Sau khi sự ngạc nhiên
kết thúc, niềm vui xâm chiếm toàn bộ cơ thể Kỷ Vi, cô vội vàng cúi người đi ra, ngước đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Trứ, vừa định mở miệng nói
chuyện thì tay anh đã chạm vào lỗ tai cô, tiếp theo một cái khẩu trang
khác xuất hiện trong tay anh, anh đeo vào tai cô, chỉnh lại cẩn thận.
Kỷ Vi chớp mắt: “Ơ?”
Tay còn lại của Lâm Trứ chỉnh ở phía bên kia, nghiêng đầu đeo cho cô, thấp
giọng nói: “Bây giờ em cũng được coi là một nửa nhân vật công chúng
rồi.”
Lúc này Kỷ Vi mới ngộ ra, lần trước đi tham dự liên hoan phim, Lâm Trứ đã công khai cô hoàn toàn trước mắt
toàn thể phóng viên truyền thông, hơn nữa với nhiệt độ của weibo lúc đó, chắc hẳn có rất nhiều người nhận ra cô.
Kỷ Vi vội vàng đưa tay chụp lấy khẩu trang, may mà anh tới, nếu không chỉ
có một mình cô đi vào đại học Kim Thành chắc chắn sẽ có rất nhiều người
vây quanh.
Lâm Trứ thấy cô chuẩn bị tốt thì cúi người chào hỏi với chú Lưu, sau đó nắm tay cô.
Kỷ Vi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đưa em vào sao ạ?”
“Ừm.” Lâm Trứ đáp lời, một tay cầm balo của cô, tay kia thì nắm lấy tay cô,
hai người đi về phía cổng. Cổng tây nam không giống cổng chính, bên này
gần ký túc xá lại khá yên tĩnh nên không có quá nhiều người. Kỷ Vi được
anh nắm tay thì trong lòng ấm áp, không nhịn được bèn duỗi ngón tay cùng anh đan xen, cứ vậy mười ngón giao triền.
Lâm Trứ không quay đầu lại, cũng không nhìn cô, chỉ là lòng bàn tay hơi dùng sức, nắm chặt hơn.
Đi một lúc thì điện thoại trong túi của Kỷ Vi vang lên, cô mới chợt nhớ ra mình có hẹn Liêu Mân với Triệu Cận Sinh, vừa định bắt máy thì thấy Liêu Mân và Triệu Cận Sinh bước ra từ dưới bóng cây ngô đồng (1) gần cổng
tây nam. Liêu Mân vui vẻ vẫy tay, đôi mắt mong chờ lấp lánh.
(1) Cây ngô đồng: là một loài thực vật có hoa thuộc nhóm Họ Cẩm quỳ. Hình
thái cây ngô đồng cao, một cây trung bình có thể đạt đến độ cao hơn 12m. Vỏ cây có độ trơn nhẵn, màu xanh biếc, lá cây xanh thẫm nồng đậm, thoạt nhìn rất tươi mát.
Sau sự việc kia, Kỷ Vi đã giải thích với Liêu Mân Lâm Trứ không phải người như thế, anh không hề coi cô là thế thân.
Thật ra Liêu Mân cũng còn trẻ, tâm tư đơn thuần, lại hay mộng mơ, chỉ có một chuyện nhỏ cũng phóng đại lên ngàn lần, hơn nữa lại không hiểu rõ tâm
tư của người lớn cho nên mới lo lắng chuyện Kỷ Vi, nếu đã giải thích rồi thì tất nhiên Liêu Mân cũng sẽ giống Kỷ Vi, cũng sẽ chúc phúc từ tận
đáy lòng cho hai người họ.
Dù sao cũng là nam thần nha…nam thần mà mình thích nhiều năm lại ở cùng với bạn thân của mình… Cảm giác thật bùng cháy.
Kỷ Vi cũng nhanh chóng vẫy lại, Liêu Mân cũng rất thông mình, không trực tiếp gọi tên Kỷ Vi.
Kỷ Vi vẫy tay với Liêu Mân nhưng cũng không quên vẫy với Triệu Cận Sinh,
trên vai cậu là balo màu đen, khuyên tai của cậu lấp lánh dưới ánh nắng, trông thật thu hút.
Cậu hơi mỉm cười, ánh mắt chuyển qua người Lâm Trứ, anh khẽ nâng cằm, dùng ánh mắt lạnh nhạt như thường ngày đáp lại.
Thật ra chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu, ánh mắt hai người ai nấy đều mang theo tia lửa.
Lâm Trứ thu hồi ánh mắt, rũ mi xuống, giống như chưa có gì xảy ra.
Liêu Mân lại cảm giác được không khí giữa hai người này không đúng, cô ấy
đánh mắt về phía Kỷ Vi, Kỷ Vi quả là một cô gái ngốc mà, chắc là vì quá
vui nên không phát hiện ra điều gì, không những thế còn duỗi tay câu lấy ngón tay của Liêu Mân.
Liêu Mân cũng nắm tay cô, chủ đồng làm hòa không khí: “Nam thần đến đưa Kỷ Vi đi học sao ạ?”
Lâm Trứ: “Ừm.”
“Vậy chúng ta mau đi vào thôi, lát nữa lại có nhiều người hơn nữa đấy.”
Vóc dáng Lâm Trứ khá cao, tuy không bộ đồ hôm nay không nổi bật nhưng nét
mày chững chạc vẫn không thể giấu, sợ rằng sẽ sớm có người nhận ra.
Kỷ Vi phụ họa quơ tay: “Đúng vậy, đi thôi đi thôi, phải cẩn thận hơn mới được.”
Liêu Mân cười lấy khẩu trang ra đeo vào, sau đó lại chọc cánh tay Triệu Cận
Sinh, cậu ta bày ra vẻ không tình nguyện mà lấy khẩu trang đen mang vào.
Như vậy toàn bộ đoàn người đều đeo khẩu trang, sẽ ít thu hút sự chú ý của người khác hơn.
Bốn người đi vào trường, trên đường đi có ngang qua thư viện và sân bóng
rổ, nơi nào cũng rộng lớn, trong sân trường xe đạp đi vi vu khắp nơi,
tụm thành tốp ba tốp năm, Kỷ Vi nhìn cái gì cũng lạ, không hề chớp mắt.
Cô túm lấy cánh tay của Lâm Trứ, anh cúi đầu “hửm” một tiếng.
Kỷ Vi nhón chân nhỏ giọng hỏi: “Đại học của anh có lớn như này không?”
Lâm Trứ thong thả đáp: “Cũng gần như vậy, hai trường không khác nhau mấy.”
Nơi anh học là Học viện điện ảnh Kim Thành, trường đó cũng giống như Đại
học Kim Thành, xếp hàng không thua gì nhau, đều có những giảng viên tốt
nhất.
Liêu Mân nghe lén hai người nói
chuyện thì cười đáp: “Vi Vi, cậu ngốc quá, sao lại giống nhau được chứ,
cậu thử qua học viện điện ảnh rồi sẽ biết, bên đó toàn là anh đẹp trai
bạn đẹp gái, chọn đại ra một người cũng có thể so sánh đấy.”
“Cái này…chắc phải vậy rồi.” Kỷ Vi gật đầu, ý là mình đã biết.
Liêu Mân lại cười: “Nếu cậu và Triệu Cận Sinh đến học viện điện ảnh, nói
không chừng cũng có thể rất nhanh sẽ được giảng viên chú ý đến đó, hai
cậu lớn lên đều đẹp vậy mà.”
Triệu Cận Sinh vốn dĩ đang đeo tai nghe, nghe cô ấy nói vậy thì theo bản năng nhìn về phía Lâm Trứ.
Lâm Trứ híp mắt, lại rũ mi xuống, tay anh hơi nâng lên bàn tay hai người đang nắm, xoa xoa ngón tay cô.
Triệu Cận Sinh đột nhiên gỡ tai nghe, nhìn về một chiếc xe đạp bên kia, nói
với Liêu Mân và Kỷ Vi: “Khoa tài chính ở bên kia, giờ mình phải đi đường khác rồi, vừa lúc có chiếc xe đạp trống, mình lấy đi qua đó đây.”
Vốn dĩ kế hoạch của cậu là đưa Kỷ Vi đến khoa cô, sau đó mới tự mình đạp xe về khoa tài chính, nhưng lúc này cậu chỉ ước gì nhanh chóng chạy đi.
Liêu Mân ngạc nhiên, “Ơ, được rồi.”
Kỷ Vi cũng nhìn thấy bảng hướng dẫn đến khoa tài chính, cô nói: “Vậy cậu cẩn thận nhé.”
Triệu Cận Sinh nhìn đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Vi lộ ra bên ngoài, biểu tình ôn
nhu xuống, cậu gật đầu, quay người đi đến lấy xe đạp bên kia, ngồi lên
đi mất.
Bộ dạng thoải mái, dáng người mạnh mẽ, nhìn rất đẹp trai.
Liêu Mân thấy Triệu Cận Sinh đi rồi thì nói với Kỷ Vi: “Cậu có thấy Triệu Cận Sinh lại cao lên không?”
Kỷ Vi cũng không chú ý lắm, “Hình như có cao đấy.”
“Bây giờ cậu ấy ngày càng cao, nhìn cũng ngày càng đẹp ra đấy.” Liêu Mân
buộc miệng ra câu cảm thán, Kỷ Vi cười cười, không trả lời.
Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Trứ, đang muốn nói chuyện thì lại chạm phải ánh mắt của anh, ánh mắt đó có một chút khó chịu.
Kỷ Vi: “Dạ?”
Lâm Trứ không mở miệng, nắm chặt tay cô, tiếp tục đi.
Từ cổng phía tây nam đi đến ngã tư đoạn đường, nơi đây ngoài khoa truyền
thông còn có khoa quản lý doanh nghiệp, càng đi vào người lại càng ít,
phải đi thêm một lúc mới tới.
Kỷ Vi đi một đoạn mới có chút hối hận vì sao phải tự đi bộ vào, xa quá đi mất.
Cô chỉ muốn vào nhận lớp, xem tình hình trong khoa rồi sau đó rời khỏi, cùng về nhà với Lâm Trứ.
Liêu Mân cũng oán giận: “Trường học lớn quá đi mất.”
“Ừm.”
Dù sao thì đường này không nhiều người đi, tuy cung có tụm ba tụm năm
nhưng trên cơ bản không ai nhìn ai cả, điều này giúp cho thân phận Lâm
Trứ vẫn chưa bị phát hiện, Kỷ Vi luôn nắm tay anh, hai người như một cặp sinh viên đi dạo sân trường.
Đi hết một con dốc liền nhìn thấy khoa truyền thông.
Khoa truyền thông là một khoa mới, nơi học cũng mới xây, nguyên nhân là do
từ trước đến nay đại học Kim Thành chủ yếu là quản lý doanh nghiệp và
tài chính, khoa truyền thông thuộc về lĩnh vực mới.
Liêu Mân nhìn thấy khoa của Kỷ Vi thì thốt lên lời hâm mộ: “Đẹp quá nha, không hổ danh là khoa mới.”
“Ừm, chúng ta tạm biệt ở đây nha.” Cô ấy còn phải đi tiếp, sau đó đi qua một khu khác, bên đó gần với khoa quản lý doanh nghiệp của mình.
Kỷ Vi gật đầu: “Được, lần sau hẹn đi chơi nhé.”
Liêu Mân cười “ừ ừ” đáp, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Trứ, “Nam thần, em đi đây,
anh chăm sóc Kỷ Vi nha, nếu lát nữa có bị phát hiện thì nhớ gọi cho em,
em đến giải vây cho bạn ấy.”
“Được rồi.” Lâm Trứ gật đầu.
Liêu Mân xoay người chạy về phía sườn núi.
Kỷ Vi và Lâm Trứ đứng tại chỗ nhìn một lúc rồi mới quay người đi đến khoa
truyền thông, vòng qua sân bóng rốt cuộc cũng thấy trước cửa khoa có rất nhiều gian hàng chào đón tân sinh viên, có không ít học trưởng, đàn
anh, đàn chị đứng cầm bảng chào. Đến tận bây giờ mới cảm giác được có
nhiều người, Kỷ Vi nắm chặt tay Lâm Trứ.
Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô.
Kỷ Vi nắm tay anh đi đến một bên, nhỏ giọng nói: “Người nhiều quá.”
Lâm Trứ: “Ừm.”
“Anh đi vào với em có khi nào sẽ bị nhận ra không ạ?”
Vừa dứt lời thì bên cạnh có hai chiếc xe đạp chạy ngang qua, hai cô gái ngồi trên xe theo bản năng nhìn về phía bọn họ.
Kỷ Vi bị dọa, nhanh chóng dùng thân mình chắn cho Lâm Trứ, nhưng cô còn thấp hơn anh một cái đầu.
Lâm Trứ dựa vào thân cây, kéo cô qua, ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên
trán cô, nói: “Không có chuyện gì đâu, chúng ta vòng qua đám đông, trực
tiếp đi vào khu giáo vụ luôn.”
“Được ạ.” Kỷ Vi muốn cùng Lâm Trứ hẹn hò hơn, còn chuyện ở trường, thôi để cơ hội lần sao vậy.
Cô cũng nhón chân hôn lên khóe môi anh.
Lâm Trứ cong môi, nắm tay cô đi vào.
Mới vừa đặt chân vào liền có học trưởng và đàn chị nhìn qua, Kỷ Vi nhanh
chóng kéo Lâm Trứ đi qua hướng hành lang bên cạnh, bên này gần hồ nước
nên có ít người hơn.
Lâm Trứ vẫn bình tĩnh để mặc cô kéo đi.
Đôi mắt dừng trên chùm tóc đuôi ngựa của cô, lúc đi sẽ lúc lắc qua lại, lộ ra cần cổ trắng nõn.
Lâm Trứ nhìn xung quanh, nam sinh trẻ tuổi từng người đi qua đi lại, trên
người họ tản ra hơi thở thanh xuân giống như Kỷ Vi, Lâm Trứ siết chặt
tay, cúi đầu hắng một tiếng, anh kéo Kỷ Vi lại, sau đó cô đổ vào người
anh, bước chân cũng ngừng, Lâm Trứ ôm eo cô từ phía sau, cúi đầu hỏi bên tai cô: “Em cảm thấy… anh đẹp trai sao?”
Vì anh kề môi bên tai Kỷ Vi nên nó dần trở nên phiếm hồng.
Cô không biết tại sao anh lại hỏi vấn đề này, Kỷ Vi cũng hắng một tiếng rồi mới đáp: “Đẹp ạ…”
“So với mấy nam sinh viên tuổi trẻ thì sao?” giọng nói Lâm Trứ càng thấp,
anh mặc áo sơmi đen, từ phía sau ôm lấy cô, giống như ôm một cô bạn gái
nhỏ nhắn của mình.
Người bên cạnh đi qua theo bản năng mà nhìn họ một cái, tuy rằng không thấy mặt nhưng cũng không ngại nhìn nhiều một chút.
Mới khai giảng thôi mà đã nói chuyện yêu đương, định so vẻ với cẩu độc thân chúng tôi đấy à, biến biến biến.
Kỷ Vi ‘ơ’ một tiếng, muốn nghiêng đầu nhìn Lâm Trứ nhưng lại bị anh ôm
chặt không cho động đậy, Kỷ Vi chợt nhận ra, anh đây là để ý đến tuổi
tác sao?
Đột nhiên Kỷ Vi có chút mừng thầm.
Khóe môi trong khẩu trang của cô cong lên, cô cố ý nhịn cười, “Đẹp trai hơn nhiều so với bọn họ…”
“Phải không….” Lâm Trứ vừa lòng, ôm một lúc mới buông tay.
Đến khu giáo vụ thì Lâm Trứ không đi theo nữa, anh chỉ đứng dưới lầu chờ
cô, Kỷ Vi tư mình đeo balo lên lầu. Trên này rất nhiều người, có người
cầm theo giấy ký túc xá đi ra, cũng có người cầm theo đi vào, còn có vài học trưởng dẫn theo đàn em đi đến, rộn ràng nhốn nháo. Kỷ Vi đi lên
phía trước xếp vào hàng.
Rất nhanh đã đến lượt mình, cô lễ phép chào giảng viên.
Thủ tục giấy tờ rất thuận lợi, Kỷ Vi cầm tờ giấy ký túc xá nhìn thoáng qua, thầy ngồi phía trên nói với cô: “Nếu không biết ký túc xá ở đâu thì em
có thể ra bên ngoài hỏi đội hỗ trợ.”
Kỷ Vi đi ra ngoài, thấy vậy thì ‘a’ nhỏ một tiếng.
Hôm nay cô không định đến ký túc xá, sau khi chào tạm biệt giảng viên xong
liền đi xuống lầu, chưa đi được hai bước đã đụng phải một nam sinh viên, người này từ tầng một bước nhanh xuống dưới, Kỷ Vi thấy vậy thì nhanh
chóng nhường đường, người kia đi qua bên người cô, mặt mày tức giận, có
chút không kiên nhẫn.
Nhưng đi được hai bước đã quay đầu lại.
Kỷ Vi cũng ngẩng đầu lên nhìn đối phương, cô sửng sốt, cô nhanh chóng kéo khẩu trang lại theo bản năng.
Chung Lãng híp mắt nhìn cô, Kỷ Vi có chút hoảng, định nhanh chóng xuống dưới.
Chung Lãng đưa tay chặn trước mặt Kỷ Vi, ý muốn không cho cô đi.
Kỷ Vi hít sâu một hơi.
Chung Lãng nhìn cô, nửa ngày sau mới cười nói: “Tôi tưởng là ai chứ…”
“Kỷ Vi sao?”
“Sao em lại thích tên đàn ông lớn tuổi ấy nhỉ?”
Hô hấp của Kỷ Vi tạm dừng, sao mới gặp nhau có một lần mà người này cũng
nhận ra cô vậy? Cô nhỏ giọng phản bác: “Ai lớn tuổi chứ…”
Chưa nói dứt câu thì một bàn tay khác đã túm lấy cánh tay Chung Lãng, đem tay cậu ta hất ra.
Chung Lãng quay đầu thì lập tức đối diện với ánh mặt lạnh nhạt của Lâm Trứ.
Lâm Trứ nắm lấy tay Kỷ Vi, sau đó nhanh chóng khom lưng nửa bế cô lên, quay người bước đi.
Chung Lãng: “……”
Mẹ nó! Kiêu ngạo vậy à!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT