Kỷ Vi đã nằm trong
tay Lâm Trứ thì chỉ bị ăn đến không còn gì, cô căn bản không phải là đối thủ của Lâm Trứ, cô không bị diễn xuất của anh che mắt nhưng lại bị lay động bởi hai câu nói của anh, thiếu chút nữa đã móc tim ra đưa cho Lâm
Trứ. Tuy biết rằng anh yêu cô nhưng nếu nhớ lại chuyện đó vẫn làm cô tức lắm. . . .
Mà đàn ông một khi đã nếm qua hương vị của người con gái, thêm vào đó tính cách của Lâm Trứ cũng sẽ
không ủy khuất chính mình, Kỷ Vi làm Lâm Trứ lật xe, tạm thời thắng một
ván.
Lâm Trứ cuốn lấy chăn ôm cô ngồi dậy, chậm rãi giải thích với cô.
Kỷ Vi mạnh miệng nhưng mềm lòng, cố ý không tha thứ, thậm chí còn muốn Lâm Trứ cách xa cô một chút, Lâm Trứ nhíu mày, đầu ngón tay xoa vành tai Kỷ Vi, nhỏ giọng nói: “Vậy tạm thời anh sẽ không chạm vào em.”
Lời này nói ra rất tùy tiện, nhưng vì anh đè thấp giọng nói nên đã làm Kỷ Vi quay qua nhìn anh theo bản năng.
Người này rũ đôi mắt xuống, chơi đùa với vành tai của cô, lại thuận tay vuốt
tóc cô khiến bả vai lộ ra bên ngoài bị che khuất. . .
Kỷ Vi mềm lòng định mở miệng nói nhưng Lâm Trứ đã cướp lời: “Nhưng mà buổi tối không thể tách ra ngủ được.”
Nói xong, anh còn nâng cằm cô lên, “Được không em?”
Kỷ Vi nuốt nước miếng, gật đầu: “Được.”
“Vậy xuống lầu nhé?”
“Dạ.”
Bây giờ Kỷ Vi mới nhớ ra, Lâm Trứ lại không nhường cô, ôm ngang cô đứng lên đi ra cửa.
Kỷ Vi ngoan ngoãn vòng tay lên cổ anh, lông mi phất phất, vẫn luôn nhìn anh.
Trên người anh là mùi hương sau khi tắm, đó là mùi mà cô rất quen thuộc,
phảng phất mùi bạc hà mát lạnh. Khi hai người đi đến phòng khách chuẩn
bị xuống lầu thì Kỷ Vi nghe được tiếng mưa rơi, quay đầu thì thấy, “A,
cơn mưa mùa hè.”
“Ừm.”
Bởi vì cửa sổ kính sát đất không có kéo rèm nên những giọt mưa cứ đập vào
lớp kính hình thành nên những dòng nước ảo diệu, thêm nữa đang là buổi
tối, ánh đèn phía xa xa có vẻ mờ áo trong màn mưa, tạo nên những vệt
sáng lớn mơ hồ. . .Nhưng như vậy là có nét đẹp riêng của nó.
Kỷ Vi cảm thán: “Đẹp thật đấy.”
Bước chân Lâm Trứ dừng lại, anh ôm cô, hai người đứng ngắm một lúc.
Khoảng chừng năm sáu phút sau Kỷ Vi mới hoàn hồn, quay mặt lại đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Trứ, ánh đèn trên tường hắt đến làm anh trở nên
ôn nhu hơn rất nhiều.
Cũng bởi vì thế trong lòng Kỷ Vi lại cảm thấy ấm áp, tất cả mọi so đo trong lòng đều biến mất, gương mặt cọ cọ vào ngực anh.
Lâm Trứ cúi xuống nhìn cô, sau đó xoay người xuống lầu. Kỷ Vi còn cười nhỏ, vui đùa với cằm anh.
Người đàn ông tùy ý ngón tay cô cào tác loạn lên cằm mình, không hề nói gì.
Đi vào trong phòng thì một mùi hương đã bay đến, là mùi huân hương mà dì
Trần mua, Lâm Trứ đặt Kỷ Vi lên giường, cô cũng không dè dặt, “a” một
tiếng liền xoay người ôm lấy chăn.
Lâm Trứ đứng dậy rót một ly nước đưa cho Kỷ Vi.
Kỷ Vi ngồi dậy nhận lấy ly nước, cúi đầu uống.
Nước ấm vào bụng làm cô hết sức thoải mái, Lâm Trứ quay người đặt ly về chỗ
cũ, sau đó đi về phía giường, Kỷ Vi ôm lấy eo anh, nói: “Em mệt quá,
chúng ta ngủ thôi.”
Một khi tin tưởng anh sẽ không làm bậy thì Kỷ Vi càng yên tâm lớn mật ôm anh, còn có ý niệm ngốc nghếch là đùa giỡn với anh.
Lâm Trứ “ừ” một tiếng, xốc lên chăn ngồi vào giường, Kỷ Vi tự giác nằm
xuống, sau khi thấy anh nằm xong cũng tự động mà lăn vào ngực anh, trong bóng tối Lâm Trứ tiếp được thân thể mềm mại của cô gái, đôi mắt híp
lại. . .
Cô mặc thật sự quá mỏng, nội y
cũng không có, tất cả đều trống trơn làm anh tiếp xúc trực tiếp với ngực cô. Kỷ Vi nằm trong ngực anh, rất an lòng.
Cái gì cũng đều không muốn nghĩ, bắt đầu đếm cừu đi ngủ.
Ước chừng khoảng nửa tiếng sau, Kỷ Vi mơ mơ màng màng cảm giác được đôi tay ôm lấy cô rất nóng, ánh sáng trong phòng lại mờ tối, chỉ có một cái đèn tường, rất ái muội. . .
Kỷ Vi cọ cọ vào ngực anh, giọng nói có chút mơ hồ, có chút ngốc: “Anh đã ngủ chưa?”
Lâm Trứ khàn giọng trả lời: “Chưa.”
Kỷ Vi “ưm” một tiếng.
Lại cảm giác được trán được hôn một cái, trong bóng đêm, cảm xúc lại nhạy
cảm hơn nhiều, Kỷ Vi có thể cảm nhận được hơi thở của anh ngay trên đầu
mình, lúc này Lâm Trứ mới nhỏ giọng hỏi: “Hôn một cái nhé?”
Giọng nói anh có phần mê hoặc, tim Kỷ Vi trong đêm lại đập càng nhanh, cô
ngẩng đầu lên “ừm” một tiếng, sau đó mặt tối sầm lại, đôi môi mỏng của
người đàn ông liền dán vào môi cô.
Ấm áp, ướt át, còn có một chút tình dục.
Kỷ Vi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy tim mình đập như trống bỏi, âm thanh day
mút truyền đến, một tay của anh giữ chặt cổ cô, cúi đầu hôn sâu, anh còn đổi nơi hôn, khi thì bên trái, khi thì bên phải, Kỷ Vi “ưm ưm” mấy
tiếng, đôi chân dài không chịu khống chế mà cong lên, váy thuận theo đó
mà trượt xuống.
Tay Lâm Trứ đúng lúc này
đang sờ soạng đi lên, Kỷ Vi đã bị hôn đến mơ màng, đôi mắt mở hờ nhưng
chỉ nhìn thấy ánh sáng lay lắt trên trần nhà, ngoài ra còn có tiếng mưa
rơi lộp bộp vào cửa sổ.
Quần áo bị cởi xuống, bả vai lộ ra ngoài, Lâm Trứ hôn lên đó.
Một lúc sau Lâm Trứ lại ghé sát vào tai Kỷ Vi, nhỏ giọng nói: “Thật ướt.”
Kỷ Vi mở to mắt, dường như phản ứng được người này nói gì đó. . .
Cho đến khi thân mình bị cong lên, cả người theo bản năng lùi về phía đầu
giường thì Lâm Trứ đột nhiên xông vào, Kỷ Vi lại bật khóc ra.
Sau đó cô nức nở: “Không phải anh nói là sẽ không chạm vào em sao?”
Giọng Lâm Trứ rất thấp, hôn cô dỗ dành: “Ngoan nào. . . .”
Ngoan em gái anh đó a a a a a.
Đồ khốn nạn.
Hu hu hu hu, lại bị lừa rồi.
Mưa cả một đêm, sáng sớm hôm sau tất cả mặt đường đều bị ướt, trên mặt đất
đều là nước, cửa sổ bằng kính vẫn còn đọng lại vài giọt nước mưa.
Dì Trần cũng đã sớm đi lên phòng Lâm lão gia, bởi vì thời tiết thay đổi,
chân Lâm lão gia sẽ đau nhức, dì đẩy cửa ra đi vào thì thấy Lâm lão gia
đang tự mình dùng nước thơm ngâm chân, dì Trần cười nói: “Ông thật tự
giác.”
Lâm lão gia quăng qua ánh nhìn xem thường: “Nói lời vô ích. . . .”
Dì Trần cười cười, dọn dẹp trong phòng, lại đem mấy quyển sách Lâm lão gia ném dưới đất nhặt lên, xếp gọn gàng.
Người đã già, lại có thêm một thân ốm đau, điều này đối với Lâm lão gia đã
từng ra lệnh, lái xe tung hoành trong quân đội mà nói quả thật là đau
không thiết sống.
Ông thà rằng chết trận nơi chiến trường cũng không muốn như vậy mà kéo dài hơi tàn mà sống.
Nhưng mấy năm nay từ khi tìm được Lâm Đế về, lại nhiều thêm một cô bé Kỷ Vi,
Lâm lão gia hiện tại càng thêm quý trọng mạng sống này.
Tất cả đều là chuyện tốt. Bởi vì có kỳ vọng nên mới có hy vọng.
Sau khi ngâm chân xong, dì Trần đỡ Lâm lão gia từ trong phòng đi ra, tối
hôm qua ông đã biết trước Kỷ Vi về phòng của mình, lần này vừa ra khỏi
cửa đã gặp Lâm Trứ cũng đang bước ra, Lâm lão gia nhất thời lên tinh
thần, nhướng mi trừng mắt: “Tối hôm qua có phải anh về rất trễ đúng
không? Sao ngủ có ngon không? Hai ngày nay Vi Vi đều ngủ tại phòng của
mình. . .”
Lời còn chưa nói hết, Kỷ Vi đã từ phía sau Lâm Trứ đưa mặt ra tò mò, cô gái mặc một chiếc váy màu nâu, tóc đuôi ngựa cột lên, vẻ mặt mờ mịt.
Lâm lão gia: “…”
Nửa giây sau, Lâm lão gia gõ mạnh gậy xuống đất, hừ một tiếng rời đi.
Dì Trần đưa mắt nhìn Kỷ Vi, mỉm cười.
Kỷ Vi đỏ mặt, tay bị Lâm Trứ nắm lấy. . . .
Tối hôm qua Lâm Trứ còn tính là tiết chế, Kỷ Vi dần dần có chút thích ứng
chuyện như vậy, hôm nay tinh thần cũng không tệ lắm, hơn nữa rút kinh
nghiệm, trước khi ra cửa còn cẩn thận kiểm tra một lần nhưng nơi lộ da
thịt, nên bây giờ tự tin hơn nhiều. . .
Lâm Trứ dẫn Kỷ Vi xuống lầu. Lâm lão gia ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy Kỷ Vi thì híp mắt, chờ cô ngồi xuống thì ông đè giọng mắng một câu: “Thật có
tiền đồ.”
Vẻ mặt Kỷ Vi ủy khuất.
Những này nghỉ hè kế tiếp, Kỷ Vi tìm một nhà xuất bản tạp chí để giúp họ viết những mảng tin nhỏ, xem như là thực tập trước, toàn bộ kỳ nghỉ đột
nhiên rất bận rộn.
Lâm Trứ cũng bận nhưng anh không nghĩ đến Kỷ Vi sẽ bận hơn so với anh.
Anh thường lái xe đến trước cửa công ty Kỷ Vi để đón người. Kỷ Vi ít khi nào tan tầm đúng giờ, toàn phải kéo dài thêm mười phút.
Lâm Trứ có phần bất mãn, nhưng lại không nói ra.
Mà ngay sau đó là đến năm hai, Kỷ Vi chuyển từ làm việc sang chuyên tâm
thực hiện kiếp sống sinh viên. Ngành truyền thông mặc dù cơ bản là học
ba năm nhưng trên thực tế chỉ cần học hai năm rưỡi, nửa năm cuối cùng là dành toàn bộ thời gian để làm luận văn, đồng bởi vì trước đó Kỷ Vi đã
có một ít kinh nghiệm khi thực tập nên dù chưa tốt nghiệp đã được nhận
vào công ty.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nháy mắt đã đến sinh nhật tuổi 22 của Kỷ Vi.
Về việc lãnh chứng, đã sắp xếp sau khi đi thử áo cưới, Kỷ Vi và Lâm Trứ đã hẹn trước với nhau sẽ đi chụp ảnh cưới vào hôm sinh nhật cô, hai người
đã đặt lịch với một nhiếp ảnh gia có tiếng lâu năm, mà ông chủ phú nhị
đại của vị nhiếp ảnh này hôm nay cũng chụp hình cưới, từng người chia
hai khu vực, không can thiệp chuyện của nhau. . .
Lâm Trứ vẫn còn ở trên phi cơ, đến giờ máy bay mới đáp xuống. Kỷ Vi đành phải đi đến chỗ chụp ảnh trước.
Nhà tạo mẫu đã sớm chờ tại cửa để đón Kỷ Vi, một giây cũng không dám chậm trễ.
Tóc của Kỷ Vi có uốn xoăn một chút, thoạt nhìn càng ra dáng trưởng thành.
“Lần trước Lâm tổng đã chọn ba bộ, cô đến nhìn thử nhé?” Nhà tạo mẫu cười
dẫn Kỷ Vi đến ngăn tủ chuyên dành cho cô ở phía bên cạnh, Kỷ Vi hít sâu
một hơi, tim đập có phần nhanh hơn, bởi vì khẩn trương nên cô hơi run:
“Được, để tôi thử xem. . .”
Nhà tạo mẫu cười nói: “Bộ hở vai này tôi cảm thấy cô có thể thử trước. Cô muốn thay luôn hay là chờ Lâm tổng đến?”
Kỷ Vi suy nghĩ rồi đáp: “Cứ thử trước đi.”
Cô hơi khẩn trương, đồng thời cũng rất yêu cái đẹp, lúc trước nhìn ba bộ
trong tay của nhà thiết kế chỉ đều qua hình ảnh, không biết hiệu quả
thật ra sao.
“Vậy được, để tôi lấy xuống.”
Nhà tạo mẫu rất cẩn thận lấy bộ áo cưới xuống, ôm trong tay theo Kỷ Vi đi vào một gian phòng thay đồ lớn.
Hôm nay toàn bộ chỗ này chỉ có hai khu vực mở cửa, đặc biệt yên tĩnh.
Kỷ Vi da trắng, ngũ quan tinh xảo, khung xương mặc dù có nhỏ nhưng ba bộ
này đều được thiết kế riêng cho cô, sau khi mặc vào đều vừa vặn, phần eo ôm lại đặc biệt nhỏ, nhà thiết kế ở đằng sau thốt lên: “Đẹp quá đi mất. Cô có thấy chỗ nào chật hoặc rộng không?”
Kỷ Vi nhìn mình trong gương, lắc đầu: “Không có.”
“Vậy đi ra ngoài nhé?” Nhà tạo mẫu mở cửa ra, bên ngoài đều là kính, Kỷ Vi
có thể nhìn thấy chính mình, hơn nữa nếu Lâm Trứ đến đây cũng có thể
nhìn thấy cô.
Kỷ Vi đỏ mặt gật đầu, nâng váy đi ra.
Vừa mới ra ngoài đã nghe thấy giọng một người đàn ông nói chuyện: “Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi mập vậy sao hả?”
Kỷ Vi dừng bước lại, tò mò nhìn thoáng qua, cách khoảng mười bước chân là
một khu vực khác, một người đàn ông đang đứng trước gương, cúc áo trước
ngực mở banh ra.
Nhà tạo mẫu nghe thấy thế thì cuống cuồng chạy đến giải thích. . . .
Kỷ Vi thấy nhà tạo mẫu đi qua thì tự mình nhìn vào chiếc gương đối diện. . .
Cô không chú ý cửa lớn bị đẩy ra, có mấy cô gái cẩn thận nhìn về nơi đó, còn đứng lên nói gì với nhau.
Mà cũng đúng lúc này, một người đàn ông cao lớn bước lên bậc thềm, khoác
trên tay là áo ngoài, anh vừa đưa mắt đã nhìn thấy được gương mặt
nghiêng nghiêng của Kỷ Vi, sau đó nghe được vài người phụ nữ đang nói
chuyện với nhau: “Trời ạ, Trần thiếu cùng với cô dâu mới này thật xứng
đôi. . . .”
“Cô dâu đẹp quá đi mất. . .”
Lâm Trứ híp mắt, toàn bộ khu vực thực sự yên tĩnh, chỉ có mình Kỷ Vi và tên phú nhị đại kia. . .
Anh nghiêng người muốn vào thì lại bị mấy người phụ nữ kia nhìn thấy, bọn
họ lập tức ngăn cản, không cho anh tiến vào: “Vị tiên sinh này à, bên
trong đang có người thử áo cưới, anh chờ một lát.”
Lâm Trứ: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT