi tại chỗ, chấm hỏi toát ra đầy đầu.
Quý Dữ cũng lười nghĩ nhiều, ăn xong cảm ơn một câu liền chuẩn bị chạy lấy người.
Lúc này phòng khách dưới lầu an an tĩnh tĩnh, Hạ Hùng cùng Hạ Kiều đều rời đi, hắn đi về phi thường thuận lợi.
Nhìn ô tô đi xa, bóng dáng đều nhìn không thấy Hạ Trụ mới thu hồi tầm mắt, chuyển người.
Vừa quay người lại, liền thấy một khuôn mặt.
Hạ Trụ ngẩn người: “Ba?”
Hạ Hùng từ dưới bóng cây đi ra: “Nó đi rồi?”
Hạ Trụ gật đầu: “Vâng.”
“Tại sao không để nó đem con về cùng?”
Hạ Trụ chần chờ một cái chớp mắt, quyết định thành thật khai báo: “Hắn không muốn để Quý Viễn Sinh nhìn thấy Tiểu Vũ Trụ.”
Hạ Hùng hừ lạnh một tiếng: “Nó còn không dám đem nghiệt ——” đình trệ, hắn nháy mắt sửa miệng, “Đem con mang về, vậy mà lá gan con thật lớn, hận không thể đem đứa nhỏ nhét vào dưới mí mắt ta, ngại ta nhìn không thấy tâm không phiền!”
Hạ Trụ nói: “Con thiên vị sắp xếp nơi ở tốt cho hắn.”
Nói xong hắn dừng một chút, có chút do dự có nên vạch trần cho lão ba hay không, ngẫm lại vẫn nên quên đi “Con cho hắn ở tiểu viện phía sau cầu Cửu khúc.”
Hạ Hùng trừng mắt liếc hắn một cái: “Tới đó là khách, sao có thể đặc biệt an bài nơi đó cho nó? Ta dạy con như vậy sao?”
Hạ Trụ: “…… Không phải.”
“Biết thì tốt.”
Hạ Hùng nghiêm mặt, lại nói, “Hôm nay người của Quý Viễn Sinh ghé qua, hắn mời chúng ta đi tham gia điển lai khai trương của hắn.”
“Hắn cũng có đề cập với con, con không lập tức đáp ứng.”
Trên mặt Hạ Hùng sinh ra xíu xiu vẻ hài lòng: “Con cách tên cáo già Quý Viễn Sinh kia xa một chút, ngày ba mở điển lễ ta phát Lương Chấn đi thay, ta không đi, con cùng Kiều Kiều cũng đừng đi.”
“Được.”
Hạ Hùng xoay người rời đi, lại dừng bước chân: “Đúng rồi, hắn còn nói ngày ba sẽ phái người lại đây đem đứa nhỏ mang về.”
Hạ Trụ nhíu mày: “Hắn muốn mang đi Tiểu Vũ Trụ?”
“Đó là cháu ngoại hắn, muốn ôm trở về có cái gì không đúng?”
Lời Tiết Túng nói quanh quẫn trong đầu, Hạ Trụ suy nghĩ, nói: “Tiểu Vũ Trụ không thể để hắn mang đi.”
“Vì cái gì?”
Hạ Trụ quyết định ăn ngay nói thật: “Hôm nay con đi gặp hắn, con thấy hắn rất kỳ quái, bất đồng so với trước đây. Thái độ của hắn với Tiểu Vũ Trụ cũng rất kỳ quái, tựa hồ thực sốt ruột muốn thấy Tiểu Vũ Trụ, hơn nữa còn vô cùng hứng thú với việc chỉ hoài thai năm tháng, cũng là vì cái này Quý Dữ mới có thể đem đứa nhỏ giao cho con, không muốn để Quý Viễn Sinh tiếp xúc với nó.”
Sau khi nói xong, Hạ Trụ cho rằng lão ba sẽ chất vấn hắn vài vấn đề, lại không nghĩ cái gì ba cũng chưa nói, ngược lại mặt trầm xuống, tựa hồ tự hỏi.
Đợi sau một lúc lâu, hắn mới nghe được lão ba trả lời.
“Ta đã biết.” Hạ Hùng nói.
Hạ Trụ nhướng mày, cứ như vậy?
Hạ Hùng lại nói: “Ta vẫn luôn có nghe được tiếng gió, chỉ là không biết thật giả.”
“Cái gì tiếng gió?”
Hạ Hùng trầm mặc, thật lâu sau nâng mắt, vẫn là quyết định lộ ra một ít cho con trai: “Năm trước, Quý Viễn Sinh làm xí nghiệp thuốc lớn nhất toàn quốc —— đại cổ đông Thuận Đức.”
Hạ Trụ nói: “Cái này con biết.”
Tư liệu đều có.
Hạ Hùng nhìn Hạ Trụ liếc mắt một cái: “Thủ hạ của hắn vẫn luôn nghiên cứu công trình gien. Hơn hai năm, cũng nên nghiên cứu ra một chút đồ vật……”
—
Bên kia, Quý Dữ đã tới Quý trạch.
Hôm nay con đường cực kỳ thông thuận, một đường không bị ngăn trở, thậm chí đèn đỏ cũng chưa tới hai cái, từ lên xe đến xuống xe chưa quá mười lăm phút, quả thực có thể nói là thần tốc.
Xuống xe, hắn theo đường đi trong trí nhớ đi về phòng, trong lúc đi còn tìm người hầu, hỏi hỏi vị trí phòng của mình.
Dọc theo đường đi cũng chưa đụng phải người nào của Quý gia, hắn cũng mừng rỡ nhẹ nhõm, vội vàng về phòng tắm rửa rồi ngủ, nhưng mà còn chưa đi đến cửa phòng, hắn liền nghe được âm thanh khắc khẩu.
Giương mắt nhìn, phía trước có cái cửa phòng không đóng kín, còn chừa ra một kẽ hở.
Nghe thanh âm hẳn là Tiết Túng cùng Quý Hằng.
“Anh đừng cười nữa! Nói cho tôi biết, chiều nay rốt cuộc anh đi đâu?”
“Anh đi làm chuyện Quý tiên sinh giao cho.”
“A, anh cho tôi là thằng ngốc hả?”
“Ông ấy ruốt cuộc kêu anh đi làm việc hay đi làm chuyện này nọ với người ta? Trên người nồng nặc mùi Omega tanh tưởi anh cho rằng tôi không ngửi được sao?”
Tiết Túng trước sau như một bình tĩnh: “Em nghĩ nhiều.”
“Tôi nghĩ nhiều? Vậy được a, anh cởi hết quần áo ra, tôi thật muốn nhìn thử cơ thể anh có đúng như những gì anh đã nói —— cái, gì, cũng, không, làm!”
“Thoát a, như thế nào bất động? Sợ bị tôi vạch trần?”
Trong phòng không có tiếng động, chợt có âm thanh ma sát quần áo, nghe tựa hồ như Tiết Túng đang thoát quần áo.
Quý Dữ nhăn nhăn mày, hắn không hứng thú với góc tường nhà người ta.
Hắn giẫm chân, khom lưng, tính toán lặng yên không một tiếng động mà rời đi, lại không nghĩ tới, trong phòng lại truyền ra âm thanh Quý Hằng bỗng nhiên cất cao.
“Giải thích a! Anh mau giải thích đi!”
“Có phải là Quý Dữ hay không? Hả? Có phải Quý Dữ? Hôm nay tôi thấy anh lại gần nói chuyện với hắn!”
Quý Dữ ngoài cửa: “???”
Liên quan gì đến hắn?
“Đây là dấu vết khi đánh quyền lưu lại, không liên quan tới Quý Dữ, em đừng nghĩ nhiều như vậy.” giọng nói Tiết Túng không chút dao động, sóng yên biển lặng.
“Tôi đừng nghĩ nhiều? Ngày mốt anh đã phải đính hôn cùng tôi còn ra ngoài vụng trộm, anh kêu tôi đừng nghĩ nhiều?”
Quý Hằng cười nhạo “Tôi biết là hắn, anh không cần giải thích. Hắn tẩy ký hiệu là vì anh đi? Còn có trước đó mỗi lần anh ra ngoài, cũng đều là đi gặp hắn đi?”
Quý Dữ càng nghe càng buồn bực, không thể nhịn được muốn đi qua, duỗi tay tính đẩy cửa, tay mới vừa giơ lên, lại nghe bên trong truyền đến một câu ——
Hắn đứng đó một lúc, tiếp theo phóng nhẹ bước chân, lập tức đi về phòng mình.
Trong phòng, Tiết Túng ngước mắt liếc nhìn cửa hở ra, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Ánh mắt hắn ôn hòa mà nhìn Quý Hằng: “Thật sự không phải hắn, đừng nghĩ về chuyện này nữa, chúng ta lập tức sẽ kết hôn, trong lòng anh cũng vĩnh viễn chỉ có một mình em.”
Nói, hắn duỗi tay ôm eo Quý Hằng, kéo hắn ngồi vào lòng mình “Ngoan, nghe lời, đừng nháo.”
Phòng của Quý trạch cách âm rất tốt, nhưng cũng ngăn không nổi khi người ta không đóng cửa.
Không nghĩ tới đã đi tới trước cửa phòng mình còn nghe được tiếng giường cọt kẹt, mắt Quý Dữ trợn trắng, thật sự là có chút vô ngữ.
Hắn tiến vào phòng liền tức khắc đóng cửa, cũng không nhìn cách bài trí bên trong, thẳng tắp đi vào phòng tắm.
Cởi quần ra, ống quần tuột xuống đến chân.
Quý Dữ ngồi xổm xuống, nhíu mày nhìn khăn tay ướt đẫm một đoàn, tiếp theo hắn duỗi tay lật lật, phát hiện trong này không chỉ có một cái khăn, mà là có hai cái.
Đầu óc vừa chuyển, Quý Dữ liền nghĩ thông suốt hàm ý trong đó.
Hắn nhắm mắt lại, nắm quyền dùng sức mà hít sâu một chút.
Thao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT