Trên bàn đột nhiên
diễn ra cảnh như vậy, Lâm lão gia và dì Trần đều ngây ngẩn cả người, Lâm Ngọc đang nhai rau xanh, thấy Lâm Trứ đột nhiên hôn Kỷ Vi thì oa oa oa
khóc lên….
Tiếng khóc to đến nỗi muốn bay cả nóc nhà, Lâm lão gia ‘ấy dà’ một tiếng, đau lòng không thôi, ôm lấy
chắt trai dỗ dành: “Không khóc, không khóc nhé….”
Trong miệng nhóc Lâm Ngọc vẫn còn ngậm rau xanh, chỉ tay vào Lâm Trứ và Kỷ Vi nức nở.
Kỷ Vi nhanh chóng đẩy Lâm Trứ ra, nghiêng người xoa đầu Lâm Ngọc. Lâm Trứ
bị đẩy ra cũng không có phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm rượu
vang.
Lâm Ngọc được Kỷ Vi xoa đầu dỗ
dành, cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng, sau đó nín khóc, nhanh chóng thoát ra vòng tay Lâm lão gia, chạy qua bên người Kỷ Vi, ôm lấy chân cô. Kỷ
Vi khom lưng bế Lâm Ngọc đặt ngồi lên đùi mình.
Lâm Ngọc dùng sức vung chân ngắn nhỏ của mình, ở dưới bàn hung hăng đạp lấy đạp để bác cả của cậu. Lâm Trứ nhướng mày liếc cu cậu. Lâm Ngọc hừ một
tiếng.
Lưu Tử Đồng ngồi đối diện mặt đã hồng lên, cười đẩy Lâm Đế ra, xua tay nói: “Anh ấy say rồi, để em dìu anh ấy lên lầu.”
Dì Trần đứng lên, lấy một cái khăn ướt lại để Lưu Tử Đồng lau tay, cô ấy nhìn về phía Lâm Trứ: “Lâm tổng, anh giúp một tay nhé?”
Lâm Trứ đặt ly rượu xuống, đứng lên đi vòng qua, đỡ Lâm Đế lên người mình.
Lâm Đế ‘a’ một tiếng, thuận thế đứng lên, đôi mắt nhu hòa hơn so với mọi ngày, anh ấy nắm lấy tay Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng bất đắc dĩ cũng phải
đứng dậy theo, cùng Lâm Đế lên lầu, thần sắc Lâm Trứ vẫn lạnh nhạt như
thường.
Kỷ Vi đang ôm Lâm Ngọc trong lòng ngực, cô ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt Lâm Trứ, sau đó lại tiếp tục cúi đầu dỗ dàng cậu nhóc.
Lâm lão gia thấy Lâm Đế như vậy thì nói thầm: “Gì chứ ba ly say, cũng không biết giống ai nữa.” tuy vậy nhưng giọng nói vẫn đầy quan tâm.
Dì Trần dọn bớt chén đũa, cười nói: “Hình như giống cậu nhỏ của hai anh em họ đúng không?”
Vừa dứt lời thì Lâm lão gia chợt nhớ ra, ngẫm một lúc thì cất tiếng: “Đúng
là giống thật.” Cứ vậy mà Lâm lão gia tiếp tục kiêu ngạo.
Kỷ Vi bị hôn ngay trên bàn ăn, mặt vẫn còn ửng hồng, không dám hó hé gì
với Lâm lão gia và dì Trần, cậu nhỏ được nhắc chắc là em trai của mẹ hai người.
Tuy Kỷ Vi đã gặp rất nhiều người thân của Lâm gia nhưng hình như bên phía nhà mẹ của Lâm Trứ thì chưa bao giờ nhìn thấy.
Một lúc sau chỉ có mình Lâm Trứ đi xuống, trên người anh mang theo mùi rượu thoang thoảng, anh ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vi, đưa tay gắp đồ ăn bỏ vào
miệng. Kỷ Vi thấp giọng dặn dò: “Anh đừng uống quá nhiều.”
Lâm Trứ nâng cằm nhìn qua, ừ một tiếng. Sau đó anh lấy đầu đũa chấm vài
giọt rượu đưa đến bên miệng Lâm Ngọc, cu cậu vươn lưỡi ra nếm thử, ngay
sau đó lập tức phun phì phì. Kỷ Vi nở nụ cười, ôm chặt Lâm Ngọc.
Lâm lão gia cũng là một vẻ mặt đầy yêu thương, ông gắp đồ ăn cho Lâm Ngọc: “Ăn nhiều một chút.”
“Cháu cảm ơn ông cố.” Lâm Ngọc ngoan ngoãn cầm lấy muỗng, cúi đầu ăn.
Ăn xong bữa cơm, dì Trần đã nấu sẵn chè, đem lên cho Lưu Tử Đồng và Lâm
Đế, Kỷ Vi ôm Lâm Ngọc ngồi trên sô pha, trong tay là chén chè, múc từng
muỗng đút cho cậu nhóc.
Đèn phòng khách
có sắc mày ấm, Kỷ Vi cúi đầu khiến cần cổ trắng như tuyết lộ ra, mặt mày dịu dàng, quan tâm nhìn cậu nhóc. Bộ dạng đó đúng thật vừa ôn nhu vừa
tĩnh lặng.
Lâm Trứ đứng ở sát cửa hút thuốc, nghiêng đầu, nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm.
Lúc này bỗng có một tiếng “tách” vang lên, Lâm Trứ quay đầu qua thì thấy
Lâm lão gia đang ngồi trên ghế, trong tay cầm điện thoại chụp hình Kỷ Vi và Lâm Ngọc. Ông còn chuyên chú chọn camera làm đẹp, canh ánh đèn, rồi
còn thêm vài tiểu tiết…
Lâm Trứ dập tắt thuốc, kéo lại cổ áo, đi về phía đằng sau Lâm lão gia, cúi đầu nhìn…
Lâm lão gia chụp rất nhiều hình, có tấm còn dùng filter tiểu ác ma, trên
đỉnh đầu Kỷ Vi và Lâm Ngọc cùng xuất hiện hai cái sừng nho nhỏ. Đúng lúc Lâm Ngọc ngẩng đầu, bộ dáng ấy thật giống một diễn viên nhí được yêu
thích.
Kỷ Vi cùng diễn viên nhí mới nổi không tính là xứng, nhưng trông hai người thật đáng yêu…
Lâm Trứ cúi đầu, thong thả nói: “Ông gửi qua cho con với.”
Lâm lão gia đang tìm góc đẹp để chụp, nghe anh nói vậy thì động tác tạm dừng, một giây sau ông kiêu ngạo đáp: “Không gửi.”
“Có cầu tôi cũng không gửi.”
Lâm Trứ: “……”
“Nếu muốn thì tự anh chụp đi. À mà đúng rồi, anh làm gì dùng camera làm đẹp đâu nào?”
Lâm Trứ chống tay trên sô pha, Lâm lão gia tiếp tục nói: “Nếu anh không
biết dùng thiif tôi có thể chỉ cho anh. Có phải anh đang muốn đăng hình
lên weibo khoe ân ái….”
Lời còn chưa dứt
thì điện thoại của ông đã bị Lâm Trứ lấy đi, động tác rất nhanh lẹ.
trước mặt Lâm lão gia trống không, ông bùng khí tức giận giống như cá
nóc.
Lâm Trứ nhanh tay chọn hình, không
phải chỉ một tấm mà là toàn bộ đều gửi qua wechat của mình, không đợi
Lâm lão gia lấy lại được điện thoại thì anh đã lưu lại hết tất cả hình
vào điện thoại mình.
Lâm lão gia: “!!!!!”
Kỷ Vi và Lâm Ngọc ngồi đối diện rốt cuộc cũng bị động tác của bọn họ hấp
dẫn, Kỷ Vi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy ạ?”
Lâm lão gia hung hăng đáp: “Ông muốn ăn đường.”
Bên này Lâm Ngọc đang đung đưa chân, ngoan ngoãn trả lời: “Ông cố không thể ăn kẹo đường đâu….”
Kỷ Vi xoa đầu Lâm Ngọc: “Đúng rồi, ông không thể ăn kẹo đường.”
Lâm lão gia: “Cuộc sống này không còn gì luyến tiếc….”
Ăn xong chén chè, Lâm Ngọc đã có chút mệt, Kỷ Vi ôm Lâm Ngọc nói: “Vậy mình lên phòng ngủ nha.”
“Dạ được.” Lâm Ngọc gật đầu, chiếm được Kỷ Vi cả một buổi tối khiến cu cậu rất vui vẻ, nói gì cậu nhóc cũng đồng ý.
Sau khi dẫn Lâm Ngọc về phòng thì Kỷ Vi đi xuống lầu, bước vào phòng Lâm
Trứ. Đi ngang qua thư phòng thì thấy anh đang ngồi bên trong, đứng dựa
vào bàn làm việc, cúi đầu nhìn điện thoại.
Kỷ Vi chần chờ không tiến vào, quyết định đến phòng Lâm lão gia…
Cho dù là đêm 30 nhưng cả nhà đều có thói quen ngủ sớm, cũng không thức đợi giao thừa. Lúc chiều Lâm lão gia đã tắm qua, cho nên bây giờ ông đang
nằm trên giường, đèn trong phòng tạo cảm giác ấm áp. Sau khi Kỷ Vi đi ra từ phòng Lâm lão gia, cô quay trở lại thư phòng, Lâm Trứ vẫn còn đứng
dựa vào bàn làm việc.
Người đàn ông này
vai rộng eo thon, khoác áo sơmi lên người rất ra hình ra dáng, cổ áo mở
ra, khuôn mặt lạnh lùng, trông thật gợi cảm.
Kỷ Vi nhìn lén đến khi mặt đỏ lên mới quay người vào phòng Lâm Trứ, cô
cũng uống một ít rượu cho nên cũng thấy buồn ngủ. Kỷ Vi đi xuống nằm lên giường, cầm điện thoại lên xem…
Vào weibo, cô liền thấy hai hot search đứng đầu.
# icon biểu cảm của Lâm Đế #
# Lâm Trứ khoe bà xã #
Tim Kỷ Vi nhảy dựng, đầu tiền nhấp vào mục Lâm Đế.
Lâm Đế ba ly say đã là chuyện xưa rồi, chỉ là khi say còn thích đăng icon biểu cảm. Lúc này anh ấy đã đăng một cái lên weibo.
Lâm Đế V: ╭(╯^╰)╮
Bình luận ở dưới sôi nổi.
“Ha ha ha ha Lâm Lâm nhà chúng em ơi, anh lại say rồi hở.”
“Chậc chậc chậc đây là biểu cảm gì thế này, quả thật ngạo kiều nha.”
“Chị gái nhỏ Tử Đồng đâu rồi anh ơi, chị ấy không ở cạnh chăm sóc anh sao?”
“Sao anh đăng weibo cũng gần giờ với anh của anh vậy ạ? @ Lâm Trứ ơi, có
phải anh em hai người đã thương lượng trước rồi đúng không.”
“Em còn tưởng ít nhất anh cũng phải khoe bà xã của anh chứ. Anh xem kìa, anh trai của anh lại khoe bà xã đấy.”
Kỷ Vi vào weibo của Lâm Trứ, nhìn thấy bài đăng của anh, nhịp tim lại tăng tốc.
Lâm Trứ V: Hình ảnh.
Anh cũng chỉ đăng một tấm hình, caption gì cũng không có. Nhưng tấm hình
này đúng là lúc Kỷ Vi ôm Lâm Ngọc, trên đầu chính là một diễn viên nhí
đang được yêu thích. Mặt Lâm Ngọc được dùng một cái icon đáng yêu che
đi, cái duy nhất nổi bật trong hình, chính là cần cổ trắng nõn của Kỷ
Vi.
“Đây là gì? Đây là nói cho mọi người biết nam thần muốn có một em bé đúng không?”
“Em phê chuẩn, cho phép tiểu tiên nữu Vi Vi sinh con cho anh.”
“Nếu không phải mị luôn theo dõi nam thần thì có lẽ cũng đã cho rằng anh có bé con lớn như vậy rồi…”
“Lâm tổng nha, già còn có con, quả thật không dễ dàng mà….”
Kỷ Vi nhìn cư dân mạng trêu chọc thì cảm thấy rất ngượng ngùng, cô không
biết Lâm Trứ chụp bức ảnh này khi nào, đúng lúc này phía sau có mùi rượu thoang thoảng bay tới, Kỷ Vi vừa định xoay người thì Lâm Trứ đã ôm lấy
cô từ đằng sau, cầm lấy điện thoại của cô, thấp giọng hỏi: “Em đang xem
gì vậy?”
Sau đó anh cầm điện thoại lên xem, một lúc sau mới phản ứng lại đây là weibo.
Kỷ Vi bị anh đè từ phía sau nên không thể động đậy, mặt đỏ hồng, cô nhỏ
giọng nói: “Anh …anh lại đăng weibo. Có phải anh nghiện đăng rồi không
đấy?”
“Cũng có lý đấy.” Giọng nói Lâm Trứ khàn khàn, nghe không ra cảm xúc, nhưng bởi vì mang theo mùi rượu cho
nên tăng thêm phần ái muội.
Kỷ Vi cảm
giác được hơi thở có vị rượu thoang thoảng của anh phả lên cổ cô, nó làm cho cô cảm thấy ngứa ngáy, Kỷ Vi dịu giọng hỏi: “Anh đứng lên đi được
không?”
Cô cảm giác được lực ép của người đàn ông phía sau, ép đến mức cô không thở nổi, nhưng cũng rất mập mờ.
Lâm Trứ khẽ cười một tiếng: “Không được.”
Sau đó anh tiếp tục áp xuống, ngực dán sát vào sau lưng Kỷ Vi, cô chỉ mặc
một cái váy mỏng, cảm nhận rõ ràng cơ ngực của anh, cả khuôn mặt đều
chôn vào gối.
Lâm Trứ nhẹ nhàng hôn vào vành tai của Kỷ Vi, nói: “Tối nay còn không nói được với em hai câu nữa…”
Tai của Kỷ Vi run lên: “Anh ăn dấm của cháu trai mình sao?”
Ngón tay Lâm Trứ vuốt ve vành tai Kỷ Vi, không đáo, Kỷ Vi cảm thấy động tác này quá thẹn, chỉ có thể nghiêng người né tránh.
Duy trì tư thế này một lúc lâu rồi Lâm Trứ mới xoay người, bế Kỷ Vi lên
giống như bé con, trực tiếp đặt lên đùi mình. Kỷ Vi lập tức ôm lấy cổ
anh, đối mặt với anh, trong mắt hai người đều có đối phương. Hơi thở của anh vẫn còn mang theo mùi rượu thơm ngọt. đột nhiên Kỷ Vi lớn gian, đôi mắt lấp lánh hỏi anh: “Anh thích con nít sao?”
Lâm Trứ: “Cũng tạm.”
“Fans của anh nói anh…già mới có con.”
Không khí đột nhiên ngưng đọng.
Dứt lời, theo bản năng Kỷ Vi nín thở.
Một lúc sau Lâm Trứ nhướng mày, “Em sinh cho anh đúng không?”
Kỷ Vi bừng tỉnh, đúng là tự mình lấy đá đập vào chân mà, đôi mắt cô mơ màng: “Em…..”
“Em sinh đúng không?”
Lâm Trứ hỏi lại.
Kỷ Vi lại ấp úng “em” một hồi lâu.
Lâm Trứ bóp mặt cô: “Em sinh hay không sinh?”
“A……” Kỷ Vi ôm chặt lấy cổ anh, mặt chôn lên vai anh, hung dữ nói: “Anh đừng hỏi nữa….”
Lâm Trứ nghiêng mặt qua, làn da trơn bóng dính sát bên người, anh cúi đầu
hôn xuống, Kỷ Vi cả người run rẩy…rúc vào trong lòng ngực anh giống như chú chim non. Khóe môi Lâm Trứ cong lên, cũng không làm khó cô nữa.
Năm mới qua rất nhanh, cả nhà bên nhau thật ấp áp, cũng rất vui vẻ. Đến
mùng bốn cả nhà Lâm Đế phải về, Lâm Trứ nắm tay Kỷ Vi, dì Trần đỡ Lâm
lão gia đứng ở cửa tiễn họ.
Lâm Ngọc ôm chân Kỷ Vi la lối khóc lóc, cất giọng đứt quãng lên án Lâm Trứ: “Bác cả không được chiếm chị của con…”
“Bác cả là người xấu.”
“Bác cả mau buông tay….”
Lâm Trứ: “……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT