Editor: Sakura Trang

Đầu lưỡi tham vào trong miệng, hung hăng cướp đoạt. Mặc Diễn hôn y, lâu như cả một đời vậy. Ở trên người y gặm cắn, ở trên vết sẹo khẽ hôn, ở vết sẹo trên lưng khẽ vuốt, hai tay bắt ở trên lưng buông ra, Lâm Thanh Ngôn rên rỉ thành tiếng.

Giữa hai đùi bị tham nhập, bị xâm lược, chỗ lâu không làm chuyện đó chặt chẽ như lúc ban đầu, ngón tay đâm vào thân thể trong nháy mắt Lâm Thanh Ngôn mạnh kêu sợ hãi, huyệt nội nhất thời siết chặt, nội bích co rút nhanh, kích Diễn một thân mồ hôi lạnh, sau đó hô hấp dần dần thâm thúy, ngón tay càng phát ra linh hoạt trở mình khuấy, nhu ấn, vỗ về chơi đùa, ở hai người thở dốc từ từ đến đỉnh núi.

“Ở đây... Từng cho ta mang một tử...” Mặc Diễn hôn y, ngón tay rút ra, sau đó tham nhập ba ngón, dùng sức công kích điểm quen thuộc, ở nội bích nhu ấn, Lâm Thanh Ngôn kêu khóc ra, chỉ nghe một tiếng nước, cự vật trượt vào trong cơ thể.

“A... Không... A...” Lâm Thanh Ngôn bị ôm thật chặc, bụng thừa nhận một lần lại một lần đánh, giữa môi bị một lần lại một lần khiêu khích, bỗng nhiên lên tới tận trời, lại rơi xuống đến thâm cốc, tình dục và tưởng niệm cùng xông lên đầu, thân thể tương liên, dưới thân cùng người nọ chăm chú quấn lấy nhau.

Bên ngoài viện thiếu niên không biết đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chạy đi chạy ra ngoài cửa.

“A Ngôn, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi...” Mặc Diễn từng lần một nói, hôn tới nước mắt trên mặt y, đem vết hôn in ở phía trên.

“Ừ... Ừ...”

Hai người rơi vào cảnh đẹp, đều liều mạng ôm lấy nhau, thở dốc không ngừng.

“... Làm sao ngươi biết... Ách... Ta không chết...” Lâm Thanh Ngôn lời nói gián đoạn, suyễn gấp đến mức ho vài tiếng, Mặc Diễn ở trên lưng y chậm rãi vuốt.

“Ta biết, ta trước đây thật lâu chỉ biết.” Mặc Diễn ngữ khí ôn hòa, hôn đầu của y.

“Người trong cung che giấu, nhưng ta nhìn ra, phụ thân ngươi không muốn nói, người nhà ngươi cũng không nguyện nói. Ta không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là âm thầm ngày đêm tìm kiếm, lại sợ đả thảo kinh xà.”

Lâm Thanh Ngôn nằm ở trên người hắn, túm chặt y phục sau lưng của hắn.

“Đã từng ta thực sự nghĩ đến ngươi đã chết.” Mặc Diễn thanh âm khàn giọng, “Thẳng đến ngày đó.”

“Ngày đó ban đêm ta ra lệnh người đào ra quan tài của ngươi, bên trong đúng là trống trơn.”

“Sớm lúc trước, họ Tần đã cho ta một phong thư, phía trên kia viết tên, đều là Thái y đỡ đẻ cho ngươi, ta thẩm tra bọn họ một phen, liền đều xử tử. Trong thơ nói, lúc đóngươi thai vị bất chính, là bọn hắn gây nên.” Thân thể người trong lòng run lên.

“Tần Thế Yểu gọi điều tra rõ nguyên nhân cái chết của ngươi, ta liền đem cung nhân bên cạnh ngươi ngầm tra hỏi một phen, có cưỡng bức lợi dụ, có động dùng cực hình. Chỉ là không nghĩ tới, trong việc này, mẫu hậu ta vậy mà cũng thành đồng lõa.

“A Ngôn, ngươi cũng biết, tâm tình ta lúc đó.

“Nàng không hiểu, nhưng trong lòng ta đều biết, A Ngôn, là ta xin lỗi ngươi, là ta...” Mặc Diễn lẳng lặng nói, nước mắt trượt xuống. Trong mắt hận ý tận xương, có thể đem người sinh sinh lột da dóc xương.”Ta không biết ngươi làm sao sống lại, nhưng ta biết, ngươi còn sống, còn sống ở thế gian này.”

“A Diễn...” Khóe mắt Lâm Thanh Ngôn ướt át, ôm chặc người trên người, lại bất chấp thở dốc, đem nước mắt đều cọ tại trước ngực người này.

“Lâm ca ca! ” chỉ nghe một tiếng kêu, thiếu niên vội vàng chạy vào sân. Hai người thần sắc biến đổi.

Mặc Diễn mặc y phục cho y, ôm Lâm Thanh Ngôn ra phòng nhỏ, trước mặt một thiếu niên chạy tới. Phía sau thiếu niên đi theo một nam tử làn da ngăm đen kiện tráng, cầm trong tay một trường đao đốn củi.

“Ngươi buông y ra!” Thiếu niên thấy thế vội vàng hô to.

Trong mắt Mặc Diễn sâu thẳm.

“Đừng thương hắn! ” Lâm Thanh Ngôn vội hỏi, “A Diễn, bọn họ! Bọn họ là...”

“Là hắn sao.” nam tử nhìn thấy mặt Lâm Thanh Ngôn hơi đỏ lên, trong y phục nửa hở một chút tím hồng, trường đao trong tay rung động.

Lâm Thanh Ngôn yên lặng cắn môi.

“Ngươi, phải đi sao.” Nam tử dừng ở trên mặt y, chậm rãi thõng xuống đao trong tay.

Tròng mắt Lâm Thanh Ngôn không nhìn hắn nữa, sau đó gật đầu.

Trường đao rơi xuống đất, phát sinh một tiếng thanh thúy.

“Ta nhớ kỹ, có người đã từng nói, cùng với chịu khổ ở trong cung, không bằng tiêu sái thế gian.”

“... Xin lỗi.”

Lâm Thanh Ngôn gục đầu xuống.”Xin lỗi...”

“Y là thê của ta!” Mặc Diễn ôm chặt người trong lòng, trong mắt lộ sát ý, nam tử cười lạnh một tiếng.

“Nguyên tưởng rằng ngươi xuất thân thế gia nhưng không phải tục nhân, hôm nay xem ra, ngươi cũng không gì hơn cái này.”

Lâm Thanh Ngôn nắm chặt y phục.

“Ít nói nhảm!” Trong con ngươi Mặc Diễn ngoan lệ.

“A Diễn...” Lâm Thanh Ngôn nắm lấy ống tay áo Mặc Diễn. Cho tới nay đều là bọn hắn chăm sóc ta, ngươi không nên...”

Mặc Diễn ôn hòa nhìn người trong lòng, im lặng không lên tiếng.

“A, ta biết ngươi là ai.” nam tử cười khẽ, Mặc Diễn nhíu mi.

“Đại Uyên hoàng đế bệ hạ.”

Mặc Diễn ngẩn ra.

“Ngươi biết, y vừa tới trên núi thì, là tình cảnh như thế nào sao.”

“Không cần!” Lâm Thanh Ngôn siết chặc ống tay áo.

“Ta cho ngươi biết. Y mỗi ngày mỗi ngày ngồi ở trước bếp lò đờ ra, không ăn không uống, nhất tâm nhìn khối ngọc bội ngươi cho y kia. Chúng ta ở trong núi phát hiện y lẻ loi một mình, đi đứng lại không tốt, cả ngày ngồi ở xe lăn đang giỏ trúc, hỏi y cũng không đáp, cái gì cũng không nói, còn tưởng rằng không phải là ngốc tử thì là câm điếc.”

“A Ngôn...” Mặc Diễn siết chặc tay.

“Đừng nói nữa! ” Lâm Thanh Ngôn hô to.

“Hoàng đế bệ hạ, ta nhưng thật ra muốn hỏi ngươi, ngươi đã thương y như vậy, vì sao khiến y đau khổ chờ đợi ba năm. Nếu ngươi thương y như vậy, vì sao đưa y vào trong núi hoang không để ý, lại thú người mới!”

“Đừng nói nữa! Cầu ngươi... Đừng nói...” Lâm Thanh Ngôn khàn giọng hô lên, mang theo khóc nức nở, thở dốc gấp, Mặc Diễn cố nén đau nhức trong lòng đem đầu Lâm Thanh Ngôn đặt tại trong lòng. Thú người mới…”Trẫm thua người mới, bao giờ.”

“A...” Nam tử cười to, từ trong lòng ngực móc ra một tờ thánh chỉ.

“Chính người chiêu cáo thiên hạ, hiện tại bách tính Đại Uyên ai ai cũng biết, sao chính người lại không biết. Đường đường hoàng đế bệ hạ, lại cũng dám làm không dám chịu như vậy sao! Cũng được, từ xưa tới nay hoàng đế đều có tam cung lục viện, chỉ là ta không quen nhìn, bực người này hết lần này tới lần khác còn muốn tỏ ra tình thâm.”

“Trẫm, không tâm tư tính toán với ngươi.” Ánh mắt Mặc Diễn âm trầm.

“Nhường đường.” Mặc Diễn ôm người trong lòng đẩy ra hai người, lưu lại nam tử và thiếu niên trợn mắt há mồm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play