Lâm Vũ quay trở về hiện tại, nhìn vị tuyệt sắc mỹ nữ đang thao thao bất tuyệt một chữ phu quân, hai chữ phu quân. Nhìn ánh mắt mọi người đang đổ dồn về hắn. Liền vội vàng cầm tay vị mỹ nữ trước mặt, lôi đến một nơi không người.

Lâm Vũ ánh mắt lạnh lùng, bóp cổ vị mỹ nữ trước mắt, nhấn mạnh vào bức từng, lạnh lùng nói.

“Ngươi là ai, tìm ta có mục đích gì”

Vị mỹ nữ nhìn Lâm Vũ nước mắt chảy đầm đìa, nghẹn ngào nói.

“Ngươi giết ta đi, giết luôn đứa con của ngươi trong bụng ta đi…”

Lâm Vũ nhíu mày, cuối cùng cũng bỏ tay ra khỏi cổ cô gái, không nói một lời liền quay người rời đi. Bỏ lại sau lưng là cô gái đang khóc sướt mướt, nước mắt chảy đầm đìa. Liên tục than thân trách phận, trách Lâm Vũ bạc tình bạc nghĩa.

Vị mỹ nữ đang khóc sướt mướt, thấy Lâm Vũ quay người rời đi bỏ mặc mình nàng, không do dự đuổi theo Lâm Vũ, nghẹn nghào nói.

“Phu quân, đợi ta…”

“Ta không phải phu quân của ngươi, đừng đi theo ta…”

Lâm Vũ thở dài, bước về canh nhà tranh nhỏ bẻ của hắn. Hắc Cẩu thì đang nằm phơi nắng ở trước cửa nhà, thấy Lâm Vũ dẫn theo một vị mỹ nữ trở về. Nhịn không được dùng thần thức trêu đùa Lâm Vũ.

“Ha ha Lâm Vũ, ngươi dẫn thê tử về nhà sao ha ha…”

Lâm Vũ liếc xéo hắc cẩu, không buồn trả lời đi thẳng vào nhà. Vị mỹ nữ thấy vậy cũng vội vàng lau đi những giọt nước mắt, nhanh chóng đi theo sau.

“Phu quân, đợi thiếp…”

Hắc Cẩu mộng bức nhìn vị mỹ nữ, nó nói đùa mà cũng có thể thành thật sao. Chợt hắc cẩu ngửi thấy một mùi hương quen thuộc từ người cô gái trước mắt. Mùi hương này nó đã gặp rất nhiều lần, nhưng là của ai tạm thời nó không nhớ ra được.

Lục Bảo Mộc nhìn xem vị tuyệt sắc mỹ nữ bị Lâm Vũ kéo tay dời đi. Trong lòng tràn đầy phẫn nộ cùng căm ghét. Hắn nhất định phải có được vị mỹ nữ này, đồ vật hắn muốn có được nhất định phải thuộc về hắn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ từ dưới mặt đất bò dậy, cả đêm qua hắn phải ngủ dưới mặt đất. Lâm Vũ nhìn vị mỹ nữ vẫn còn nằm ngủ trên giường của hắn, hai tay nắm chặt. Tại sao hắn phải chịu nhục như vậy. Đây là nhà của hắn, tại sao hắn phải ngủ dưới mặt đất. Còn cô ta thì được ngủ trên giường lớn. Đến bây giờ hắn cũng chỉ biết cô ta tên là Hạ Vân Nhu Nhược. Những điều còn lại hắn hoàn toàn mù tịt. Chính ngày hôm qua, cô ta đã khóc lóc sướt mướt, kêu la om xòm đòi hắn phải ngủ dưới mặt đất khiến hắn vô cùng đau đầu, bắt buộc phải đồng ý.

Lâm Vũ nhịn không được thở dài bước ra khỏi cửa, như thường lệ mang rau đi bán. Thu nhập tuy không cao nhưng đủ để sống qua ngày. Lúc rảnh rỗi, hắn lại cùng những người bán hàng xung quanh trò chuyện để giết thời gian. Ngay lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì bất chợt xuất hiện của một vị công tử, khiếm mọi người phải im lặng, vị công tử này cả người ăn mặc màu mè hoa lệ, huênh hoang dẫn theo đám nô tài, nghênh ngang đi trên đường lớn. Vị công tử này còn có thể là ai khác ngoài Lục Bảo Mộc con trai quản sự Thần Bảo Các ở nơi đây.

Lục Bảo Mộc ánh mắt tràn đầy xem thường cùng khinh bỉ, nghênh ngang đi đến trước mặt Lâm Vũ hỏi.

“Mớ rau này của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền”

Lâm Vũ mỉn cười, không vui không buồn nói.

“Một đồng một mớ”

Lục Bảo Mộc ngửa mặt nhìn trời cười ha hả, ném cho Lâm Vũ một tờ ngân phiếu trăm vạn lượng, hài hước nói.

“Ta không chỉ mua toàn bộ rau của ngươi, mà còn mua luôn cả thê tử của ngươi. Ngươi thấy sao”

Lâm Vũ tuy hắn chả có tình cảm gì với Hạ Vân Nhu Nhược, nhưng vẫn không do dự trả lời.

“Xin lỗi, ta bán rau, không bán người”

Lục Bảo Mộc nghe xong bật cười càng lớn, nhưng đám tay sai thì ngược lại. Lập tức một bộ hung thần át sát, khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ cùng tức giận hét lớn.

“Công tử nhà chúng ta coi trọng thê tử của ngươi là phúc phận của ngươi, ngươi còn dám từ chối, ngươi là tên ngu ngốc, muốn chết phải không…”

Ngay lúc đám thuộc hạ của Lục Bảo Mộc muốn lao lên, dạy dỗ Lâm Vũ một bài học, thì Lục Bảo Mộc đã ra hiệu cho đám thuộc hạ dừng lại, nhìn Lâm Vũ hài hước nói.

“Ha ha hi vọng sau này, ngươi vẫn có thể cứng họng như bây giờ.”

Lục Bảo Mộc nói xong liền mỉn cười, tiêu sái quay người, nghênh ngang rời đi. Những người xung quanh thấy Lục Bảo Mộc đã đi xa mới dám vội vàng nói nhỏ vào tai Lâm Vũ.

“Lâm Vũ, ngươi phải cận thận. Lục Bảo Mộc vốn là một kẻ nổi tiếng ham tài háo sắc, âm hiểm, xảo trá. Người ở nơi đây không ai không biết hắn, thứ hắn muốn, hắn sẽ dùng mọi cách để có được, ngươi phải cẩn thận, tránh xa hắn càng xa càng tốt”

Lâm Vũ mỉn cười, đa tạ những người xung quanh đã có ý tốt nhắc nhở hắn. Lâm Vũ không do dự thu hồi tiệm rau, nhanh chóng quay trở về nhà. Hắn quyết định rời khỏi Bạch Dạ thành, đi đến một nơi khác để tránh phiền phức. Trước tiên phải quay trở về thu dọn đồ đạc, sau đó mua một con ngựa. Hắn có thể đi bộ nhưng Hạ Vân Nhu thì không.

Vừa về trước cửa nhà, một mùi thơm đã bay vào mũi hắn. Lâm Vũ nhìn bàn mỹ thực sang trọng trước mắt không khỏi lấy làm kỳ lạ. Lâm Vũ nhịn không được ngồi xuống, thử gắp một miếng thịt đưa vào trong miệng, hương vị như tan ra trong miệng hắn, dư vị vô cùng khiến lòng người phải say mê. Hạ Vận Nhu Nhược thấy Lâm Vũ trở về, liền mỉn cười lấy ra rót cho Lâm Vũ một ly riệu thượng hạng.

Lâm Vũ nhịn không được hỏi.

“Những món này ở đâu ra vậy”

Hạ Vân Nhu Nhược không do dự trả lời.

“Ta lấy tất cả số tiền có ở dưới gối mua đó, tướng công có thấy ưng ý không…”

Lâm Vũ cả người như hoá đá, đôi đũa trong tay rơi xuống mặt đất. Đấy là tất cả tài sản tích góp của hắn, đấy là tất cả số tiền hắn có.

“KHÔNGGGGGG…”

Lâm Vũ nhìn Hạ Vận Nhu Nhược nước mắt dưng dưng rơi xuống, ôm mặt khóc sướt mướt, nức nở nói.

“Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng, thiếp sai rồi, thiếp sai rồi phu quân”

Lâm Vũ chỉ có thể nắm chặt hai tay, quay ra nhìn hắc cẩu nói.

“Đồ ngốc cẩu, tại sao lúc đó ngươi không cản cô ta lại”

“Lâm Vũ, đó là thê tử của ngươi, ngươi không quản được còn trách ta sao, đồ tiểu nhân vô sỉ…”

Lâm Vũ cứng họng, không thể phản bác trước lời nói của hắc cẩu. Cuối cùng hắn cũng không nhịn được ngẩng mặt nhìn trời hét lớn.

“Trời ơi là trời, thê với chẳng tử”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play