Lâm Vũ mở mắt,cả người hắn đau ê ẩm nhưng Lâm Vũ vẫn có thể cử động được.

Xung quanh hắn là một ngôi nhà tranh đơn xơ, ngoài chiếc giường hắn đang ngồi xung quanh cũng chỉ có một chiếc bàn và một chiếc tủ nhỏ, còn lại đều trống không.

Hắn rời giường cố gắng ra ngoài, tia nắng đầu tiên chiếu vào mắt khiến hắn nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Rất nhanh ánh mắt Lâm Vũ trở thẫn thờ, chăm chú nhìn vào khoảng không, trước mắt hắn là một cô gái trẻ tầm mười bảy,mười tám tuổi. Mái tóc đen như màn đêm, chảy xuống như dải lụa,kết thành kiểu tóc đuôi ngựa. Khuôn mặt bầu bĩnh nhưng không béo, ánh mắt to tròn trong suốt, lấp lánh như pha lê, cả người toát lên vẻ hồn nhiên, ngây thơ,trong sáng. Khí chất thanh thuần khiến tâm hồn như dịu lại.

Vô số ánh nắng chiếu lên người thiếu nữ, càng tô đậm thêm vẻ đẹp thánh khiết đó.

Thiếu nữ khẽ đưa tay, một chú chim từ trên trời hồn nhiên bay xuống đậu trên lòng bàn tay vị thiếu nữ ấy.

Lâm Vũ tim như ngừng đập, hắn biết, hắn yêu mất rồi, hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng khung cảnh tươi đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, một âm thanh cả đời Lâm Vũ không muốn nghe nhất vang lên

“ Đinh chúc mừng kí chủ đại nạn không chết, vượt qua nghịch cảnh. Hệ thống đặc biệt ban thưởng kí chủ Diệt thần thể, mong kí chủ không phụ lòng hệ thống”

Thời gian thấm thoát thoi đưa, một năm nháy mắt đã đi qua.

Lâm Vũ cả người đã không còn ngọc thụ lâm phong, khí chất trác tuyệt như trước nữa.

Mà bây giờ cả người hắn toát lên vẻ trầm ổn, nước da xạm đen, khuôn mặt cương nghị.Cả người cũng hiện rõ từng thớ cơ bắp rắn chắc.

Một năm đi qua,Lâm Vũ suy nghĩ rất nhiều, hắn cũng minh bạch rất nhiều chuyện.

Hắn tan cửa nát nhà, phụ mẫu viên tịch không phải hoàn toàn do hoàng đế gây ra, cũng không phải do hệ thống mà là có hắc thủ phía sau điều khiển tất cả.

Có thể là nhất thần tông, tứ thánh địa, thiên cơ điện, huyết sát đường, vạn tiền các, bí mật hội....là ai hắn không rõ.

Hoàng đế chắc chắn không đủ khả năng trong nháy mắt giết cha mẹ hắn, tống giam hắn vào địa lao mà mọi chuyện đều bình yên vô sự, không ai phản đối, không ai thắc mắc, không có phản loạn nổi lên.

Hắn còn minh bạch. Cẩu hệ thống sẽ tìm nhiều cách khác nhau để giết hắn nhưng chung quy có một quy tắc bắt buộc đó là phải thực tế xảy ra.

Nghe có vẻ khó hiểu giải thích rất đơn giản.

Ví dụ hệ thống tặng hắn đồ vật đều là lấy từ trong tay người khác. Như quả trứng ăn cắp từ điểu kê.Còn duệ kim thạch lấy từ ai,Lâm Vũ không biết. Cẩu hệ thống chắc chắn sẽ không thể tự biến ra đồ vật được mà phải đi lấy của người khác.

Hay trong lần hệ thống dùng duệ kim thạch hấp dẫn thiết đầu xà giết hắn thì điều kiện kiên quyết là trong hang động đó phải có thiết đầu xà trú ngụ, hệ thống không thể tự nhiên biến ra thiết đầu xà để hại hắn được.

Kể cả tân thủ gói quà lớn cũng vậy. Cha mẹ hắn mất, nhà tan cửa nát là điều chắc chắn sẽ xảy ra, hắn có mở hay không cũng vô dụng.

Hệ thống chẳng qua chỉ lợi dụng những yếu tố xảy ra trong thực tế,để thiết kế bẫy dập hại chết hắn mà thôi.

Hệ thống không thể tự bản thân giết hắn mà chỉ có thể lợi dụng các yếu tố xung quanh.

Nói chung, cẩu hệ thống vô cùng nhược kê chả làm được gì cả.

Người xuyên việt ai không vô địch hệ thống, ai không thần cấp công pháp, ai không nghịch thiên pháp bảo. Còn hắn Lâm Vũ thì có cẩu hệ thống cho nên nói cuộc đời vốn dĩ rất công bằng.

Lâm Vũ cũng minh bạch một đạo lý, đôi lúc nhân sinh không bằng cẩu.

Không sai, nhân sinh không bằng cẩu.

Cả người Lâm Vũ khắp nơi đều bầm tím vết thương, hắn nằm úp mặt xuống đất,khuôn mặt thì sưng lên như đầu heo.

Ngồi trên lưng hắn là một con đại hắc cẩu, không sai là một con đại hắc cẩu. Nó dùng ánh mắt từ trên nhìn xuống dưới Lâm Vũ, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ.

“Đại hắc...không, không,...hắc ca.... ta sai rồi tha cho ta đi.”

Đại hắc cẩu nhìn thấy Lâm Vũ như vậy. Miệng đầy nhân tính hóa cười lạnh, ánh mắt bên trong khinh bỉ càng đậm.

Lâm Vũ cũng vô cùng uất ức thầm nghĩ “ mẹ nó, ta vậy mà bị một con chó bắt nạt. Nếu không phải đánh không lại, thì con cẩu ngốc nhà ngươi đã lên nồi lẩu lâu rồi.... đúng là nhân sinh không bằng cẩu.”

Bỗng nhiên, một thanh âm trong trẻo vang lên

“Đại ngốc, ngươi lại bắt nạt Lâm Vũ ca ca sao”

Lúc này Đại hắc cẩu mới từ trên người Lâm Vũ bò xuống, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ, cái mông đưa về phía Lâm Vũ, cái đuôi thì quẫy quẫy, ve vẩy như đang đánh vào mặt hắn vậy.

Nhìn đại cẩu được thiếu nữ ôm trong ngực vuốt ve, thỉnh thoảng tên đại hắc cẩu ngu ngốc còn dụi đầu vào ngực thiếu nữ, sau đó quay về nhìn hắn với ánh mắt đầy chế diễu, trêu tức nhìn xem hắn.

Lâm Vũ nhìn xem hết thảy,hắn vừa căm phẫn vừa ghen tỵ.

Tại sao hắn không phải là nó, được thiếu nữ vuốt ve ôm trong ngực.

Đây chẳng phải là nhân sinh không bằng cẩu sao.

Nhớ lại lúc hắn vừa đến nơi đây, khi gặp được tiếng sét ái tình của đời hắn,cũng tức là Oa Lệ Lệ.

Lúc đó,để có được lòng mỹ nhân,Lâm Vũ đã làm đủ mọi cách,dùng đủ mọi thủ đoạn nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại thảm hại.

Nhớ lúc trước, Lâm Vũ hắn đã trèo lên vách núi liên tục ba ngày ba đêm mới hái được vân hồng hoa, để hái tặng Oa Lệ Lệ. Lúc đó cả hai lòng bàn tay của hắn ướt đẫm máu hòa cùng bùn đất. Nhưng sáng hôm sau khi hắn tỉnh lại, nào ngờ trong sân đã chất đầy vân hồng hoa. Oa Lệ Lệ còn một mặt ngây thơ hỏi hắn “Lâm Vũ ca ca,huynh thích hoa này sao, ta đã nhờ bầy chim đi hái nó, huynh xem đủ chưa” cùng lúc đó, từ trên trời lại bay xuống một con chim linh uyển. Trong miệng nó còn ngậm một bông vân hồng hoa. Tim hắn tan nát.

Có lần hắn cố tỏ ra văn thơ nho nhã, ngọc thụ lâm phong. Lâm Vũ hắn viết một bài thơ tình nổi tiếng kiếp trước. Nhưng Oa Lệ Lệ không biết chữ, nàng còn trách hắn lãng phí, trách hắn không biết tiết kiệm, tiền giấy tiền mực rất đắt.

Thậm chí Lâm Vũ còn không tiếc thủ đoạn dùng kế sách anh hùng cứu mỹ nhân. Tại bờ suối nơi Oa Lệ Lệ hay lấy nước,hắn đã đổ dầu trơn lên hai bên bờ suối để Oa Lệ Lệ trượt chân té ngã, khi đó hắn sẽ nhảy ra làm anh hùng. Nào ngờ, khi Oa Lê Lệ đang ngã xuống nước, xung quanh chim chóc, tôm cá, muôn thú đã tụ tập lại đưa nàng lên bờ. Lâm Vũ hắn mộng,hắn thật mộng.

Nhục nhã nhất là lần gặp mặt đầu tiên. Trong lần trò chuyện đó hắn đã thổi ngưu bức, ngày xưa hắn ngọc thụ lâm phong ra sao, lợi hại thế nào, nói hắn tốt bao nhiêu.

Oa Lệ Lệ khi đó còn ngây thơ nói “Oa, Lâm Vũ ca ca thật lợi hại,có lợi hại được như đại ngốc không”

Vừa nói,vừa chỉ tay về phía một con đại cẩu, thân thể gầy gò,cao hơn một mét, toàn thân đen bóng nhưng hai mắt sáng ngời đầy nhân tính hóa. Dù vậy khuôn mặt nó trông vô cùng ngốc cẩu. Nhìn đi nhìn lại cũng cảm thấy nó là con cẩu ngốc.

Lâm Vũ rất không vui, hắn thầm nghĩ chẳng lẽ mình không bằng một con chó sao.

Thế là Lâm Vũ lại thổi ngưu bức cái gì mười đại hắc cẩu, một tay hắn cũng có thể đánh thắng.

Cái gì đại hắc cẩu yếu đuối,ngốc bức sao có thể so sánh được với hắn.

Hắc cẩu nghe vậy cũng rất không vui, liên tục sủa inh ỏi phản kháng.

Lâm Vũ đang thổi ngưu bức bị làm phiền, tâm trạng cao hứng nháy mắt bị rập tắt, không vui quát lớn “ ngậm miệng”

Thế là cả người hắn bị nện thẳng xuống mặt đất, trên mặt hắn còn sưng lên một bàn chân chó.

Lúc đầu,Lâm Vũ còn tưởng do mình sơ ý, nhưng sau nhiều lần bị vả sưng mặt. Hắn mới nhận ra con hắc cẩu ngu ngốc này lại có thể so với luyện khí đại viên mãn, mà nhục thân,tốc độ còn mạnh đáng sợ. Luyện khí đại viên mãn gặp nó cũng chỉ có nước chạy trốn.

Lúc đấy, nhục thân của hắn chỉ mới đánh ngang tay được với luyện khí trung kỳ. Hoàn toàn không phải đối thủ của hắc cẩu.

Thế là hắn bị một con chó vả sưng mặt đến sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play