Huyết Ma Đỉnh mở mắt. Nó cảm nhận được có kẻ xông vào Huyết Hải. Nó chính là thánh vật kinh khủng nhất Huyết Giới, công dụng nghịch thiên khiến thiên hạ phải thèm khát. Cánh cửa dẫn vào Huyết Hải được mở ra. Nó muốn xem thử kẻ ngốc nào chán sống dám xông vào nơi đây. Trước mắt nó hiện lên một tên nam tử cao lớn, tràn ngập tà ác, sát khí kinh khủng, sau lưng hắn như hiện lên vô tận núi thây, biển máu, xác người nhiều đến mức làm nó muốn nôn mửa vì sợ hãi, tà ác, kinh khủng, vô tình, lãnh khốc. Huyết Ma Đỉnh hai mắt càng thêm mở lớn không dám tin nhìn tên nam tử đang nhẹ nhàng nuốt cả Huyết Hải vào cơ thể. Một giọt máu ở đây cũng đủ để Đại Đạo cảnh nổ tung mà chết, vậy mà tên nam tử đó lại ung dung như không có chuyện gì xảy ra. Huyết Ma Đỉnh hai mắt như rực cháy, nó biết nó đã tìm thấy chủ nhân của đời mình, một chủ nhân hoàn mỹ có thể sử dung nó. Huyết Ma Đỉnh không do dự lao tới, hai mắt tỏa sáng hét lớn.
“Chủ nhân, xin hãy thu nhận ta làm tiểu đệ, cầu xin người chủ nhân, ta nguyện một đời trung thành với người...”
Hắc Lâm Vũ nhìn Huyết Ma Đỉnh đang bay tới, vừa bay vừa mừng rỡ hét lớn, hai mắt nhòa lệ đầy hạnh phúc như tìm được chân lí của đời mình. Không do dự sút bay Huyết Ma Đỉnh lăn lon lóc trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Hắc Lâm Vũ tiếo tục tiến tới trung tâm của Huyềt Hải. Dưới đáy huyết hải đã cạn khô chỉ còn một viên ngọc đã cũ dính đầy bụi đất. Hắc Lâm Vũ nhẹ nhàng cầm viên ngọc trên tay, đây là Vạn Thần Châu, một món vô thượng chí bảo có thể tẩy não tất cả mọi loài sinh vật sống trên thế gian này. Khiến bọn chúng ngoan ngoãn cúi đầu phục tùng trung thành một cách mù quáng.
Hắc Lâm Vũ ngẩng đầu, thời gian tồn tại của hắn đã hết, hắn lại phải trở về nơi đó, nhưng rất nhanh thôi, hắn sẽ rời khỏi nơi khốn khiếp đã gian cầm hắn hàng trăm vạn năm qua, nhấn chìm thế gian trong đau khổ tuyệt vọng cho những gì hắn phải chịu đựng.
Lâm Vũ từ từ mở mắt, một cơn đau chạy dọc khắp người hắn như chết đi sống lại. Lâm Vũ cố gắng cắn răng ngồi dậy thở hồng hộc vì đau đớn. Cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra, tại sao mình lại ở đây, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ được gì cả, hắn chỉ nhớ lúc đó mình nằm hôn mê trên mặt đất. Còn sau đó xảy ra những chuyện gì, hắn hoàn toàn không biết. Lâm Vũ nhìn hắc cẩu vẫn đang hôn mê bất tỉnh nằm bên cạnh hắn mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu cảm thụ xem bản thân có điểm gì thay đổi bất thường hay không. Rất nhanh, Lâm Vũ liền nhịn không được mở lớn hai mắt vì ngạc nhiên. Không dám tin vào thực tại.
Hắn đột phá, trở thành thăng hồn cảnh cường giả, nhưng hắn đột phá như thế nào, làm cách nào đột phá hắn lại hoàn toàn không biết, điều này quá quỷ dị khiến hắn không dám tin tưởng vào chính bản thân mình. Sau khi đột phá trở thành thăng hồn cảnh cường giả. Tinh thần lực của hắn đã trở lên vô tận không bao giờ cạn kiệt. Nhưng cơ thể hắn vẫn còn rất yếu đuối, không thể vận dụng quá nhiều tinh thầm lực, nếu không linh hồn hắn sẽ nổ tung mà chết.
Lâm Vũ thử vận dụng linh lực, sau lưng hắn cây cỏ nhỏ đã lớn trở thành một cây con cao ngang người trưởng thành. Hai ngọn lửa hai bên vai hắn thì đã trở thành hai quả cầu nhỏ một đỏ rực như lửa, một lạnh buốt như băng. Dưới chân hắn vài bông hoa bỉ ngạn nay đã trở thành vài trăm cánh hoa bỉ ngạn. Lâm Vũ thử di chuyển, chân trái của hắn hiện lên một vòng tròn đen trắng mờ nhạt rất nhanh liền biến mất. Nếu dị tượng cây gỗ nhỏ sau lưng hắn giúp hắn tăng khả năng hồi phục, tăng cường sinh cơ, loại bỏ nguyền rủa, độc tố cho cơ thể, hoa bỉ ngạn giúp hắn tẩm bổ linh hồn, tăng cường ngộ tính, tăng tốc độ tu luyện, hai ngọn lửa hai bên giúp hắn tăng cường sức mạnh và giảm thương tổn phải chịu, thì dị tượng vòng tròn đen trắng dưới chân hắn lại giúp hắn tăng cường tốc độ di chuyển, thậm chí là thuấn di đi bất cứ đâu, không nhìn trận pháp, cấm chế, bùa chú hay trong bất kỳ mọi hoàn cảnh nào. Hắn có thể thuấn di thoải mái không bị cản trở. Nhưng thuấn di chỉ trong phạm vi một bước chân thì để làm gì. Lâm Vũ không khỏi cảm thấy nhân sinh đang trêu đùa hắn. Dị tượng của kẻ khác ai cũng ngưu bức ầm ầm, bá khí vô song. Nhưng dị tượng của hắn thì toàn là hàng vô dụng, đến dùng để trang bức cũng không được. Lâm Vũ cúi đầu nhìn xem viên ngọc đã cũ nát, dính đầy bụi đất trên tay hắn không khỏi miên man suy nghĩ, đây là gì, tại sao nó lại nằm trên tay hắn, hắn lấy nó lúc nào và ở đâu. Điều này thật khó hiểu. Ngay lúc Lâm Vũ còn đang mải mê suy nghĩ, chợt một giọng hét lớn đã vang lên bên tai hắn.
“Chủ nhân uy vũ soái khí vô song của thần...Cuối cùng người đã tỉnh lại, xin hãy thu ta làm tiểu đệ của người, cầu xin người, chủ nhân của ta...”
Lâm Vũ mộng bức cúi đầu, dưới chân hắn là một chiếc nồi đất đang lao tới, nước mắt nước mũi chảy dòng dòng ôm lấy chân hắn. Không sai là một chiếc nồi đất.
“Chủ nhân, hãy cho ta đi theo người, xin ngài đừng vứt bỏ ta, ta là thánh vật cao quý nhất Huyết Giới, nhất định sẽ hữu dụng với ngài.”
Lâm Vũ càng thêm mộng bức nhìn chiếc nồi đất dưới chân hắn, đây là thánh vật cao quý nhất Huyết Giới sao. Rõ ràng là một tên não tàn thì đúng hơn. Lâm Vũ không do dự phẩy chân, muốn đá văng chiếc nồi đất đang dính lấy chân hắn. Nhưng vô dụng, chiếc nồi đất càng thêm ra sức ôm chặt lấy chân hắn mà khóc lớn.
“Chủ nhân, đừng bỏ ta, đừng bỏ ta...”
“Không...Không, ngươi buông ra, ngươi buông ra...Ta không cần thêm thánh vật cao quý nữa, ta ngán lắm rồi”