Trong một gian phòng nhỏ, đám gian thương A,B,C,D đang bàn bạc thảo luận kế hoạch để hãm hại Lâm Vũ với nhau.

Gian thương B không nhịn được nói.

“A huynh bao giờ chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch thứ hai (âm thầm trong bóng tối giở trò, thuê người hàng ngày tới gây sự quán ăn của hắn, khiến khách hàng khó chịu, không muốn tới đó nữa, còn sau lưng vận dụng các mối quan hệ, tung tin đồn xấu, ép các thương nhân không bán nguyên liệu cho hắn. Lợi dụng lòng tin của đám đông, kích bác chia rẽ, hủy đi uy tín, danh dự quán ăn của tên đó. Đồng thời mở một quán ăn ở đối diện. Lấy cớ khai chương, cung cấp đồ ăn miễn phí, kéo hết khách hàng của tên đó rời đi. Khiến cho quán ăn của hắn không có khách hàng duy trì bị ép đến mức phải đóng cửa. Khi hắn đã tàn tạ không chịu nổi. Chúng ta sẽ thuê người mạo danh, giả vờ ký hợp đồng cung cấp vốn đầu tư cho hắn. Khi đó hắn đã sắp chết đến nơi, thấy cây cỏ cứu mạng tới đương nhiên sẽ không suy nghĩ gì mà ngay lập tức đồng ý ký hợp đồng. Sau khi ký xong chúng ta liền khử tên giả mạo, lật lọng để tên đó mắc nợ một khoản tiền khổng lồ. Ép Lâm Vũ vào đường chết.)”

A gian thương nở một nụ cười hiểm ác nói.

“Như vậy quá dễ dàng cho hắn rồi, hắn dám đắc tội với chúng ta, đương nhiên phải để hắn sống không bằng chết. kế hoạch đó bây giờ đã không thể thoả mãn chúng ta được nữa. Chúng ta sẽ âm thầm hạ độc vào nguồn cung cấp nguyên liệu của hắn. Đến lúc đó ha ha…không cần nghĩ cũng biết hậu quả gì sẽ xảy ra”

Đám thương nhân B, C, D nghe xong, khuôn mặt liền xanh lét, mỗi ngày quán ăn của Lâm Vũ đều đón trên nghìn người, đây sẽ là hàng nghìn nhân mạng phải chết.

“A huynh, ta thấy việc này không ổn, độc chết cả nghìn người như vậy có phải hơi quá đáng”

A gian thương nở nụ cười mỉa mai, khinh bỉ nhìn đám người nói.

“Ai bảo ta muốn giết người, chúng ta chỉ hạ độc khiến đám người đó trở thành kẻ điên, người thực vật, cả đời phải sống liệt giường mà thôi”

Đám gian thương nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, mỉn cười vui vẻ. Chỉ cần không chết người thì mọi chuyện đều ổn, ha ha…còn đám người đó, liên quan gì đến bọn hắn. Bọn hắn không hạ độc chết người đã là nhân từ lắm rồi, có trách thì trách tên Lâm Vũ dám đắc tội bọn hắn.

Đám gian thương nhanh chóng vận dụng mối quan hệ của bản thân, dễ dàng tìm tới nơi cung cấp nguyên liệu cho Lâm Vũ, không do dự cả đám đều hạ độc vào trong đống nguyên liệu đó, chỉ chờ số nguyên liệu này chuyển đến tay Lâm Vũ. Vậy là xong.

Cả đám gian thương đều mỉn cười ha hả, vui vẻ ra về. Nhưng bọn hắn vừa rời đi không lâu, một tên nam tử khuôn mặt lạnh giá. Bờ môi mỏng hai mắt sắc lẹm đã xuất hiện nhìn theo đám gian thương rời đi, nở ra một nụ cười độc ác điên dại. Lấy ra một lọ thuốc độc đổ vào đống nguyên liệu. Đây đương nhiên là thuốc độc chết người, độc không có thuốc chữa, ăn vào lập tức chết ngay tại chỗ. Hơn nữa còn là loại độc không màu, không mùi, không vị. Tên nam tử còn có thể là ai khác ngoài Như Nhạn. Kẻ bị Lâm Vũ vả mặt đến thê thảm.

Như Nhạn nhìn lên bầu trời nở một nụ cười điên dại.

“Ha ha…Lâm Vũ, ngày chết của ngươi tới rồi”

Lâm Vũ vẫn như thường lệ mở cửa quán ăn một cách đều đặn, tận hưởng cuộc sống bình yên hắn hiếm khi có được, Lâm Vũ cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ, không cần phải đua tranh tính toán, lo lắng người lừa kẻ gạt, cuộc sống trôi qua thật yên bình và thư thái. làm một người bình thường tận hưởng cuộc sống cũng không tệ.

Lâm Vũ lấy ra nguyên liệu, bắt đầu nấu ăn, nhưng hắn không hề biết rằng, hôm nay là ngày cuối cùng hắn cầm con dao đầu bếp trên tay.

“Ta muốn một tô phở xứ Huế”

Vạn Sầu như thường lệ đến quán ăn của Lâm Vũ, mỗi ngày hắn đều tới đây mua đồ mang về cho Vạn Bảo Nhi. Lâm Vũ tuy rất muốn biết vì sao dạo gần đây Vạn Bảo Nhi không tới quán ăn của hắn nữa, thay vào đó lại để Vạn Sầu đến thay thế mua đồ về. Tuy rất tò mò nhưng Lâm Vũ không phải kẻ lắm chuyện, Vạn Bảo Nhi đã không muốn cho hắn biết, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.

Lâm Vũ nhìn theo bóng lưng Vạn Sầu rời đi, tiếp tục mỉn cười nấu ăn phục vụ khách hàng đang chờ đợi hắn. Quán ăn chật kín tiếng cười nói vui vẻ.

Vạn Bảo Nhi cả người tiều tuỵ, gầy như que củi, run rẩy cầm tô phở xứ huế trên tay, hai hàng nước mắt lăn trên khoé mi, cắn môi mỉn cười nói.

“Thật thơm, đây có lẽ là món ăn cuối đời của muội, Vạn Sầu,sau khi muội mất huynh cũng đừng buồn, huynh phải sống thật tốt, Nếu không may muội chết đi, huynh cứ nói với Lâm Vũ là muội đã đi đến một nơi thật xa, ở đó muội sống rất vui vẻ là được rồi”

Vạn Sầu chỉ biết đứng đó, hai tay nắm chặt, quay đầu đi chỗ khác, nước mắt nam nhi của hắn bắt đầu chảy trên khuôn mặt lạnh lùng đó, hai mắt không chứa một tia tình cảm của hắn bắt đầu rơi lệ, nước mắt của hắn không tự chủ được mà lăn xuống, đây là lần đầu tiên hắn khóc, hắn khóc trong đau đớn. Sinh tử không làm hắn sợ hãi, nhưng hắn lại sợ mất đi Vạn Bảo Nhi, người con gái hắn yêu nhất trên đời này.

“CHOANG…”

Tô phở rơi trên mặt đất vỡ tan tành, Vạn Bảo Nhi nằm đó, hai mắt nhắm chặt, cả người lạnh buốt như một nàng công chúa ngủ yên bình, Vạn Sầu vội vàng quay đầu nước mắt như mưa chảy xuống vội vàng ôm lấy Vạn Bảo Nhi hét lớn.

“Không…”

Vạn Tiền Các đứng ngoài cửa phòng đi đi lại lại, nghe tiếng vỡ vụn trên mặt đất, nghe tiếng hét thảm thiết của Vạn Sầu, hai tay nắm chặt, nước mắt của một kẻ nắm quyền thiên hạ trong tay cuối cùng cũng rơi trên khuôn mặt của hắn. Cả đời hắn tung hoành hạ, ngàn vạn sinh tử không làm hắn sợ hãi, trăm vạn khó khăn không làm hắn gục ngã, nhưng hắn đã rơi lệ, hắn đã mất đi người thân cuối cùng của hắn. Hắn có thiên hạ trong tay nhưng dường như hắn mất đi tất cả mọi thứ, cả đời hắn vì cái gì chứ, hắn đã trở thành kẻ giàu có nhất thiên hạ, nhưng lại không thể cứu được con gái của mình, giá như thời gian có thể quay trở lại, hắn muốn làm một người bình thường, sống thật hạnh phúc bên gia đình, vợ con vậy là đủ rồi. Nhưng trên đời này không có hai từ giá như…Ha ha…

“Choang…Choang…Rầm…Rầm…”

Lâm Vũ như chết lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, thế giới này điên rồi, hắn vẫn đánh giá thấp sự điên dại của thế giói này, một thế giới không tình người, một thế giới điên loạn đến cùng cực.

Đám gian thương vui mừng hớn hở vội vàng đến quan phủ báo án, muốn dồn Lâm Vũ vào đường chết. Nhưng khi đám gian thương mang theo đám quan phủ tới nơi. Cảnh tượng trước mắt khiến đám gian thương sợ hại, nhịn không được nôn mửa sợ hãi.

Cả quán ăn đều chìm trong máu tanh, máu tươi chảy từ từ trên mặt đất ướt đẫm từng ô gạch, xác người chết nằm la liệt khắp nơi, hai mắt mở lớn từng tơ máu nhìn chằm chằm vào bọn hắn, khiến đám gian thương sợ hãi run nẩy bẩy.

Tối hôm đó, cả đám gian thương lại tiếp tục ngồi thương lượng với nhau tại một nơi bí mật. Cả đám đều sợ hãi nói.

“A huynh, sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Nhỡ quan phủ điều tra ra thì làm sao bây giờ…”

Gian thương A hai mắt lạnh lùng, nhìn đám người mắng.

“Có gì phải sợ, chúng ta làm việc này vô cùng hoàn mỹ. Không một ai biết, không một chút chứng cớ hay dấu vết. Hơn nữa quan phủ đã nhận hối lộ của chúng ta. Kể cả có bị phát hiện thì quan phủ cũng sẽ chẳng làm gì chúng ta cả, mà sẽ nhắm một mắt, mở một mắt đổ hết tội nên đầu tên chủ quán ăn phế vật đó. Ai có thể làm gì được chúng ta chứ. Chúng ta chính là vương pháp”

Đám gian thương nghe vậy liền vui mừng hớn hở, đúng vậy, bọn hắn việc gì phải sợ, tiền bạc có thể sai khiến cả ma quỷ, ai có thể làm gì được bọn hắn chứ, bọn hắn chính là vương pháp, chẳng ai làm gì được bọn hắn cả. Ha ha…Cả đám gian thương lại vui mừng hớn hở mở tiệc linh đình, cười nói vui vẻ, uống riệu với nhau một cách hả hê sung sướng…

Két…Ngay lúc này…Một cánh cửa lớn được mở ra, một tên nam tử đeo mặt nạ sói, cả người phẫn nộ, sát khí bao chùm toàn bộ không gian, hai mắt đỏ bừng băng lãnh, đầy chết chóc, cả người hắc hoá lạnh lùng bước vào bên trong. Lâm Vũ hắn phẫn nộ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play