Cuối tuần này rất đặc biệt, khác hoàn toàn với những ngày cuối tuần mà Hạ Tuyển từng trải qua. Có rất nhiều người đến tham quan triển lãm, Hạ Tuyển không thể không đứng sát bên Thích Giang Chử, để tránh cho hai người bị tách ra trong đám đông.
Bởi vậy y chỉ cần thoáng nghiêng đầu là đã có thể nhìn thấy Thích Giang Chử.
Thanh âm giảng giải của nhân viên cùng những người xung quanh đều bị Hạ Tuyển quăng ra sau đầu, y không có thể khống chế tốt tinh thần của chính mình, đã sớm quên mất mong muốn đi xem triển lãm lúc ban đầu.
Thích Giang Chử đứng bên cạnh chú ý thấy y đang phiêu diêu ở nơi nào đó, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lúc này một đôi tình nhân cười cười nói nói đi qua, đánh gãy dòng suy nghĩ của Hạ Tuyển, y không thể nghe rõ, vì vậy theo bản năng nhích lại gần Thích Giang Chử.
Thích Giang Chử hỏi: "Một lát em còn muốn làm gì nữa không?"
Khoảng cách rất gần, Hạ Tuyển đột nhiên không kịp chuẩn bị trộm được một "động tác thân mật ", thật ra đây chỉ là một việc rất nhỏ bé, nhỏ bé đến có thể nói là không đáng kể, nhưng mỗi khi rơi vào người mình thích thì những chuyện nhỏ bé không đáng kể này vẫn luôn có thể được khuếch đại trở thành vô hạn to lớn, không biết có phải do động tác thân mật này đã cho y dũng khí hay không, cũng có thể là do sự hưng phấn được tích trữ từ suốt ngày hôm qua đến tận bây giờ vì đạt được thành tích cao hơn mong đợi của mình, hoặc có lẽ là do cả hai chăng.
Có nhiều việc bản thân đã suy nghĩ rất nhiều cũng không có cách nào quyết định, nó chính là cần tâm huyết dâng trào tới thúc đẩy.
Hạ Tuyển bật thốt lên: "Anh, hôm nay em có thể đến nhà anh được không?"
Sau khi nói xong, nhiệt huyết lui xuống, y thực sự không chắc chắn lám, sau đó y lại nhìn thấy Thích Giang Chử gật đầu cười, phát giấy thông hành cho y.
Ăn xong bữa tối, Hạ Tuyển cầm điện thoại ngồi trên ghế sofa học từ mới.
"Thành tích gần đây của em như thế nào rồi?" Thích Giang Chử hỏi.
"Cũng kha khá." Hạ Tuyển đặt di động lên trên đùi, nói.
Trên thực tế Hạ Tuyển muốn nói với Thích Giang Chử rằng, kết quả lần thi này của y cực kỳ tốt, so với bất kì kết quả nào trong quá khứ đều tốt hơn rất nhiều, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn nào, y rất có thể được vào trong một trường đại học tốt.
Thành tích của Hạ Tuyển ít nhiều gì Thích Giang Chử cũng có thể từ trong miệng của Thích Nhiên biết đến chút ít, Thích Nhiên với thành tích trung bình đánh giá Hạ Tuyển chỉ có ba chữ "không phải người", Thích Nhiên nhanh gọn lẹ mà chia tất cả mọi người hơn cậu ở bất kì phương diện gì vào trong nhóm "không phải người".
Cho nên hắn biết rõ tình huống thật so với câu "cũng kha khá" của Hạ Tuyển là tốt hơn rất nhiều, Hạ Tuyển là một đứa nhỏ không cần người khác bận tâm, điểm này Thích Giang Chử gần như là bắt đầu từ lúc mới gặp y đã biết.
Thích Giang Chử cười cười hỏi: "Có nghĩ tới sau khi lên đại học sẽ đổi đến thành phố khác sống không?"
"Trước đây có nghĩ tới..."
Thế nhưng bây giờ y muốn thay đổi chủ ý, Hạ Tuyển ngẩng đầu nhìn Thích Giang Chử, hàm hồ nói: "Bây giờ còn chưa nghĩ kỹ, em lại còn bị say xe."
Lý do mà không có chút sức thuyết phục nào ở phía sau là y mới miễn cưỡng nghĩ ra.
Thích Giang Chử lại không vạch trần y, chỉ nói: "Không vội, chuyện này phải cân nhắc thật kĩ."
Người tá túc cũng không mấy thành thật, vì đã có kinh nghiệm của lần trước, vào lúc hừng đông lại rón rén chạy vào phòng Thích Giang Chử.
Hạ Tuyển cẩn thận từng bước đi tới đầu giường, ngưng thở mà nhìn chằm chằm Thích Giang Chử một lát, xác nhận Thích Giang Chử sẽ không tỉnh dậy mới nhỏ giọng nói: "Anh, kết quả thi của em cực kỳ tốt."
Y muốn nói chuyện này với Thích Giang Chử.
Hạ Tuyển giống như sợ Thích Giang Chử không tin, lại cường điệu nói: "Thật sự cực kỳ tốt."
Chăn bỗng nhiên động đậy, tim Hạ Tuyển "lộp bộp" một tiếng, sau đó nghe thấy Thích Giang Chử nói: "Ân, anh biết rồi."
Y kinh ngạc phát hiện Thích Giang Chử mở mắt ra, không giống như đã bị đánh thức, rõ ràng từ đầu tới đuôi Thích Giang Chử cũng không có ngủ, tất cả những hành động không thành thật của y đều được lưu vào trong đáy mắt.
Hạ Tuyển sợ hết hồn, tim đập nhanh như đánh trống, qua một lát y mới nhớ ra mình đang ở trong hoàn cảnh gì, tự giận mình mà cúi đầu không nhìn đối phương, bướng bỉnh mà cường điệu lặp lại: "Thật đó."
"Giận rồi sao?" Thích Giang Chử hỏi.
Hạ Tuyển nghĩ đã làm thì phải làm đến cùng, vén chăn lên chen vào giường Thích Giang Chử, hai người cùng nằm trên một cái giường đơn có chút khó khăn, không thể làm gì khác hơn là cả hai đều phải nằm nghiêng.
Ở trong không khí quá lâu, Hạ Tuyển mang theo một thân hơi lạnh, Thích Giang Chử không nhận được đáp án của Hạ Tuyển, Hạ Tuyển cũng đã triệt để quên mất chuyện đó. Cánh tay của y và Thích Giang Chử đặt cùng một chỗ, nhiệt độ của đối phương chậm rãi truyền qua người y.
Tầm mắt của y trượt từ đôi mắt đến chóp mũi của Thích Giang Chử, sau đó thì dừng lại trên đôi môi hơi mở ra của hắn. Hạ Tuyển nhớ lại ngày sinh nhật của Thích Giang Chử, y cảm nhận được nhiệt độ nóng rực trên môi Thích Giang Chử, thân thể lại cũng không biết tại sao mà bắt đầu nóng lên.
Hạ Tuyển rất muốn chạm vào... Đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn, chỉ cần y hơi nghiêng đầu xuống, môi y đã có thể dễ như ăn cháo mà chạm vào khóe môi Thích Giang Chử.
"Thật sự không thể cho em ứng trước một chút sao?" Hạ Tuyển thầm nghĩ trong lòng.
Giống như là đang đòi hỏi một vật mà mình yêu thích, dùng thành tích y đạt được để làm trao đổi. Nói cho cùng tại sao y lại muốn nói cho Thích Giang Chử biết? Nói với Thích Giang Chử, thành tích của mình rất tốt, muốn dùng việc này để chứng minh cái gì?
Dùng để chứng minh sau này mình còn có thể càng tốt hơn, trong tương lai không xa, y sẽ có thể có đầy đủ tư cách đứng bên cạnh Thích Giang Chử, trước mắt đối với Hạ Tuyển mà nói, có thể dùng để làm bảo đảm với Thích Giang Chử tựa hồ chỉ có những con số có thể làm người khác thỏa mãn này mà thôi.
Lúc y nói chuyện này, tim đều không ngừng đập loạn, muốn trực tiếp ôm lấy Thích Giang Chử, muốn dùng những con số này để đòi hỏi một cái hôn từ Thích Giang Chử.
Ý nghĩ này chỉ cần mới xuất hiện giống như đã tìm được rất nhiều lí do khiến y không thể không làm, hơn nữa bất luận lý do đó có hoang đường đến cỡ nào, trong khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện, kỳ thực dục vọng cũng đã chi phối hoàn toàn hành động của y.
Y muốn ứng trước một động tác hơn cả nắm tay cùng ôm ấp, để xác nhận mối quan hệ thân mật của họ.
Hạ Tuyển quả thật cũng đã hành động như vậy, y sốt sắng mà quên mất hô hấp, khoảng cách giữa bọn họ đã rút ngắn lại còn 1 cm.
Là một khoảng cách rất thích hợp để hôn môi, y nhìn chằm chằm Thích Giang Chử. Thích Giang Chử cho là Hạ Tuyển sẽ hôn lên môi mình vào giây tiếp theo.
Mà vào lúc Hạ Tuyển thực sự hành động, y bỗng nhiên ôm lấy Thích Giang Chử thật chặt, cánh tay từ dưới vòng lên ôm lấy vai Thích Giang Chử, khoảng cách thích hợp để hôn môi mất đi...
Y vịn vai Thích Giang Chử, gò má chạm vào vài sợi tóc của Thích Giang Chử, cảm thấy có chút ngứa.
Không thể tham lam, không thể nói trước tương lai, không thể nuốt lời.
Phân cao thấp với bản thân nửa ngày, y hối hận mà chôn đầu vào trong hõm cổ Thích Giang Chử, trên tinh thần y rất khó khăn để đưa ra quyết định này, hành động vậy mà đã làm xong, một bên thì cảm thấy sự thỏa mãn mà mình có được bỗng chốc trở thành nhỏ bé không đáng kể, bên còn lại thì sự hối hận đang lặng lẽ chiếm thế thượng phong.
Nhưng cũng chỉ hối hận có một chút mà thôi.
Hạ Tuyển muốn ép sự hối hận này ra khỏi đầu mình, nên ôm Thích Giang Chử càng chặt hơn chút. Thích Giang Chử trầm thấp nở nụ cười, hắn cũng không biết đối với Hạ Tuyển, đoạn thời gian ngắn ngủi này đã bị kéo dài đến vô hạn, thậm chí y cũng đã đưa ra quyết định, nhưng Thích Giang Chử cúi đầu chỉ thấy được cần cổ y.
Y có hơi gầy, da dẻ mỏng manh bao bọc lấy xương cốt của thiếu niên, xương sống có hơi nổi lên, trông còn hơi sắc bén.
Thích Giang Chử đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạ Tuyển, có chút hờ hững, hoàn toàn không có gì quy luật nào. Ngón tay hắn một khi rời đi, Hạ Tuyển biết rõ vốn chẳng có quy luật nào nhưng vẫn là chuyên tâm muốn giải cho bằng được câu đố này. (Ý nói là em sẽ phỏng đoán xem lần sau anh Chử lại vỗ lên lưng mình là khi nào.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT