Lúc này Phàm Côn đã biết được thứ đánh lén mình là một con thiết đầu xà.

Yêu thú này không chỉ da dày thịt béo, lực lớn vô cùng mà đáng sợ nhất của nó là kịch độc.

Mãnh liệt bản năng cầu sinh khiến Phàm Côn muốn chạy chốn, nhưng nọc độc kèm theo thương tích khiến hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thiết đầu xà lao về phía hắn.

Phàm Côn rất nhanh nghĩ đến khi còn bé hắn chỉ là trẻ mồ côi, để sinh tồn trong thế giới điên cuồng mà khắc nghệt này,hắn đã không biết bao nhiêu lần phải ăn dễ cây, ngọn cỏ.Thậm chí vì một miếng bánh mốc,hắn đã đánh nhau đến chảy máu, gẫy xương với những tên ăn mày còn lớn tuổi hơn hắn.

Khi lớn lên,hắn tham gia quân đội, làm tên lính quèn vô danh trên chiến trường, hắn không lao lên tuyền tuyến mà luôn ở phía sau. Nếu cảm thấy không ổn hắn sẽ lập tức rút lui chạy trốn, từ đây hắn học được chút công pháp tu luyện.

Nhưng hắn chỉ là phàm linh căn hay đúng hơn là phế linh căn, để có thể tu luyện hắn chỉ có thể cướp bóc, hắn tìm đủ mọi cách chiếm đoạt tài nguyên, kể cả của người chết trên chiến trường.

Người chết trong tay hắn, hắn không nhớ nổi.

Sau một thời gian,hắn được thăng chức.Hắn không do dự chọn được làm trưởng quản ở nơi đây.

Vì sao? ở đây tài nguyên tuy ít nhưng đổi lại an toàn. Tài nguyên dù nhiều có mạng mới sài được,hơn nữa ở đây hắn có thể vô pháp vô thiên trắng trợn giết người cướp của, uy hiếp chiếm đoạt tài nguyên.

Ở đây hắn là chúa tể nhưng vì sao lại thành ra thế này?

Phàm Côn không ngu ngốc đến mức nghĩ đây là trùng hợp,không vô duyên vô cớ hắn sẽ bị thiết đầu xà tấn công. Rất nhanh hắn hiểu được là do viên khoáng thạch trong tay hắn. Chính thứ này hấp dẫn thiết đầu xà.

Hắn lại nghĩ đến Lâm Vũ tìm đủ mọi cách kéo dài thời gian.Hắn minh bạch tất cả nhưng đã muộn, hắn chết chính là do lòng tham của hắn.

Không cho Phàm Côn thời gian suy nghĩ, rất nhanh thiết đầu xà đã lao đến há to miệng máu nuốt chửng Phàm Côn vào bụng.

Suy nghĩ cuối cùng của Phàm Côn đó là “Lâm Vũ kẻ này thật đáng sợ,đáng sợ nhất là độ mặt dầy vô sỉ của hắn”

Còn Lâm Vũ,hắn đã cao chạy xa bay từ lúc nào không hay, nhưng hắn không chạy trốn mà chạy về nơi binh lính,tuần tra tụ tập,hắn hét lớn: “ thiết đầu xà, thiết đầu xà giết chết trưởng quản rồi.....”

Thật ra thì không cần Lâm Vũ hô lớn, tất cả mọi người đang chạy về phía Phàm Côn, vì tiếng động thiết đầu xà gây ra đã truyền đi khắp nơi

Lâm Vũ chạy về phía này chủ yếu hấp dẫn hỏa lực. Bây giờ đối với Lâm Vũ nơi đây càng loạn càng tốt.

Không để mọi người phản ứng, hắn đã luồn qua tất cả mọi người. Còn đằng sau hắn,thiết đầu xà đang lao nhanh ra ngoài hang động với tốc độ mắt thường khó mà theo kịp.

Thấy bị mọi người vây quanh,thiết đầu xà nhanh chóng lao đến. Với thân hình dài hơn mười mét,cả người to như vạc nước lớn,cơ thể được bao phủ lớp lân phiến cứng rắn như sắt thép, miệng to như chậu máu chứa đầy nọc độc. Thế là một trận thảm sát ngược chiều bắt đầu.

Nhưng rất nhanh phó trưởng quản Lý Hùng đã đến. Cả người hắn to như một con gấu, khắp người đều là cơ bắp. Không hổ là phó trưởng quản hắn hiểu được trước tiên phải trấn an lòng người: “Mọi người đừng hoảng hốt kéo dài khoảng cách, cầm chân nó,ta đã gọi cứu viện rất nhanh sẽ đến”

Sau đó Lý Hùng không do dự áp dải các nô dịch,phạm nhân ở nơi đây được hắn tụ tập lại, hướng về thiết đầu xà thúc ép bọn họ tiến lên.

Trong số đó,đương nhiên có Lâm Vũ, Lâm vũ chưa chạy trốn bởi vì hắn biết bây giờ chưa phải lúc.

Hắn biết cơ hội chỉ có một lần, hắn chưa thể địch lại mấy trăm binh lính, ba mươi tên luyện khí sơ kỳ, mười bảy tên luyện khí trung kỳ, cùng sáu tên luyện khí hậu kỳ.

Duy nhất luyện khí đại viên mãn trưởng quản Phàm Côn thì đã chết.

Lâm Vũ hắn phải nhẫn nhịn,hắn đang chờ thời cơ tốt nhất để chạy trốn.

Mấy trăm tên nô dịch được binh lính được binh lính áp tải lên,có người điên cuồng gào khóc, có người quỳ xuống xin tha thứ, có người phản kháng nhưng tất cả đều vô dụng.

Lâm Vũ nhìn rõ một người phụ nữ quá sợ hãi la hét mà chạy trốn nhưng bên cạnh tên lính canh không do dự đâm xuyên qua ngực người phụ nữ đó,rồi ném đến trước mặt thiết đầu xà. Ánh mắt cô ta tràn đầy tuyệt vọng, đau khổ nhìn bản thân bị cắn nuốt, mọi nỗ lực cố gắng đều vô ích.

Lùc này thanh âm của Lý Hùng khàn khàn vang lên “các ngươi nếu muốn sống thì kéo dài thời gian, đợi viện quân đến nếu không thì chết hết đi”

Không ai dám trả lời hắn, mọi người chết lặng, đang lúc binh lính áp tải nhóm người tới chỗ thiết đầu xà thì bỗng nhiên một tên đàn ông trung niêm cả người nổ tung, máu me be bét, nội tạng, xương cốt thịt vụn rơi đầy đất.

Không dừng lại ở đó,mấy trăm tên nô dịch,phạm nhân đều trở lên điên cuồng,có kẻ nổ tung mà chết, có kẻ đập đầu mình đến chết, có kẻ lại không sợ chết lao đến cắn xé binh lính.

Không có kẻ chết thay,thiết đầu xà rất nhanh lao đến chỗ binh lính tàn sát bừa bãi.

Địa ngục bắt đầu, điên cuồng người khóc kẻ la, binh lính bỏ mạng chạy trốn, từng người,lại từng người bị miệng rắn nuốt chửng, tràng diện vô cùng hỗn loạn.

Lý Hùng thất thần một lúc nhưng rất nhanh kịp phản ứng la lên “Tất cả mọi người ổn định giữ vững....”

Nhưng Lý Hùng chưa kịp nói xong thì một bàn tay đã xuyên thủng trái tim của hắn. Lý Hùng cố gắng quay đầu nhìn Lâm Vũ khó khăn phun ra một chữ “ ngươi....” thì đã tắt thở bỏ mạng.

Lâm Vũ đương nhiên không bỏ qua cơ hội, lấy đi thân phận lệnh bài của Lý Hùng sau đó nhanh chóng rời đi.

Bước ra khu vực quặng mỏ chính là đầy rẫy các cơ quan, trận pháp phòng ngừa nô dịch, tù nhân chạy trốn. Nếu không có thân phận lệnh bài đi qua đây chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Nên nhớ đây là huyền huyễn thế giới, người người tu luyện, thực lực vi tôn. Xung quanh nơi đây không có bố trí trận pháp, cơ quan,sát cơ trùng trùng thì Lâm Vũ đã chạy trốn từ lâu mà không phải hao tâm tổn sức đến vậy.

Nhờ có lệnh bài của Lý Hùng.Lâm Vũ rất nhanh biến mất trong núi rừng bỏ lại phía sau hắn là cả quặng mỏ đang rực lửa trong tiếng la tuyệt vọng, tiếng gào thét của quái thú cùng mùi máu tươi nồng nặc khắp núi rừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play