Lâm Vũ nhìn lên bầu trời thở dài chán nản, hắn vô cùng thất vọng. Đã biết trước Âm Mộng Lan là bình hoa. Nhưng bây giờ Lâm Vũ mới thực sự hiểu được như thế nào là bình hoa. Thời đại nào rồi mà còn đính hôn, chờ ngày lành tháng tốt động phòng hoa trúc. Đã là vợ tương lai của hắn rồi. Lâm Vũ tất nhiên phải ăn kem trước cổng, còn cần phải đợi sao, làm ngay và luôn. Nhưng hiện thực tàn khốc, đến bây giờ Lâm Vũ mới biết được thể chất của Âm Mộng Lan vô cùng đặc biệt, cứ động vào người nàng là linh hồn hắn lại đau đớn, thống khổ không chịu nổi. Hắn muốn ăn mà không làm gì được. Âm Mộng Lan chính xác là một chiếc bình hoa di động.
“Hắc cẩu, ngươi đang làm gì vậy”
Lúc này Lâm Vũ mới chú ý tới Hắc Cẩu, bây giờ đã trở thành lợn cẩu đang mải mê ăn một con hồn giác thú. Nếu hắn nhớ không lầm, con hồn giác thú này vốn là của hắn nhưng bị hắc cẩu nuốt chửng mất sáng nay.
“ Ngươi con hắc cẩu chết bầm, rõ ràng sáng nay ta tận mắt thấy ngươi nuốt chửng nó, vậy mà bây giờ lại xuất hiện là sao hả”
Hắc cẩu một mặt thật thà, không biết xấu hổ nói “ Đây là con thứ hai...”
“Này thì con thứ hai”
Lâm Vũ cũng không muốn tốn thời gian với hắc cẩu, quyền cước như mưa dội xuống, hắc cẩu một mặt sưng tím nằm trên mặt đất giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Sau một lúc, Lâm Vũ cũng hiểu được là do hắc cẩu có một năng lực mới, có thể chứa đồ trong cơ thể, tuy không lớn lắm chỉ hơn nghìn mét vuông. Năng lực này tuy không mạnh nhưng rất thực dụng.
“Đồ lợn cẩu, thảo nào một tháng gần đây lượng cơm ngươi ăn tăng lên gấp trăm lần, Ngươi còn liên sỉ không hả”
“Liên sỉ có ăn được không, mà ta đâu có ăn của ngươi, ngươi tiếc gì chứ”
“Đồ của vợ ta không phải là đồ của ta sao, đồ cẩu ngốc”
“Lâm Vũ, ngươi vô sỉ”
Lâm Vũ cùng hắc cẩu, một người một chó lại cãi nhau om sòm, không ai chịu nhường ai. Nhưng đây đã là chuyện diễn ra thường xuyên nên mọi người cũng quen dần.
“Lâm Vũ ca ca, huynh dạo này có vẻ buồn, có chuyện gì sao?”
Như mọi ngày, Âm Mộng Lan lại bắt đầu đi sau Lâm Vũ nói chuyện trời đất với nhau.
“Còn không phải vì muội” Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Lâm Vũ vẫn tươi cười nói “ Là do ta gặp chút vấn đề trong tu luyện, muội yên tâm”
Âm Mộng Lan chỉ gật đầu, sau đó im lặng không nói.
Cứ nghĩ về hồn kinh, Lâm Vũ lại vô cùng đau đầu. Số tài nguyên cần đả thông hồn kinh là quá lớn. Không ai có thể làm được, chẳng lẽ hắn chỉ có thể chờ chết.
“Lâm Vũ ca ca, từ sau khi đọc cuốn hồn kinh đó, huynh liền không vui, chẳng lẽ huynh định tu luyện hồn kinh”
“Làm gì có chuyện đó, ta chỉ thất vọng vì trên đời này không ai có thể tu luyện thành công hồn kinh mà thôi”
“Muốn tu luyện thành công hồn kinh cần tài nguyên vô cùng lớn, dù bán cả Âm giới đi cũng không đủ. Nhưng theo muội biết thì có lẽ, chỉ có thánh địa âm giới mới đủ tài nguyên làm chuyện đó”
Lâm Vũ nghe vậy hai mắt liền sáng lên, vội vàng hỏi “Thánh địa âm giới là gì vậy, sao ta chưa từng nghe qua”
“ Thánh địa âm giới, là nơi mỗi một vị Âm Vương chết đi, tất cả tài sản của họ đều được đưa vào đó. Nơi đó có địa vị vô cùng cao quý đối với Âm Giới, lối vào nằm trong Âm Vương Điện, không chỉ vậy, muốn mở ra thánh địa cũng phải có được chìa khóa là sổ sinh tử, thánh vật cao quý nhất Âm Giới, nó cũng được đặt trong Âm Vương Điện, nghe đồn bên trong thánh địa âm giới còn có thông đạo dẫn đến thế giới khác nữa”
Lâm Vũ nghe xong tâm trạng nháy mắt liền tụt xuống một trăm tám mươi độ. Nói như vậy chi bằng không nói. Âm Vương Điện là nơi Âm Vương sống, hắn có thể đột nhập vào đó được sao, chỉ cần hắn dám bước vào nơi đó nửa bước,đến tro cốt cũng không còn. Không những vậy còn cần cả sổ sinh tử, chỉ cần nghe đến câu thánh vật cao quý nhất Âm Giới liền biết. Nó là thứ hắn có thể lấy được sao, muốn lấy được nó là chuyện không thể nào. Nói đi nói lại vẫn chỉ có một con đường chết mà thôi.
Lâm Vũ chán nản thở dài, một ngày như vậy rất nhanh liền kết thúc.
Sau chuyện đó, cuộc sống Lâm Vũ vẫn tiếp tục trôi qua như bình thường, Án mạng thì vẫn cứ liên tiếp xảy ra, hồn kinh vẫn mãi không có tiến triển, chỉ có duy nhất điều khác biệt con ruồi Hứa Vô Tâm đã không còn thấy nữa.Trước khi một cơn bão lớn sắp xảy ra, cảnh vật luôn yên bình một cách kỳ lạ. Cảnh vật bình yên trước một cơn bão lớn. Càng yên bình thì cơn bão càng lớn.
Gió đã bắt đầu nổi lên, bỗng một ngày Hứa Vô Tâm xuất hiện, với đôi mắt đượm buồn, khuôn mặt tiều tụy, bộ dáng tràn đầy đau khổ tìm tới Lâm Vũ. Cho dù Lâm Vũ nhìn thấy Hứa Vô Tâm như vậy, cũng không khỏi sinh lòng thương cảm “diễn đến được mức này phải mất bao nhiêu khó khăn, hành tây chí ít mười củ, nhịn ăn chắc phải cả tháng, ảnh thần cũng phải chào thua”
Hứa Vô Tâm hai mắt đượm buồn nhìn Lâm Vũ, khuôn mặt tiều tụy dùng bờ môi khô khốc nói “Lâm huynh, hôm nay trên hiện trường vụ án có hai chữ Lâm Vũ được viết bằng máu của nạn nhân”
Lâm Vũ đầu óc điên cuồng vận chuyển, đuôi cáo cuối cùng cũng lộ ra, chẳng lẽ Hứa Vô Tâm ngu ngốc đến mức nghĩ, chỉ cần như vậy là có thể kết tội được hắn sao. Nhưng lời nói tiếp theo của Hứa Vô Tâm làm Lâm Vũ mộng bức, đầu óc như lâm vào ma trận không cách nào thoát ra.
“Nhưng xin Lâm huynh yên tâm, ta đã giải thích rõ ràng với mọi người, chứng minh Lâm huynh là vô tội đấy, đây là có kẻ cố ý vu oan giá họa cho Lâm huynh. Lâm huynh yên tâm, ta mãi tin tưởng vào nhân cách của Lâm huynh”
“Vậy xin đa tạ Hứa huynh”
Lâm Vũ một mặt mỉn cười đưa tiễn Hứa Vô Tâm ra về, đợi Hứa Vô Tâm rời đi về sau, khuôn mặt Lâm Vũ liền trở lên lạnh lùng, chuyện này càng ngày càng trở lên kỳ lạ.
Vài ngày sau, Hứa Vô Tâm một lần nữa tìm tới Lâm Vũ, vẫn một bộ dáng đau khổ, tiều tụy như trước nói.
“Lâm huynh, hôm nay hiện trường vụ án có người nói nhìn thấy Lâm huynh là hung thủ, còn ghi lại được cả hình ảnh, Lâm huynh xem”
Lâm Vũ cầm trên tay viên ghi hình ngọc. Đưa linh lực rót vào bên trong rất nhanh một đoạn hình ảnh được hiện lên. Trong hình ảnh Lâm Vũ nhìn thấy hắn đang dâm loạn một cô gái trẻ, sau đó giết chết cô ta một cách dã man”
Lâm Vũ một mặt bình tĩnh, đưa lại ghi hình ngọc cho Hứa Vô Tâm hỏi “ Vậy ý của Hứa huynh, ta là hung thủ”
“Lâm huynh hiểu nhầm, ta mang nó đến đây là để chứng minh ta tin tưởng Lâm huynh không phải là hung thủ, Âm giới không thiếu thuật dịch dung, pháp bảo, đan dược thay đổi hình dạng, thậm chí tạo lên cảnh giả. Đây rõ ràng là có kẻ vô oan giá họa cho Lâm huynh đấy. Ta đã giải thích rõ với mọi người xin Lâm huynh yên tâm.”
Đợi Hứa Vô Tâm rời đi về sau, đôi mắt Lâm Vũ liền trở lên sắc bén như một con sói săn mồi, hắn không thể đứng nhìn được nữa, kế hoạch lấy tĩnh chế động của hắn thất bại, bằng mọi giá hắn phải bắt được hung thủ một cách nhanh nhất. Nhưng Lâm Vũ không hề biết rằng, cạm bẫy chờ đợi mình còn âm hiểm hơn nhiều những gì Lâm Vũ nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT