Những người ở đây chỉ có Kỷ Vi và Liêu Mân lập tức nhận ra giọng nói này, Liêu Mân bật ra tiếng kêu nhỏ, Triệu Cận Sinh và Chu Mục dựa vào phản ứng của hai người cũng phần nào đoán ra được ai đến đây, về phía Chung Lãng, rõ ràng là không quen biết nhau, cậu ta vẫn cầm cơ gõ xuống đất, nét mặt lạnh đi, nhìn về phía Kỷ Vi.

Kỷ Vi nào còn quản được người khác, đặt cây cơ trong tay xuống rồi lập tức như con chim nhỏ bay về phía Lâm Trứ, cô nhón chân nhìn bạn trai thành thục của mình: “Anh về hồi nào vậy?”

Lâm Trứ đưa tay nắm lấy cổ tay cô, xoay người dẫn cô đi xuống lầu, cất tiếng đáp: “Lúc chập tối anh đã về rồi. Không phải anh đã nói sẽ dẫn em theo hoạt động tiếp theo sao?”

“Em còn nghĩ lâu lắm mới đến chứ.” Kỷ Vi theo bản năng đi nhanh theo anh xuống dưới, một lúc sau lại chợt bừng tỉnh, cô nắm tay Lâm Trứ kéo lại, nói: “Em đi qua nói với Liêu Mân một tiếng đã.”

Lâm Trứ thả tay cô ra, đút hai tay vào túi quần, đứng ở nơi góc khuất dưới lầu.

Kỷ Vi cười tủm tỉm nhìn anh, nhón chân cách một lớp khẩu trang hôn lên môi anh, đôi mắt Lâm Trứ híp lại, không động đậy. Hôn xong Kỷ Vi nhanh chóng quay người chạy lại lên trên, vừa rẽ vào chỗ ngoặt đã thấy Liêu Mân, Triệu Cận Sinh và Chu Mục đi ra, Liêu Mân nhìn thấy Kỷ Vi thì lập tức vẫy tay: “Không phải cậu đi về sao?”

Kỷ Vi thấy ba người cũng đang đi về phía mình thì đứng tại chỗ chờ họ, đáp lời: “Mình quay lại nói với các cậu một tiếng.”

Liêu Mân “ừ” nhẹ, cười nói: “Đi nhanh đi, tụi mình cũng sắp về đây.”

Kỷ Vi cứ đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt của cô đang nhìn chằm chằm Liêu Mân, một màn vừa nãy mới phát sinh bên bàn bida vẫn còn rõ trước mắt, Chung Lãng nói vậy khiến cho sắc mặt của Triệu Cận Sinh và Liêu Mân cùng biến đổi, Kỷ Vi lại rất để ý đến Liêu Mân. Cô hơi chần chờ, muốn mở lời nói vài điều nhưng Liêu Mân đã đeo túi đi tới, nói: “Ngày sau mình có tìm bạn trai sẽ trốn cậu nha, chờ tình cảm bọn mình tốt lên một chút rồi sẽ ra mắt cậu sau nhé.”

Ngay lập tức Kỷ Vi liền nghe ra ý chua xót trong lời của Liêu Mân, cô nhớ lại bộ dáng siêu vui vẻ của Liêu Mân khi mới bước chân vào quán bida.

Cô hỏi do dự, nói: “Mình xin lỗi.”

Nói xong thì mặt cô có phần trắng bệch, vội vàng quay người chạy xuống lầu.

Lúc nhỏ ở trường cũng vậy, tiểu học, sơ trung rồi đến cao trung (1), dù cho khoảng thời gian nào thì cô cũng là người dễ gây chú ý, nhưng bản thân cô lại không để ý lắm, cô rụt rè, hướng nội, kể từ khi gia đình xảy ra biến cố thì cô cũng bắt đầu nhốt mình vào thế giới riêng. Cho nên mặc dù đã đến Kim Thành lâu như vậy rồi nhưng bạn tốt thân quen cũng chỉ có mấy người bọn họ, hơn nữa cô cũng rất ít chủ động kết bạn, những đề tài mà các bạn nữ khác nói đến vẫn còn xa lạ với Kỷ Vi.

(1) Sơ trung và cao trung: tương đương cấp 2 và cấp 3

Lúc trước Đỗ Nhược thích Triệu Cận Sinh, sau lại phát hiện người Triệu Cận Sinh thích chính là cô thì ánh mắt sau này của Đỗ Nhược luôn làm Kỷ Vi nhớ rất rõ, cho nên càng về sau cô càng không còn chơi với Đỗ Nhược nữa, hai người đều hiểu ý nhau không nhắc đến cái tên Triệu Cận Sinh.

Bây giờ đến Liêu Mân, Kỷ Vi quả thật không biết phải làm sao, cô có thể không nói chuyện, không chơi chung với Đỗ Nhược nhưng ngàn vạn lần cô vẫn muốn tiếp tục thân thiết với Liêu Mân.

Nhìn thấy Lâm Trứ đang đứng chỗ góc khuất, Kỷ Vi vội vàng chạy đến chỗ anh, cầm lấy bàn tay to của anh.

Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô, siết chặt tay dẫn cô ra ngoài, ở đó có một chiếc xe hơi màu đen đậu sẵn, Lâm Trứ mở cửa xe cho Kỷ Vi vào trước, sau đó anh cũng nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Lâm Trứ đưa tay gỡ khẩu trang ra, nghiêng người nhìn Kỷ Vi: “Về nhà rồi học đánh bida?”

Kỷ Vi bỏ những suy nghĩ đó qua một bên, cô cười hỏi lại: “Anh dạy em nha?”

“Được.” Lâm Trứ ôm eo Kỷ Vi, có phần bá đạo kéo cô hẳn vào lòng ngực mình, nghiêng đầu hôn lên đôi môi cô.

Phía bên này.

Sau khi nghe Kỷ Vi nói lời xin lỗi, Liêu Mân sửng sốt một lúc, cho đến khi Triệu Cận Sinh đưa tay vỗ vai cô ấy thì Liêu Mân mới hoàn hồn, cô ấy chớp mắt, lúc sau mới cất lời: “Thật ra mình không trách cậu ấy.”

Triệu Cận Sinh vò đầu tóc, sau lại chạm vào khuyên tai, đáp: “Mình biết, tính cậu ấy là như vậy, đâu phải cậu không biết.”

Chu Mục tiếp lời: “Người cậu ấy để ý chắc chắn là cậu.”

Liêu Mân quay lại tiệm bida còn sáng đằng kia, lúc quay đầu lại thì cúi thấp đầu cất giọng buồn buồn: “Mình biết chứ, cậu ấy sẽ không thích người như Chung Lãng. Mình không trách cậu ấy, chỉ là….ai da, đúng là người đẹp thì dễ được chú ý mà.”

Nói xong, Liêu Mân nhìn về phía Triệu Cận Sinh, bên tai cậu đỏ ửng, cậu nhanh chóng bước xuống lầu: “Mình không phải bởi vì cậu ấy đẹp nên mới thích, như Chu Mục đó, cũng đâu có thích Kỷ Vi đâu.”

Chu Mục đi phía sau đáp lời: “Đúng đó, mình không thích Kỷ Vi đâu, mình thấy cậu ấy không hợp với mình.”

Liêu Mân đứng tại chỗ nhìn hai cậu trai một trước một sau đi xuống lầu, cô ấy thở dài một hơi, nhanh chóng đuổi theo, nói: “Hai cậu phải đưa mình về nhà đó.”

“Không thành vấn đề.” Hai người trăm miệng một lời.

Liêu Mân lại tiếp tục nói: “Trời ạ, mới nãy mình quên chào hỏi với nam thần mất rồi.”

Triệu Cận Sinh nhìn Liêu Mân: “Mình thì miễn dịch rồi, dù sao phải công nhận anh ta thành thục thật đấy, cái khí chất như thế này không biết chừng nào mình mới có.”

Chu Mục: “Chờ cậu đến 30 tuổi rồi tính! Chờ xem sao!”

Triệu Cận Sinh lười biếng đáp: “Nếu mình sớm chững chạc hơn một chút thì có phải cậu ấy sẽ thích mình đúng không?”

Chu Mục: “Có lẽ vậy.”

Liêu Mân: “Vậy cậu nhanh nhanh chững chạc vào…..”

Theo sau là một chuỗi tiếng cười không dứt.

Xe quay về biệt thự, Lâm Trứ mở cửa bước xuống, Kỷ Vi theo sát phía sau anh, cô lấy điện thoại ra, vừa bước lên bậc thang vừa nghĩ gửi tin gì cho Liêu Mân.

Rốt cuộc vẫn chần chờ không gửi, bởi vì lúc nãy nói lời xin lỗi nhưng chưa nhận được câu trả lời của Liêu Mân, trong lòng Kỷ Vi không sao an tâm được.

Lâm Trứ treo áo khoác, quay đầu nhìn cô nhóc đang đứng ở bậc thang, anh sửa lại tay áo, ánh mắt vẫn nhìn cô.

Trong lòng Kỷ Vi rối rắm nên không hề chú ý đến ánh mắt của Lâm Trứ, tâm tư loạn cào cào, cho đến khi có một bóng đen phủ trên đỉnh đầu thì cô mới đột nhiên ngẩng lên, Lâm Trứ nhìn cô, cúi đầu hỏi: “Nghĩ gì đó?”

“Nghĩ chuyện ở tiệm bida sao?” Gương mặt anh lạnh nhạt, chỉ có đôi mắt đang híp lại.

Kỷ Vi lắc đầu: “Không phải, em…cái anh khóa trên kia…”

“Cái anh nào?” Lâm Trứ đưa tay lấy túi xách cô đang đeo, Kỷ Vi nhìn theo động tác của anh, người đàn ông cao lớn này đang cầm túi xách nhỏ của cô, hình ảnh chẳng hợp nhau tí nào, nhưng vẫn mang theo một chút ái muội, ít nhất lúc cô đi dạo phố vẫn thường nhìn thấy có không ít cặp đôi có bạn trai cầm túi xách cho bạn gái.

Kỷ Vi tiến lên một bước ôm lấy eo anh, mặt chôn trước ngực anh, nói: “Cái anh khóa trên muốn chỉ em chơi bida là người Liêu Mân thích, em ngại lắm.”

Lâm Trứ không ôm lại cô, nghe xong chỉ cười nhạo một tiếng.

Kỷ Vi ngẩng đầu nhìn anh, có phần không rõ, Lâm Trứ đáp: “Không cần ngại gì đâu, bạn của em sẽ hiểu thôi. Cô ấy cũng rất thích chơi với em, em cũng phải tin tưởng người ta chứ. Dạng nam sinh này giống như một gã thợ săn, vừa có thông minh vừa có ngoại hình thì tất nhiên sẽ có phần tự tin.”

Kỷ Vi ngẩn người, tiếp tục nhìn hắn.

“Sao anh biết vậy?”

Lâm Trứ kéo tay cô ra, bình tĩnh đáp: “Anh diễn kiểu nhân vật như thế này rồi.”

Cao tam (2) năm đó ấy anh mười chín tuổi, lần đầu tiên làm diễn viên, bởi vì có ngoại hình xuất chúng nên được chọn trực tiếp làm nam ba, nhập vai một anh chàng học sinh hư, đây là bộ điện ảnh đứng thứ hai trong nội dung thanh xuân vườn trường. Người nam sinh năm đó có thành tích ưu tú, thích đánh nhau, chơi bida, trượt băng, tính cách chủ đạo là hư hỏng, điều này cũng không làm mất đi sự nổi tiếng của cậu, bởi chỉ cần có cá tính, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ đẹp trai ngây người…

(2) Cao tam: tương đương lớp 12

Kỷ Vi chạy đến chắn trước mặt anh.

“Cho nên lúc còn trẻ anh cũng giống như thế sao?”

Ánh mắt Lâm Trứ vẫn nhàn nhạt, một lúc sau anh đáp: “Không có.”

“Vậy anh có hút thuốc không?” Bỗng nhiên Kỷ Vi có phần tò mò về quá khứ của anh, Lâm Trứ nghiêng mình ngồi xuống ghế sô pha, vén tay áo lên, thong thả lấy khay đựng trà.

Kỷ Vi vội bước đến phía đối diện, nhanh như chớp ngồi xếp bằng trên thảm, chống cằm nhìn anh, chờ anh trả lời.

Dường như trong những làn khói thuốc Lâm Trứ nhìn thấy được gương mặt xinh đẹp của cô nhóc, khóe môi anh cong lên: “Có hút.”

“Mười chín tuổi đã hút rồi.”

Lúc đóng phim khi có được thời gian nghỉ ngơi anh chỉ ngồi tựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc hút.

“Sớm như vậy ạ? Ông không la anh sao?”

Lâm Trứ đưa cho Kỷ Vi một ly trà, không đáp.

Cảm giác trong lòng Kỷ Vi là lạ, nghe ra ý tứ từ trong quá khứ của anh, cô bưng ly trà, cái miệng nhỏ hơi chu ra thổi nguội, chậm rãi uống, một lúc sau dì Trần bước từ trên lầu xuống, nãy giờ dì ở trong phòng ngổi trò chuyện với Lâm lão gia, chờ đến khi ông ngủ, dì xuống dưới thì thấy Lâm Trứ và Kỷ Vi đang uống trà. Dì cười hỏi: “Ăn khuya không?”

Kỷ Vi nghiêng đầu, mỉm cười với dì Trần: “Con không ạ.”

“Lâm Trứ thì sao?”

Lâm Trứ: “Cũng không ăn.”

“Vậy được rồi.”

Dì Trần nhìn nhìn đánh giá, thấy không khí giữa hai người rất hài hòa, có hơi không giống lúc trước. Tam tình dì vui vẻ, chuẩn bị một ít bánh quy đem ra cho hai người uống trà.

Dì Trần đặt bánh xuống liền đi, Kỷ Vi lấy đầu ngón tay gõ bàn, chu chu miệng nhỏ, ý bảo chuyện bida.

Lâm Trứ nhìn bộ dạng cô nhóc thì nhướng mày: “Em tắm rửa trước đi.”

“Tắm xong rồi lại đổ mồ hôi nữa thì làm thế nào?”

Lâm Trứ nhàn nhạt đáp: “Vậy tắm lại một lần nữa.”

“Cũng được ạ.”

Tối nay Kỷ Vi có ăn lẩu, trên người vẫn còn vướng mùi, hơn nữa tuy tiệm bida khá sạch nhưng vẫn bị ám không ít mùi. Cô lên lầu, thuận tiện cúi đầu nhắn tin wechat với Liêu Mân.

Cô không còn ngại nữa, trực tiếp gửi một tin hỏi: 【 Về đến nhà chưa? 】

Nhấn gửi xong thì Kỷ Vi hơi khẩn trương, đến lúc lên đến lầu ba thì Liêu Mân đã trả lời: 【 Đã về đến nhà rồi, tối nay trên tàu điện ngầm nhiều người lắm, Triệu Cận Sinh và Chu Mục đưa mình về, tụi mình còn đi uống nước trái cây nữa, cậu thì sao? Nam thận tự mình đến đón cậu có bị fans phát hiện không đấy? 】

Liêu Mân trả lời lại rất nhiều, giọng điệu không giống lúc nãy, Kỷ Vi thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cô nhắn một cái icon, sau đó đáp: 【 Không có, ra xe là về luôn, icon mặt cười. 】

Liêu Mân: 【 icon mặt cười. 】

Liêu Mân: 【 Ý, sao giống Triệu Cận Sinh vậy chứ, ha ha. 】

Kỷ Vi cúi đầu, cậu được câu không nhắn tin nói chuyện với Liêu Mân, sau đó mới đi vào phòng tắm. Sau khi xong hết mọi chuyện thì đã là nửa tiếng sau, cô mặc một cái quần đùi màu trắng phối áo thun đen, sấy khô tóc rồi mới xuống lầu, đi về phòng bida. Phòng bida không ở trong nhà, nó được đặt đằng sau hồ bơi.

Đi ngang qua hồ bơi có mặt nước lóng lánh, Kỷ Vi đẩy cửa phòng bida ra, cô đưa tay đến chỗ công tắc, lúc này một bàn tay từ phía sau bắt lấy tay cô.

Kỷ Vi hoảng hồn, hét nhỏ một tiếng, cánh tay kia xoay người cô qua, đem cô đè lên vách tường, ngay sau đó ánh đèn bật sáng.

Theo sau tiếng “tách” cô cảm thấy bị chói mắt, Kỷ Vi nhìn thấy Lâm Trứ vẫn còn mặc áo sơmi màu đen phối với quần dài, tay chống trên đỉnh đầu cô nhìn xuống.

Giọng nói Kỷ Vi liền mềm mại, nhỏ nhẹ nói: “Anh dọa em chết mất.”

Lâm Trứ không đáp, cứ vậy nhìn cô, Kỷ Vi cảm thấy không được tự nhiên, cô hơi giãy giụa, tay anh đi xuống lướt qua cổ cô, mặt Kỷ Vi chẳng mấy chốc đỏ bừng, đầu óc liền nhớ đến cảnh hai người ở trên giường lần trước, cô theo bản năng đưa tay ôm lấy cô anh, mặt không hề bớt đỏ.

Giọng nói anh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn: “Trễ vậy rồi, mặc đẹp như thế cho ai nhìn hửm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play