Quý Dữ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đối diện mình ——
Chỉ thấy hắn mỉm cười, dáng ngồi ưu nhã, hai tay giao lại đặt trên gối.
Mái tóc đen vuốt gọn ra sau đầu, mang một cặp kính không gọng, tây trang chế tác tinh xảo làm hắn thoạt lịch sự khôn kể hòa cùng tự phụ, khí chất xuất chúng.
Người đàn ông này chính là Tiết Túng, tâm phúc của Quý Viễn Sinh, cũng không biết hắn tới đón chính mình ý của Quý Viễn Sinh hay của Văn Ngữ Vi gọi hắn trở về.
Vừa quyết định xong hắn liền nhắn tin trả lời Văn Ngữ Vi ngay trong đêm, nói cho cô biết Quốc Khánh mình sẽ về.
Nguyên chủ nhiều năm như vậy không trở về, may mắn có Hạ Trụ tốt bụng cung cấp tư liệu, hắn ngược lại không lo lắng bị phát hiện cái gì, chỉ cần biểu hiện đến lãnh đạm một chút là được.
“Không có gì muốn hỏi sao? Thắc mắc đều có thể hỏi tôi.” Tiết Túng lại nói.
Quý Dữ nghĩ nghĩ, nói: “Sau khi trở về có cần chú ý gì hay không?”
Tiết Túng tươi cười ôn hòa: “Không có gì đặc biệt cần phải chú ý. Quý tiên sinh phi thường khoan dung, Văn thái thái cũng rất dễ gần, Quý Hằng nói chuyện có thể tương đối trực tiếp, nhưng cậu không cần để ý hắn.”
Quý Viễn Sinh khoan dung?
Nếu Quý Viễn Sinh khoan dung thì trước đó còn tuyệt tình đến vậy sao?
Quý Dữ không đáp, hắn gật gật đầu, lại hỏi: “Có nơi nào cấm đi lại không?”
Tiết Túng trả lời: “Không có, Cậu có thể đi đâu tùy ý.”
“Được, cảm ơn.” Quý Dữ trở về cái cười.
Lần này hắn trở về không vì mục đích gì khác, chủ yếu là muốn một cái thân phận.
Thân phận này sẽ giúp hắn có bối cảnh cùng chỗ dựa, không những có thể che chở hắn, cũng có thể che chở Tiểu Vũ Trụ, hơn nữa thứ này vốn dĩ thuộc về nguyên chủ, cho nên hắn yên tâm thoải mái nhận mệnh.
“Còn có chuyện gì khác muốn hỏi không?” Tiết Túng lại hỏi.
“Anh đâu?”
Quý Dữ triều hắn nâng nâng cằm “Ở chung với anh có gì cần chú ý?”
Khóe môi Tiết Túng giơ càng cao, hắn đỡ đỡ kính, ánh mắt giấu sau thấu kính không cách nào nhìn rõ.
“Cậu không cần chú ý tới tôi.”
Một tay Quý Dữ chống cằm, đầu ngón tay gõ nhẹ cằm.
Ánh mắt hắn trực tiếp mà đánh giá Tiết Túng, thật lâu sau sau quay đầu đi, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính xe.
Người đàn ông trước mắt, hắn nhìn không thấu.
Từ lúc đầu tiên nhìn thấy ánh mắt hắn, có cảm giác hắn đang đeo một cái mặt nạ, tuy rằng trên mặt đang cười, ngữ khí cũng ôn hòa văn nhã, nhưng đều không chạm tới đáy lòng, ngược lại cho hắn một loại cảm giác xa cách cùng dối trá khó hiểu.
Trực giác nói cho Quý Dữ, cách xa người này ra một chút.
Hắn không hé răng, Tiết Túng cũng không nói gì nữa.
Quý Dữ cảm thấy không khí trong xe xấu hổ, nhưng Tiết Túng lại thành thạo, hắn một tay bưng cà phê, một tay lật xem báo, ngẫu nhiên lấy bút khoanh viết, biểu tình bình thản ung dung.
Đến khi tới nơi, Tiết Túng mới không nhanh không chậm mà đem đồ cất vào.
Hắn nhìn Quý Dữ nói: “Quản gia sẽ mang cậu tới chỗ nghỉ ngơi, Quý tiên sinh lúc này hẳn là ở công ty, giữa trưa mười hai giờ ngài sẽ trở về. Trong hoa viên có hoa nở rất đẹp, nếu nhàm chán cậu có thể đi tản bộ nhìn một chút, tôi nghĩ cậu sẽ thích.”
Quý Dữ: “Ừm, cảm ơn anh.”
Tiết Túng cười cười: “Không cần khách khí.”
Hai người cùng xuống xe, từng người tách ra.
Mắt thấy Tiết Túng rời đi, Quý Dữ thật dài mà nhẹ nhàng thở ra, hắn lấy điện thoại nhắn tin cho Hạ Trụ ——
【Quý Dữ: Tôi tới rồi.】
【Hạ Trụ: Ừm.】
Gửi xong tin nhắn Quý Dữ có chút buồn cười, chung quy cảm thấy giọng điệu của hắn cùng Hạ Trụ giống như ở trong mấy bữa tiệc bí mật, làm chuyện xấu không thể cho người khác biết.
Kỳ thật căn bản không có gì, bất quá Hạ Trụ sợ rằng mình không ứng phó được, cho nên mới nói muốn giữ liên lạc.
Cũng không trách hắn quá mức phòng bị, là tự mình khẩn trương, nhịn không được báo tin cho hắn, tựa như làm vậy trong lòng sẽ an tâm không ít.
Quản gia dẫn đường phía trước duỗi tay ý bảo: “Thiếu gia, mời đi bên này.”
Vòng qua trước đài phun nước, hắn đi theo quản gia vào cửa, vừa vào liền thấy trên sô pha bên trái ngồi một người vô cùng trẻ trung. Đối phương một tay chống cằm, ánh mắt không thèm che dấu, thẳng tắp mà nhìn hắn.
Vừa nhìn trong đầu Quý Dữ đã theo bản năng toát ra bốn chữ: Lai giả bất thiện. (Người tới không có ý tốt.)
Quản gia dừng bước, cùng người ngồi trên sô pha chào hỏi.
Quý Dữ tự nhiên cũng ngừng lại theo.
Người nọ quét mắt nhìn quản gia cùng đồ trong tay người hầu, nói: “Các ngươi lên trước thu dọn đi.” Dứt lời lại nhìn Quý Dữ nói “Quý Dữ, hai anh em chúng ta nếu đã gặp nhau, thì tâm sự đi?”
Quý Dữ mặt không đổi sắc mà đi đến bên kia sô pha ngồi xuống, tiếp theo nâng mắt, không dấu vết mà đánh giá anh trai cùng cha khác mẹ với nguyên chủ.
Quý Hằng lớn lên không coi là đẹp, chỉ có thể nói thanh tú, nhưng hắn thắng ở vỏ bọc phẩm chất tốt, lại có người nhà nuôi dưỡng khí thế từ nhỏ, cho nên thoạt nhìn chói mắt như cũ.
Bất quá……
Hắn tựa hồ rất địch ý với mình.
Quý Hằng trào phúng: “Qua nhiều năm như vậy, như thế nào hôm nay đột nhiên trở về?”
Quý Dữ mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng hơi kinh ngạc.
Không phải nói người hào môn giỏi nhất che giấu cảm xúc sao? Như thế nào biểu tình của người này, nói trắng ra như vậy, giống như sợ mình không nhận ra địch ý của hắn.
Quý Dữ trả lời: “Nơi này là nhà của tôi, tôi muốn trở về lúc nào, thì trở về lúc đó.”
Ánh mắt Quý Hằng đầy cười nhạo: “Lúc trước không phải thề với trời đất đoạn tuyệt quan hệ với ba sao? Không phải thà chết cũng không chịu trở về sao?”
Quý Dữ: “……”
Không phải, người này rốt cuộc có thể nói chuyện phiếm hay không vậy?
Hắn đúng lý hợp tình nói: “Lúc ấy còn nhỏ, đồng ngôn vô kỵ.”
Khi đó nguyên chủ chỉ mười tuổi, mới học tiểu học lớp 3, nói một tiếng đồng ngôn vô kỵ cũng không quá đáng.
Quý Hằng dừng lại, cười khẽ: “Tôi còn nghĩ cậu có bao nhiêu kiên cường, chỉ thường thôi.”
Quý Dữ cảm nhận được Quý Hằng nói ra nói vào châm chọc mình, trong lòng bài xích, sắc mặt bất biến gật gật đầu: “Đúng vậy, kiên cường để làm gì? Lại không thể kiếm cơm ăn.”
“Không kiên cường có thể ở biệt thự cao cấp, có được vô số người hầu, có thể làm hào môn thiếu gia, hưởng thụ vô số người đuổi theo, không kiên cường tốt biết bao nhiêu ——” hắn thả chậm tốc độ, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn về phía Quý Hằng “Điểm này tôi nghĩ cậu rõ ràng hơn tôi chứ.”
Quý Hằng cùng Văn Ngữ Vi từng được Quý Viễn Sinh nuôi ở biệt viện suốt mười năm.
Một người làm tình nhân mười năm ròng rã, một người làm con riêng mười năm, sống cuộc sống người nhận không ra, mới chờ được hết thảy hôm nay.
Mà hắn một ngày đều không cần nhẫn, chỉ cần cùng Quý Viễn Sinh cúi đầu nhận sai là được.
Sắc mặt Quý Hằng nhất thời khó coi: “Cậu biết mình đang nói cái gì sao?”
Quý Dữ hỏi ngược lại: “Tôi nói cái gì?”
Quý Hằng mím môi, mặt mày âm trầm.
Năm ngón tay hắn khép lại, dùng sức cào sô pha, nhưng thực mau lại thả ra, sắc mặt cũng trở nên bình tĩnh rất nhiều: “Cậu vậy mà cũng có chút năng lực.”
“Cũng được đi.”
Quý Dữ có chút không kiên nhẫn nói “Còn muốn nói gì nữa không? Không nói thì tôi đi trước.”
Quý Hằng cười rộ lên, trong mắt cất giấu một chút ác liệt: “Tại sao lại không mang con về? Không cho ba nhìn sao?”
Người lớn công kích nhau thì bỏ qua đi, còn kéo trẻ con vào là thế nào?
Quý Dữ nghe vậy một lời khó nói hết mà nhìn Quý Hằng: “Tôi cho rằng đẳng cấp của cậu cao hơn thế này.”
“Hử?”
Quý Dữ lại nói: “Hiện tại thoạt nhìn —— chỉ thường thôi.”
Hắn dùng ngón trỏ điểm điểm vào thái dương, khinh miệt trong mắt đối với Quý Hằng không hề che dấu “Tôi hoài nghi nơi này của cậu có chút vấn đề, nói chuyện đều không dùng cái này.”
Quý Hằng bỗng nhiên ha ha cười: “Không cần dùng.”
Hắn vươn ngón trỏ, hướng xuống dưới chỉ, hai mắt nhìn chằm chằm Quý Dữ “Ở nơi này, muốn nói gì thì nói đó, không có gì phải kiêng kị. Tôi có thể hết sức thẳng thắn nói cho cậu biết —— tôi thực chán ghét cậu, cũng khinh thường cậu, đối với cậu phi thường, phi thường mà chán ghét.”
Quý Dữ: “……” Được thôi, muốn lộ mặt thì lộ mặt đi.
“Nga, tôi cũng thực chán ghét cậu, thậm chí cảm thấy cậu như một tên đần độn.” Dứt lời Quý Dữ trừng mắt lườm Quý Hằng, không có hứng thú tiếp tục nói chuyện vô nghĩa, đứng lên liền rời đi.
Trong nháy mắt xoay người, Quý Dữ nhìn thấy có người ngồi trên bàn cơm bên trái cửa, an tĩnh uống cà phê.
Người nọ rõ ràng là Alpha, dù đang ngồi dáng người vẫn ngay thẳng cao ngất, vai rộng.
Hắn mặc một thân màu trắng, đeo mắt kính, mái tóc dài xoăn nhẹ buộc gọn, màu tóc hơi xơ, ánh sáng chiếu vào thoạt nhìn ôn nhu lại tình cảm. Chỉ thấy hắn nâng ly cà phê nhấp một ngụm, tựa hồ không nghe thấy họ nói chuyện, cho nên kỳ quái mà hướng về phía họ liếc mắt một cái.
Chỉ cần nhìn nửa bên mặt hắn, Quý Dữ lập tức nhận ra đối phương.
Quý Viễn Sinh.
Cha ruột nguyên chủ.
Quý Viễn Sinh nói: “Không chào hỏi?”
Quý Dữ đứng tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc mà nhìn Quý Viễn Sinh.
Hắn trong lòng đã xoát đầy “Thuốc viên”, “Quý Hằng hãm hại ta”, hơn nữa không phải Tiết Túng nói hắn lúc này hẳn là ở công ty sao?!
Thấy Quý Dữ vẫn không nhúc nhích mà nhìn mình, ánh mắt Quý Viễn Sinh lộ ra nghi hoặc: “Không quen biết ta?”
Quý Dữ: “……”
Quý Viễn Sinh buông cà phê, lại nói: “Sao không mang con về cho ta nhìn một cái? Vấn đề này ta rất muốn biết.”
Quý Dữ vẫn là có chút giật mình.
Năm nay Quý Viễn Sinh vừa bước vào độ tuổi tứ tuần (bốn mươi), nhưng thoạt nhìn vẫn trẻ trung như trước. Hắn bên ngoài xuất chúng, lại là loại hình ôn nhu anh tuấn trời cho, không mang theo một chút lệ khí, khiến người nhìn vào không cách nào hình dung đến người đàn ông có thù tất báo, sát phạt quyết đoán kia.
Hắn thoạt nhìn càng giống một nghệ thuật gia tay cầm bút vẽ.
Quý Dữ lấy lại tinh thần, thấp giọng khụ một tiếng che dấu hoảng loạn của mình, nói: “Rốt cuộc nhiều năm như vậy không trở về, tôi…… nghĩ mình về trước xem tình hình đã.”
Quý Viễn Sinh lại nói: “Xem xong sẽ đem nó tới sao?”
“……”
“Ta rất muốn gặp nó.”
Quý Dữ sửng sốt, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.
Tư liệu Hạ Trụ cho hắn chỉ nói Quý Viễn Sinh trời sinh tính tình cổ quái, chưa nói cặn kẽ là cổ quái ra sao, cái này xem như là toàn bộ lý thuyết a, không có chút ứng dụng nào! Bóng tuyết một đường lăn thẳng xuống, kêu ai dám đỡ bóng a?
Quý Viễn Sinh lại nói: “Có lời mau nói.”
Quý Dữ nghĩ nghĩ, nói: “…… Lần sau trở về tôi sẽ chở nó theo.”
“Ở đâu? Để Tiết Túng đi tiếp.”
Quý Dữ: “……”
Hắn rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là á khẩu không trả lời được, hắn chính là không muốn cho Quý Viễn Sinh nhìn thấy Tiểu Vũ Trụ mới cố ý không mang theo hắn, kết quả tình huống trước mắt làm hắn trở tay không kịp.
Quý Hằng đã đi tới: “Là sợ chúng ta hại nó đi.”
Quý Viễn Sinh liếc mắt nhìn Quý Hằng, lại đối Quý Dữ nói: “Sẽ không, không cần thiết.”
Quý Dữ hoàn toàn ngốc lăn.
Hắn thật sự phục người cha ruột trước mắt của nguyên chủ này, một câu mắng ‘đần độn’ còn có khẩu chiến vừa rồi của mình với Quý Hằng hắn không quan tâm tới sao?
Khi hắn lãnh đủ ánh mắt của hai người bọn họ, vắt hết óc muốn trả lời, một quản gia từ bên ngoài đi vào.
Hắn đi đến bên cạnh Quý Viễn Sinh nói: “Con trai Hạ tướng quân Hạ Trụ, hiện tại đang ở bên ngoài chờ, nói là muốn hỏi thăm ngài.”
Quý Viễn Sinh gật đầu: “Để nó vào.”
Nói xong hướng Quý Dữ cùng Quý Hằng nâng nâng cằm “Hai người các ngươi tự tiếp hắn, ta không rảnh.”
Quý Hằng: “Hảo.”
Quý Dữ: “……”
Có chính sự phải làm, Quý Viễn Sinh cũng không hề dây dưa đề tài mấy đứa nhóc.
Thấy hắn dọn đồ lên lầu, Quý Dữ thở phào nhẹ nhõm. Chưa bao giờ hắn muốn cảm ơn Hạ Trụ xuất hiện như bây giờ, quả thực là đại trợ giúp giải vây.
Hai tay Quý Hằng đặt trong túi, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa: “Cậu đem ký hiệu tẩy sạch, Hạ Trụ còn có thể chạy tới chống lưng cho cậu.”
Hắn nghiêng đầu, cười nhạo mà nhìn Quý Dữ, “Không thể tin được, cậu vậy mà rất thủ đoạn.”
Quý Dữ đưa mắt liếc hắn: “Đúng vậy, hâm mộ sao?”
Quý Hằng nghẹn, lại đáp bằng một tiếng cười nhạo.
Quý Dữ mặc kệ hắn, hắn hiện tại trong đầu loạn thật sự.
Quý Viễn Sinh cùng hình tượng trong dự đoán kém quá xa, nề nếp trong nhà này cũng kỳ kỳ quái quái, mấy thứ này đều không có trong tư liệu, rốt cuộc muốn tra xét cũng phải tự mình vận động.
Mấy chuyện này để sau timhs tiếp.
Mấu chốt là hắn vừa tới Quý Viễn Sinh đã thể hiện ra hứng thú với Tiểu Vũ Trụ, lúc này mới khiến hắn kinh hãi.
Bàn tay rũ bên người không dấu vết mà nắm chặt, Quý Dữ ánh mắt thẳng tắp mà nhìn ngoài cửa.
Thẳng đến khi thân ảnh cao lớn xa xa của Hạ Trụ lọt vào tầm mắt, hắn mới đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, nắm chặt tay cầm đến khẩn trương.
Hạ Trụ theo quản gia tới đây, Quý Hằng lên đón: “Hạ Trụ, đã lâu không gặp.”
Hạ Trụ hướng hắn gật gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Lại nhìn về phía Quý Dữ “Thật đúng dịp.”
Quý Dữ ho nhẹ một tiếng, nhẫn cười mà nhìn Hạ Trụ: “Đúng vậy, huynh đệ, đã lâu không gặp.”