“Bệ hạ…” Thanh Y công tử vừa muốn nói, lại bị ngón tay che miệng.
“Hư —-” Hoàng đế dựng ngón tay, dán tại trên bụng nhô lên.
“Hắn còn đang động sao.”
Thanh y công tử cười, xoa vành tai của ái nhân.
“Động mà, động đắc lợi hại.”
“Thật là một tiểu tử nghịch ngợm.” dứt lời, lẳng lặng nhíu mày.
“Ta chỉ lo lắng, chân của ngươi.”
“Không có việc gì.” Thanh y công tử lắc đầu, “Không đến mùa đông, sẽ không có đau đớn như vậy.”
“Đêm nay, khiến tiểu phòng dự sẵn rượu thuốc, ta lại thay ngươi xoa bóp.”
“Đừng.” Thanh y công tử xoa khuôn mặt nhíu mày trước mắt.
“Ngươi vừa nam tuần trở về, còn chưa kịp tắm rửa thay y phục, buổi tối, hảo hảo ngủ, ta đánh đàn cho ngươi.”
Hoàng đế không nói, vùi đầu vào đỉnh bụng ấm áp, Thanh y công tử mỉm cười, một luồng gió nhẹ ấm áp kéo tới.
Đêm sâu, ánh nến mờ ảo, điểm đàn hương. Cung nhân dỡ xuống ngọn đèn lưu ly, thay đèn nến.
Hoàng đế trước sau như một ôm người vừa trải qua uyên ương nước lên giường. Người trong lòng còn giữ hương vị sau khi tắm, tâm trạng hoàng đế khẽ nhúc nhích, lại không kịp nghĩ nhiều, đem người quấn trong hồ cừu rất nhanh để vào trong chăn ấm.
“Lạnh không?”
Người trong lòng mũi dán chặc mép chăn, giảo hoạt nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoàng đế xốc lên chăn gấm, bắt được một đôi chân mảnh khảnh.
“Lạnh như thế, còn nói không lạnh.” dứt lời, đem hai chân ủ ấm trong ngực.
“Đừng…” Công tử cau mày, nỗ lực đem chân lấy ra, lại không động được nửa điểm thân thể.
“Đừng nhúc nhích, cử động nữa ta liền phát hỏa.” hoàng đế giả bộ tức giận, ở trên ngón chân nhẹ nhàng gặm.
“Ngươi…” Công tử đẩy hắn, người nọ lại dán gần hơn, rốt cục bắt đầu bắt nạt, đem người trong lòng đặt ở dưới thân.
“Không phải là… Mới vừa làm sao.” Trên mặt công tử ửng hồng, thì thào thật nhỏ như muỗi vậy.
“Ngươi nghĩ bậy gì vậy?” Hoàng đế nhếch mi, giả vờ trách cứ, vừa nói như vậy, người trong lòng đến thật thật muốn giấu đến trong chăn đi.
“Mau ra đây.” hoàng đế lôi người từ trong chăn ra, phủ thêm y phục, vén một góc chăn lên.
“A Diễn.” thấy hoàng đế lại lấy gối mềm trong ngăn tủ ra, công tử hơi nhíu mi.
“Không đau, thực sự không đau.”
“Thái y nói muốn mỗi ngày bôi thuốc, không được.” Hoàng đế đặt gối mềm dưới thân y, nắm một cái chân nhỏ trong chăn, nhẹ nhàng phóng tới trên đầu gối mình.
“Thực sự không đau, khụ…” Bỗng nhiên một trận ho nhẹ, hoàng đế lẳng lặng nhìn y, mắt tràn đầy yêu thương trách cứ, đưa lò sưởi cho y, lại tự mình đem chăn mền trên người y đắp kín.
Trên chăn gấm trơn nhẵn, chân nhỏ như cây khô. Quanh năm không gặp ánh sáng, trắng khác thường. Mặc dù nhỏ gầy nhưng vô cùng dễ nhìn, đây vốn là một đôi chân cực kỳ xinh đẹp. Chỉ là xương bánh chè không biết sao, nhô lên một khối, năm đó xương gãy lưu lại thương, đến nay chưa lành, vừa đụng liền đau đến khoan tim.
Những năm gần đây, không ít tìm y hỏi thuốc, nhưng cuối cùng là thời gian đã lâu, lúc đó kéo quá dài, ngày sau trị liệu cũng rốt cuộc không kịp. Từng có thầy thuốc dân gian nỗ lực nối xương, kết quả người này đau đến hôn mê ba ngày, hoàng đế giận dữ, không dám để cho bất luận kẻ nào tiếp cận. Mỗi lần bệnh phát cũng chỉ là tự thân tự làm.
Về phần xương gảy như thế nào, trong cung cũng từng nghe qua lời đồn như vậy.
Tuổi trẻ hoàng đế xuất chinh, gia công tử Lâm gia thường đi theo bên người. Nhớ năm đó, kinh hồng còn trẻ, trong kinh không người không hiểu.
Lại không nghĩ đến, một ngày kia, đặt mình trong hoàng cung, từ nay về sau coi chừng nhất phương tiểu viện, không còn ngân thương kỵ binh, hô hào đông phong.
Người bên gối, một thân bệnh, mỗi ngày nan ai. Thế nhân đều nói tốt phúc khí, đáng tiếc một thiếu niên lang. Là phúc, cũng là hận, tư vị trong đó, ai người biết được.
“Tê –” cổ chân bị chậm rãi xoay tròn, người nọ cũng hít một hơi khí lạnh, tay của hoàng đế lại phóng nhẹ, ở lòng bàn chân chậm rãi xoa nắn.
“Còn đau không.”
“Khá hơn chút đi.” công tử thở ra một hơi, cười cong mắt. Hoàng đế không nói, yên lặng lau đi mồ hôi lạnh khắp người của người kia.
“Thánh chỉ phong ngươi làm quân hậu trẫm đã nghĩ ra, chờ hài tử sinh ra, không thể kéo dài được nữa.”
Trong giường ấm, dưới ánh đèn. Một mảnh đen như mực. Thấy không rõ dung nhan người bên cạnh, chỉ có thể đem lòng bàn tay dán tại lưng gầy yếu. Trong chăn một cái chớp mắt, thân thể của người nào đó có chút cứng ngắc, sau đó dần dần khôi phục mềm mại.
“Ta biết, ngươi không muốn làm quân hậu này, cũng không muốn quản trong cung này, thế nhưng trẫm, chỉ cần ngươi tới làm bạn, chỉ cần ngươi, đứng ở bên cạnh.”
“Bệ hạ, quân hậu… Lòng mang thiên hạ, có đức có tài, mới có thể giúp bệ hạ chăm lo việc nước, thần… Không đảm đương nổi…”
“Ai nói!” hoàng đế ngồi dậy, trong bóng tối nhìn không thấy khuôn mặt, cũng có thể cảm thấy người kia nôn nóng.
“Lâm Thanh Ngôn, trẫm không cho ngươi nói như vậy, ngươi có nghe hay không, ngươi nói thêm một chữ nữa, trẫm liền… Trẫm liền… Không bao giờ … Hồi cung nữa!”
“Đừng…” Người nọ tùy theo ngồi dậy, tay có chút ướt át chặn kịp môi của mình, cổ tay run nhè nhẹ, thanh âm cũng rất là khàn khàn.
Hồi lâu, truyền ra một tiếng khóc nức nở.
“Ngươi, khóc?” Hoàng đế có chút ngạc nhiên, đưa tay xoa dung nhan người kia.
“Là ta không tốt, ta không nên nói như vậy, A Ngôn, không sao, không sao.” Hoàng đế đưa tay đem người ôm đến trong lòng, thẳng đến thân thể người trong lòng hơi ấm.
“Thần chỉ là một phế nhân.” công tử chậm rãi nói.”Trong kinh có nhiều quý nhân, sinh động sinh huy, giống như bích ngọc, mà thần, chỉ có thể trốn ở trong không gian của mình, dáng vẻ già nua nặng nề. Ký vì quân hậu, tự mình nên tận lực vì thiên hạ, tận tâm vì bệ hạ, thế nhưng thần, hôm nay, cái gì cũng không làm được.” Thân thể trong ngực run rẩy, phảng phất như một mảnh lá rụng, chữ chữ gõ vào lòng của hoàng đế, không lưu tình chút nào.
“Ta vốn không cần ngươi làm cái gì.” hoàng đế thở dài, “A Ngôn, ta chỉ hy vọng, ngươi đứng ở bên cạnh ta. Trong thiên hạ, chỉ cần trẫm có thể lấy được, đều muốn cho ngươi, dù cho ngươi không muốn. Bởi vì ngoại trừ như vậy, trẫm không biết thế nào tài năng bù đắp ngươi, bù đắp mình.”
“Ngươi không cần bù đắp ta…”
“A Ngôn!”
Lời còn chưa dứt, một đôi tay liền chặn lại môi của y.
“Trước không nói lúc này thượng vì quân thần, hay nhà dân chúng tầm thường, giữa phu thê cũng phải có một danh phận, huống ta ngươi. Thanh Ngôn, ngươi có thật không, không hiểu lòng trẫm sao.”
“A Diễn…”
Trong bóng tối, hai người tương đối, đưa tay gần trong gang tấc, mà trong lúc nhất thời im lặng không nói gì.”A Ngôn, trẫm thầm nghĩ, ngươi làm thê của ta. Không phải là gả cho giang sơn, là làm người của trẫm. Chân chân chánh chánh, làm người của trẫm, sinh tắc cùng giường, tử tắc cùng huyệt.”
Dứt lời, lâu không đáp lời. Chăn dần dần lạnh đi, lòng của hoàng đế như nướng ở trên lửa.
Một lát, nghe được một tiếng, “Tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT