Kỷ Vi theo bản năng
chạy lên lầu hai, lúc chuẩn bị đẩy cửa phòng Lâm Trứ thì đột nhiên ngừng lại, quay người đi ngược lên lầu trên, một mạch chạy về phòng của mình, dùng tay khóa trái cửa. Từ sau khi cô chuyển đến ở chung phòng với Lâm
Trứ thì phòng này cũng rất ít khi trở về, lần này nhìn lại thì có một
chút cảm giác xa lạ.
Cô chạy về phía
phòng tắm, đứng trước gương soi mình, sau đó hít một hơi thật sâu, cô
đưa tay che lấy cổ, dùng sức xoa xoa, làn da nơi đó đỏ cả lên, nhưng
những dấu vết đó không chút nào mất đi, vẫn rõ ràng như thế, Kỷ Vi tức
phát khóc.
Lúc còn ở khách sạn cô vẫn chưa nhìn thấy, chỉ nghĩ là phần eo rất đau, hôm nay làm việc gì cũng chậm chạp. . . .
Đúng lúc nhớ lại lúc Lâm lão gia và dì Trần cùng nhìn vào cổ mình, còn có anh A Mạo. . . . cô cảm thấy sụp đổ. . .
Thật tức mà a a a a. . . . .
Tức đến nỗi nhìn thấy nhẫn kim cương trên tay cũng không vui.
Cô lấy phấn đánh lên vùng cổ, coi như che được phần nào, sau đó cô quay lại giường, nằm úp xuống không muốn động đậy.
Giữa trưa, ở lầu một, Lâm Trứ ra ngoài một lúc nay đã về, vừa vào cửa đã
ngửi được mùi đồ ăn, anh treo áo khoác lên, lại không nhìn thấy Kỷ Vi
đâu, anh nhíu mày hỏi Lâm lão gia: “Cô ấy đâu ạ?”
Lâm lão gia bày ra vẻ mặt “tôi không muốn để ý đến anh, anh dùng cái mặt gì nói với tôi vậy hả. . .”
Lâm Trứ híp mắt, chuẩn bị lên lầu.
Dì Trần từ trong phòng bếp đi ra, đưa tay chỉ lên lầu: “Con bé ở trong
phòng, dì đã nhiều lần gõ cửa nhưng mà nó không chịu xuống, còn khóa
trái nữa.”
Chân Lâm Trứ đang chuẩn bị lên cầu thang thì dừng lại.
Dì Trần lại nói: “Cậu đi lên dỗ con bé xem sao?”
“Con gái nên da mặt mỏng lắm…cậu….” Ầy, quả thật không dễ nói mà.
Lâm Trứ gật đầu, vén tay áo, đi nhanh lên tầng trên, bước chân có lực của
người đàn ông trên sàn nhà có thể khiến lầu dưới nghe được.
Lâm lão gia cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ông hừ một tiếng, nói với dì
Trần: “Dì nói với nó nhiều vậy làm gì? Dì phải cho nó biết việc nó làm
là không đúng.”
Dì Trần lau tay, cười nói: “Vậy thì cũng không thể ủy khuất Vi Vi được. . .”
Mới nãy Lâm Trứ có việc nên phải ra ngoài một chuyến, dì Trần vốn đã chuẩn
bị chè để cho Kỷ Vi ăn, bên trong còn trang trí một quả trứng giống mặt
trời, ngụ ý lời chúc tốt đẹp.
Kết quả Kỷ
Vi không chịu mở cửa, Lâm lão gia cũng đi theo lên lầu gõ cửa, hai người đứng ngoài dỗ dành hồi lâu nhưng Kỷ Vi cũng không chịu mở.
Đem chìa khóa dự phòng lại cũng không ích gì, bên trong không những khóa
trái mà còn dùng cái gì để chặn cửa nữa. Điều này làm cho dì Trần là Lâm lão gia sốt ruột, cuối cùng Kỷ Vi đi đến cạnh cửa, không có sức sống
nói: “Hai người đừng để ý đến con, con không muốn ra ngoài.”
Chắc chắn là đang giận dỗi.
Dì Trần và Lâm lão gia lại dỗ một lúc, Kỷ Vi không ra là không ra, cuối cùng hai người bất đắc dĩ cũng chỉ có thể rời đi.
Lầu ba so với lầu hai mà nói thì có vẻ lạnh lẽo hơn rất nhiều, tầng này chỉ có hai phòng, ngoại trừ phòng Kỷ Vi thì phòng còn lại là dùng cho cả
nhà Lâm Đế phòng khi anh đến, phòng khách trên này tuy rằng có quét dọn
thường xuyên, đồ dùng cũng đầy đủ nhưng có thể vì lâu lắm không sử dụng
mà có chút trống trải, còn có chút lạnh lẽo.
Lâm Trứ quét mắt một vòng phòng khách, đi đến trước cửa phòng Kỷ Vi.
Cúi đầu nhìn xuống khe cửa, có thể đoán được có vật gì đó nặng chắn bên trong, che khuất luôn ánh sáng hắt ra. . .
Anh ngẩng đầu, đưa tay gõ theo nhịp vào cửa.
Từng tiếng từng tiếng, thanh âm rất rõ ràng.
Bên trong không có người đáp, Lâm Trứ một tay chống khung cửa, cất giọng trầm thấp: “Đã trưa rồi, em nên ra ăn cơm thôi.”
“Không đi!” Giọng người đàn ông làm Kỷ Vi phản ứng quá khích, ngay lập tức hét về phía cửa, coi như là dùng hết toàn lực để hét nhưng âm thanh đó vẫn
mềm mại, một chút lực sát thương cũng không có.
Lâm Trứ tạm dừng, lại nói: “Hôm nay là sinh nhật em mà? Ngoan, đi ra thôi.”
“Không có ngoan!”
“Không đi!”
Hình như dữ hơn rồi, Lâm Trứ cảm giác có thể nghe thấy tiếng gối đập vào cánh cửa. . .
Mà bên trong đúng là gối đầu đã bị ném vào thành cửa, lại nhẹ nhàng rớt xuống đất.
“Lâm Trứ, anh khốn nạn.” Kỷ Vi lại đá vào cửa, lực kia như sử dụng mười phần, cửa đều phải kêu “rầm” một tiếng.
Lâm Trứ không nói gì, nghe âm thanh này anh có phần đau lòng, không tiếp tục bức cô.
Kỷ Vi không nghe thấy âm thanh của anh, cô cũng dừng lại, hai người một trong một ngoài cánh cửa giằng co…
Lâm Trứ đứng thẳng người, kéo cổ áo, suy nghĩ, nhất thời cũng không biết cô là như thế nào, anh cầm lấy điện thoại, chuẩn bị tìm người hỏi một
chút.
Còn chưa tiến vào trang chủ thì đã nhìn thấy một tài khoản đại V trên Weibo đăng tin về chuyện tình cảm.
“Đàn ông mãi mãi cũng không thể nào biết được bạn gái mình đang tức giận điều gì….mọi người thấy có đúng không?”
Phía dưới rất nhiều lượt trả lời,
“Đúng vậy, hoàn toàn không biết. Khen cô ấy xinh đẹp thì cô ấy bảo tui lừa
cổ, còn nói cô ấy không xinh thì cổ lại bảo tui không yêu cổ. Thiệt tình tui không biết trả lời như nào cho phải.”
“Ngày hôm qua nấu cơm, người yêu tui ăn hai muỗng liền không muốn ăn, tui quỳ gối mặt cô ấy thì cổ cũng không ăn, một lúc mới nói cho tui biết là cổ
muốn ăn mì ăn liền. Móa, ông đây xém chút đã lật bàn không thèm hậu hạ.”
“Hồi xưa cô ấy hỏi tui yêu cổ không, tui nói yêu thì cổ kêu trả lời có lệ,
còn nói không yêu thì cổ khóc. . .Không hiểu ngày đó sao mà qua được?
Quá gian nan.”
“Cô ấy bảo tui cút, tui liền cút, vậy mà cổ còn tức, còn nếu tui không cút á thì cổ sẽ đánh tui thành dạng quỷ luôn. . . .”
“Tính ra thì, tui gặp trò chơi mà khó mấy thì nỗ lực vẫn còn có thể qua, còn
đụng phải cổ á…tui vẫn luôn rất nỗ lực luôn nhưng hiệu quả thì chẳng có
chút gì, trời ạ . . .”
Lâm Trứ: “… .”
Một lúc sau, đầu ngón tay anh bắt đầu gõ bàn phím.
Rất nhanh, bên dưới bài đăng Weibo này có nhiều thêm một bình luận.
“Lâm Trứ: Nếu cô ấy tự mình nhốt mình rồi khóa cửa phòng thì nên xử lý thế nào?”
Rất nhanh có rất nhiều câu trả lời lại. Nhưng dường như mọi người vẫn chưa nhận ra anh là ai.
Trả lời Lâm Trứ: “Này người anh em, cậu làm ra chuyện gì rồi hở?”
Trả lời Lâm Trứ: “Móa nó, nam thần sao? ? ? ? ? ? A a a a a a a thật sao?”
Trả lời Lâm Trứ: “Thiệt là shock ! ! ! Giờ mới phát hiện, nam thần ơi sao anh lại ở đây vậy?”
Trả lời Lâm Trứ: “A a a a a có phải tiểu tiên nữ đang giận đúng không anh?
Tiểu tiên nữ giận thì dễ lắm nà, chỉ cần anh dỗ dành là được, nhớ là dỗ
dỗ dỗ nha, quan trọng nhất là phải nhận sai.”
Trả lời Lâm Trứ: “Đã chụp màn hình làm kỷ niệm.”
Trả lời Lâm Trứ: “Nam thần, em tò mò anh. . . .”
Trả lời Lâm Trứ: “Cho nên nam thần à, anh làm gì tiểu tiên nữ vậy hả, sao lại để cô ấy tức giận như vậy?”
Trả lời Lâm Trứ: “Tuy rằng không bỏ được nam thần nhưng là mị vẫn muốn nhắc nhở anh, trước hết anh cứ nhận sai đi, dỗ người ta ra ngoài đã. . . .”
Trả lời Lâm Trứ: “Đúng rồi, trước tiên phải nhận sai, không cần biết có sai hay không, nhận là được.”
Lâm Trứ cúi đầu, lướt xuống coi bình luận, bỏ đi một vài lời vô ích thì
cuối cùng cũng biết được hai cái trọng điểm, nhận sai và dỗ dành. . . .
Anh tắt weibo, cất điện thoại vào túi.
Đồng thời câu hỏi của anh cũng nhanh chóng lên hot search.
# Lâm Trứ hỏi vấn đề tình cảm # bạo
Lâm Trứ quay đầu đi lại phòng khách, rót một ly nước uống cạn, sau đó quay lại cửa phòng Kỷ Vi, lấy tay gõ gõ.
Bên trong lập tức truyền đến tiếng la của Kỷ Vi: “Anh cút. . . .”
Giọng nói này dù giận dữ nhưng cũng lại rất mềm, không tạo thành uy hiếp.
Kỷ Vi ở bên trong đang ngồi trên ghế dựa nhỏ, tay ôm lấy gối, đang trong
trạng thái bi thương trôi giữa dòng sông thì đột nhiên nghe được giọng
nói trầm thấp của người đàn ông truyền qua cánh cửa.
Ba chữ đó “Anh sai rồi. . . .”
Dày nặng mà trầm khàn. . .
Tim Kỷ Vi nảy lên, xém chút nữa đã ngã xuống ghế.
Cô đưa tay đang định đập cửa, tiếp tục kêu anh cút đi. . .kết quả tay đặt
xuống ván cửa lại run run…làm sao cũng không đập xuống được.
“Anh. . . anh sai…sai ở chỗ nào?” Kỷ Vi hung dữ đặt câu hỏi, nhưng thật ra
một chút uy hiếp cũng không có, dường như chỉ là hổ giấy.
Giọng nói của Lâm Trứ lần thứ hai truyền đến, so với hồi nãy còn muốn thấp
hơn một chút, nhưng lại càng dễ nghe: “Em cảm thấy anh sai ở đâu thì anh sai ở đó. . .”
Nếu đổi lại là một người
phụ nữ đã lăn lộn trong tình trường lâu năm thì nhất định có thể bắt
được lỗ hổng trong câu trả lời này, cái gì mà anh sai chỗ nào anh cũng
không biết, vậy mà cũng đi nhận sai, cái này không phải chỉ có lệ thôi
à?
Nhưng Kỷ Vi không phải là người như
vậy, cô chỉ là một cô nhóc đơn thuận, cô từ ghế dựa bước xuống, người
dán vào cửa không cam lòng nói: “Em không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa….”
Trực tiếp nói ra vấn đề.
Lâm Trứ lập tức trả lời hợp ý: “Nhất định về sau anh sẽ chú ý, nếu có anh sẽ nhắc em.”
Quả thực là cáo già. Kỷ Vi cảm thấy ủy khuất, cô đang rất muốn khóc: “Ông và dì Trần, còn có anh A Mạo sẽ chê cười em.”
Lâm Trứ: “Bọn họ không có.”
Kỷ Vi: “Sao lại không có chứ? Ông cũng thấy rồi kìa, sao em có thể đi xuống gặp người khác chứ.”
Lâm Trứ: “Đều là lỗi của anh, về sau nhất định anh sẽ cẩn thận, sẽ chú ý.”
Kỷ Vi không đáp, ủy khuất trong lòng đều bị anh thổi bay hết, cô khom lưng đẩy cái ghế đang chặn cửa ra, còn đang chần chờ không biết có nên mở
cửa hay không, da mặt thật sự quá mỏng, nếu có thể trốn mãi trong phòng
thì tốt bao nhiêu. . .
Giọng Lâm Trứ lại
truyền đến: “Hôm nay sinh nhật em mà, dì Trần đã làm cơm rồi, ra ăn nhé? Không phải chúng ta cũng đều chưa ăn đó sao? Được không em?”
Kỷ Vi ngây người, nhớ lại hồi nãy Lâm lão gia và dì Trần có lên dỗ mình,
còn có mùi thơm từ bát chè trôi nước, cô xoa bụng, cũng có phần đói rồi.
Kỷ Vi thở dài một hơi.
Lâm Trứ lại nói: “Đi ra nhé? Được không em? Anh sẽ để cho em bắt nạt anh.”
Người đàn ông này… toàn nói những câu làm trái tim Kỷ Vi mềm mại.
Cạch một tiếng, Kỷ Vi rốt cuộc cũng bị lừa ra ngoài, vẫn là bộ váy bó eo màu sẫm, cô mềm mại đứng trước cửa.
Một bàn tay của Lâm Trứ vẫn còn chống tại khung cửa, anh cúi đầu nhìn cô,
tầm mặt lướt qua nơi cổ, ở đó chỉ có một màu trắng như tuyết, dấu vết đỏ đã bị che đi.
Anh nhíu mày, kéo cô nhóc qua, cúi đầu nói: “Em xả giận rồi có cảm thấy tốt hơn không?”
Giọng nói chưa nói đến sự ôn nhu, lần lại lại chứa thêm một chút lạnh lùng và cấm dục, ngược lại làm người khác càng thêm phục tùng.
Kỷ Vi theo bản năng mà gật đầu, không có chút lập trường nào.