Sau ba tháng chạy trốn khỏi đám thợ săn tiền thưởng, cuối cùng Lâm Vũ đã rời khỏi Nhất Kỳ đế quốc, vượt qua biên giới Tham Nguyên đế quốc. Tìm đường đến Tà Nguyên thành, kinh đô của Tham Nguyên đế quốc.

Lâm Vũ bước vào bên trong một ngọn núi cao lớn vượt qua tầm mắt,  trên đỉnh núi mây trắng lượn lờ, tiên hạc vỗ cánh bay trên bầu trời, dưới mặt đất cỏ xanh mơn mởn, trải dài các cây cổ thụ cao trọc trời, những cánh hoa hài hoà rơi trên mặt đất, toả một mùi hương dịu nhẹ. Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn tấm bia đá trước mắt “ Như Tâm Núi”. Lâm Vũ mỉn cười, từ khi bước vào như tâm núi, trong lòng hắn cũng trở lên thoải mái hơn nhiều, mọi phiền não cũng bị trôi theo cảnh vật hài hoà, tươi đẹp nơi đây, bầu không khí thật thanh tịnh yên bình hài hoà, quả thật là một tiên cảnh giữa trốn trần gian đầy khói lửa. Lâm Vũ tiếp tục bước lên đỉnh núi Như Tâm.

Đại Trí hạ một quân cờ xuống bàn cờ, từ hư không lấy ra một bộ ấm trà mỉn cười. Quý nhân cuối cùng cũng tới.

Lâm Vũ bước lên đỉnh núi như tâm, trên đỉnh núi đã thấy một vị lão giả khuôn mặt vuông tròn, mặc một bộ áo vải xám đã cũ, khuôn mặt vừa hiền lành lại có vẻ cương nghị. Ngồi trên chiếc bàn trà đang đánh cờ một mình. Lão giả ngẩng đầu nở một nụ cười hiền hoà nhìn Lâm Vũ nói.

“Thiếu hiệp nếu không chê có thể cùng ta đánh vài ván cờ”

Lâm Vũ suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng ngồi xuống. Nhìn ván cờ trước mắt. Hắn giống như một con sâu kiến, không có đường thoát, không thể nghịch chuyển càn khôn, chuyển bại thành thắng, tử cục đã định sẵn không thể xoay chuyển, cả ván cờ chỉ còn lại một quân cờ đen, còn Đại Trí đã nắm cả thiên hạ trong tay. Lâm Vũ mỉn cười. Cầm lên một quân cờ đen, chiếm từng tấc đất, tranh giành từng ô cờ, cố gắng nghịch chuyển càn khôn, chuyển bại thành thắng, được rồi lại mất, hơn rồi lại thua. Cứ như vậy sau hàng vạn nước đi. Lâm Vũ từ một con sâu kiến, đã trở thành chúa tể tam giới,chưởng khống thiên hạ, nắm sinh tử trong tay. Còn Đại Trí chỉ còn một quân cờ trắng duy nhất trên bàn cờ, nhỏ bé không đáng kể. Đại Trí mỉn cười nói.

“Thắng bại đã định. Thiếu hiệp có muốn dừng lại không”

Lâm Vũ mỉn cười không nói, tiếp tục hạ một quân cờ xuống, muốn bắt nốt quân cờ cuối cùng của Đại TRí. Đại Trí chỉ đành lắc đầu mỉn cười, đặt một quân cờ trắng xuống bàn cờ. Sau hàng vạn nước đi, quân cờ đen cuối cùng trên bàn cờ cũng đã biến mất. Cả bàn cờ chỉ còn lại một màu trắng. Lâm Vũ thua thảm bại. Đại Trí mỉn cười nói.

“Phiền não của thế gian chính vì 12 chữ”

“Buông không được, nghĩ không thông, nhìn không thấu, quên không nổi”

“Thiếu hiệp thua ta, bởi vì thiếu hiệp buông không đươc”

Lâm Vũ thở dài, rời khỏi núi Như Tâm. Hắc cẩu ở bên cạnh Lâm Vũ lúc này mới nên tiếng.

“Lâm Vũ, từ khi quen ngươi tới nay, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi thua thảm bại như vậy”

Lâm Vũ không trả lời hắc cẩu mà nhìn lên bầu trời, thở dài. Buông không được, nói thì dễ nhưng trong thiên hạ có mấy ai buông được.

Mười ngày sau, sau khi rời khỏi núi như tâm cuối cùng Lâm Vũ cũng đã tới Tà Nguyên thành, kinh đô của Tham Nguyên đế quốc. Nhờ vào khoản tiền lớn khi bắt được Vô Danh và số tiền còn lại sau khi rời khỏi Thiên Giới. Lâm Vũ đã mua được một quán ăn nhỏ ở nơi đây. Hắn muốn mở một quán ăn nhỏ, thực hiện lời hứa còn dang dở ở Âm Giới. Lâm Vũ thuê người sửa sang lại quán ăn, khắc lên tấm bảng hai chữ “Món Việt” như rồng bay  phượng múa, tiên khí lượn lờ, vô cùng sắc nét. Ngày hôm sau, tiếng pháo nổ vang lên,Lâm Vũ treo lên tấm bảng “Món Việt” mỉn cười, bắt đầu từ hôm nay, quán ăn của hắn chính thức khai trương.

Ba ngày sau, quán ăn không một bóng người, một tháng sau, gió thổi mang theo chiếc lá vàng bay qua quán ăn. Lâm Vũ khuôn mặt tiều tuỵ, miệng đói cồn cào, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Cả quán ăn vắng tanh không một bóng người. Lâm Vũ tính tính, rồi lại tính tính nhưng hắn tính đi tính lại, con số thu nhập vẫn chỉ là không và không. Hắc cẩu cả người gầy trơ xương, trơ mắt nhìn Lâm Vũ nói.

“Lâm Vũ, ta đói”

Lâm Vũ ngẩng mặt nhìn trời

“Ta cũng đói”

Bỗng một tên tu sĩ bước vào bên trong, Lâm Vũ hai mắt tỏa sáng, nở một nụ cười tươi rói, vui vẻ nói.

“Khách quan, mời vào, mời vào”

Tên tu sĩ ngồi xuống, nhìn vào thực đơn trước mắt.

“Bánh mì Việt Nam, Phở Việt Nam, bún chả, chả cá, gỏi cuốn Việt Nam, bánh xèo, bún bò Huế, cao lầu, mì quảng, cơm tấm, bánh trưng, bánh dày...”

Tên tu sĩ nhìn đến giá cả, chỉ có một viên hạ phẩm linh thạch, giá cả này thật quá rẻ. Tên tu sĩ đang định gọi vài món ăn thử thì bỗng nhìn đến Nguyên liệu. Tất cả nguyên liệu không phải dùng thịt yêu thú hay linh dược để làm thành, mà tất cả chỉ dùng toàn nguyên liệu cho phàm nhân ăn, toàn là những nguyên liệu bình thường. Tên tu sĩ thấy vậy liền nổi giận đùng đùng, lập tức mắng Lâm Vũ.

“Ngươi là tên gian thương, chỉ với vài nguyên liệu không đáng một đồng cũng muốn linh thạch, ta không ăn, ta sẽ đi nói cho thiên hạ biết, để đồ gian thương nhà ngươi sớm đóng cửa.”

Sau đó liền nổi giận rời đi. Lâm Vũ cũng không nhịn được trong lòng thầm mắng.

“Món ăn dị giới, vạn bảo khó cầu, chỉ một linh thạch, giá cả cho không, vậy mà tên kia còn không biết nhìn hàng, còn mắng hắn là gian thương. Hắn gian thương ở điểm nào”

Lâm Vũ chỉ đành thở dài, quay vào bên trong, hôm nay lại là một ngày không khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play