Nếu cậu vì bản thân, nếu cậu còn một chút lý trí, nếu cậu có thể chấm dứt ngay tình cảm dành cho Túc Cảnh Mặc…… thì đã tốt rồi.
Nhưng mà, cậu lại không có ‘nếu’.
Đàm Trình không quên được Túc Cảnh Mặc, cậu không quên được tình yêu này.
Túc Cảnh Mặc giống như không khí, đã thẩm thấu vào cơ thể và tâm hồn cậu từ lâu.Cứ tưởng rằng sẽ mất mạng trong đại mộ kia, nhưng Đàm Trình cuối cùng may mắn cũng có thể thoát thân, lúc ra khỏi nơi đó, người đầu tiên cậu muốn gặp là Túc Cảnh Mặc.
Niềm thương nhớ này, Đàm Trình lần đầu tiên được nếm trải. Dù thương tích trên người chưa ổn, nhưng nghĩ đến cảnh Túc Cảnh Mặc híp hai mắt nhìn cậu thì Đàm Trình không thể kiểm soát được gì nữa cả…
Muốn gặp Cảnh Mặc, muốn nhìn thấy y, muốn được ôm lấy y!
Đó là một loại ngọt ngào ấp ủ trong tim, một nỗi khao khát sâu sắc, mỗi một câu nói, mỗi một biểu cảm của Túc Cảnh Mặc trong trí nhớ như những tia nắng ban mai từng tia từng tia chiếu xuyên qua sương mù buổi sáng, chỉ cần nhớ đến, lòng chợt ngọt như mật ong rưới lên những múi bưởi, vừa ngọt ngào vừa hơi hơi chua xót, nhưng lại làm người ta trầm mê trong đó.
Cậu nôn nóng không chịu nổi, chỉ muốn hét lên cho cả thế giới biết loại cảm giác này, nhưng lại không thể.
Chờ không được, quên không được, Đàm Trình nghĩ, có lẽ đây là thứ người ta gọi là nghĩa nặng tình sâu.
Không phí phạm một giây phút nào ở Sơn Tây Bình Dao nữa, lúc về lại Tây An vào giữa trưa, Đàm Trình muốn đi ngay đến thôn Ninh Hóa, nhưng thấy bộ quần áo dơ bẩn mình đang mặc, cậu đành nhịn lại, xoay người trở về ký túc xá trong trường trước.
Sau khi tránh miệng vết thương lau qua người, đổi mắt kính dự phòng và quần áo sạch sẽ, cũng đã đến 5 giờ chiều.Ra ngoài ăn bừa một chút gì đó rồi Đàm Trình bắt taxi đi thẳng đến thôn Ninh Hóa.
Đường nông thôn không tráng nhựa kỹ, đi xóc nảy làm vết thương chưa cắt chỉ trên hông Đàm Trình đau âm ỉ, không trò chuyện quá nhiều với tài xế, Đàm Trình nhìn ngoài cửa sổ xe, phía tây đã đỏ rực màu mặt trời lặn, mà chỗ mặt trời lặn xuống chính là ngọn núi nơi đại mộ ở bên trong.
Tim đã bắt đầu đập loạn…..
Tới nơi, Đàm Trình trả tiền xe, tài xế nhìn quanh quất xung quanh vắng lặng, run giọng hỏi:
“Nè nhóc, tới cái nơi chim không thèm ỉa này làm chi đó?” Chuyện án mạng ở Ninh Hóa bị giấu kín mít, ngoại trừ một vài người lúc đó viết bài trên internet, đa số đều không rõ lắm, đặc biệt là đối với những người trung niên không rành mạng xã hội như chú tài xế này, chuyện trên mạng họ không quan tâm, cái họ quan tâm chỉ là tìm cách để sinh nhai mà thôi.
Đàm Trình chỉ cười cười, không trả lời.
Tài xế thấy khách không muốn trả lời, cũng không hỏi nhiều nữa, khởi động xe đi mất.
Tiếng ô tô càng xa dần, thôn Ninh Hóa chìm đắm hoàn toàn trong sự tĩnh lặng. Bảy giờ tối, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn lại một ít màu ráng đỏ ánh trên những quầng mây. Những ngọn đồi phía trước được mạ lên một lớp màu xanh xám nhợt nhạt thiếu sức sống khi mặt trời khuất núi, trông tiêu điều, nhưng thật ra nó cũng mang một vẻ đẹp riêng.
Đàm Trình chậm rãi bước từng bước, đi một lúc, cậu cũng đến được trước cửa đường hầm thông vào mộ thất.
Cũng không biết tại sao, nhìn cửa đường hầm trước mặt, Đàm Trình lại không dám bước vào, ngón tay run nhè nhẹ như chẳng biết nên làm gì cho phải. Đàm Trình liếm liếm môi, siết chặt nắm tay, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, nhưng có vẻ không có mấy tác dụng.
Nhịn không được phải tự phì cười giễu cợt mình, rõ ràng có gì đâu mà phải căng thẳng như thế, nhưng nghĩ đến người ấy đang ở trong kia, nghĩ chỉ chốc nữa cậu sẽ gặp lại được, Đàm Trình lại dâng lên một cảm giác hồi hộp rối ren.
Người ta hay nói ‘cận hương tinh khiếp’, nhưng Đàm Trình lại không biết, hóa ra đi gặp người mình yêu cũng sẽ có cảm giác như thế.
(*) Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng
Lắc lắc đầu, Đàm Trình hít một hơi thật sâu, mới nâng chân bước đến từng bước.
Còn chưa vào đêm, quỷ quái trong mộ chưa xuất hiện nhiều lắm, huống chi trên người Đàm Trình mang theo ngọc bội của Túc Cảnh Mặc, nên những quỷ hồn càng tránh xa cậu.
Đi qua đường hầm, bước vào hành lang, tiếng bước chân Đàm Trình vang vọng rõ ràng trong mộ thất.
Nương ánh đèn, Đàm Trình nhìn chăm chú cánh cổng đại môn cách đó không xa, tim đập càng lúc càng nhanh, bước chân không biết khi nào cũng nhanh hơn chút, thẳng đến khi đứng trước địa môn, nhìn một chữ ‘ Mặc’ trên tấm bảng trước cánh cổng cẩm thạch trắng sừng sững, Đàm Trình run rẩy trong lòng.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cửa đá, bần thần một lúc lâu Đàm Trình mới gọi:
“Cảnh Mặc…… Em về rồi……”
Đàm Trình không biết, giọng nói của mình đang run rẩy, thể kìm nén sự dao động, Tình cảm sâu đậm trong lời nói tràn ra khỏi những con chữ, chạm đến trái tim Túc Cảnh Mặc.
Ngồi trước bàn đá đọc sách, Túc Cảnh Mặc nhìn quyển sách trên tay, lòng chợt dâng lên một sự hoảng hốt.
Túc Cảnh Mặc có thể cảm giác được ai bước vào lăng mộ, kể cả khi Đàm Trình không mang ngọc bội, y cũng cảm nhận được Đàm Trình ngay khi cậu vừa tiến lên núi. Y nhận ra hơi thở của Đàm Trình, biết cậu nấn ná trước cửa đường hầm một lúc lâu mới vào, y cũng cảm giác được Đàm Trình càng đến địa cung càng bước mau, vốn lúc đầu thấy cậu có chút buồn cười, nhưng khi cảm giác được lúc Đàm Trình nhẹ nhàng chạm vào cửa địa cung, Túc Cảnh Mặc lại thu lại nụ cười. Cái chạm lên cửa đá, nhẹ nhàng và cẩn thận như lúc cậu chạm vào lưng y, mang theo một sự ái muội khó giải thích.
Mà khi y nghe thấy mấy chữ ngắn ngủi của Đàm Trình kia, tâm đang tĩnh tâm lại bị lời nói đó thổi lên một gợn sóng.
Tựa như lúc y còn ở Thái Tử phủ, thấy hồ sen trong hoa viên có làn gió thổi qua, mặt hồ gợn lên lăn tăn từng cơn sóng nhỏ.
Rõ ràng Đàm Trình cũng chỉ đi một đoạn đường, nói một câu, nhưng lại làm Túc Cảnh Mặc y hoàn hoàn toàn toàn nhìn thấu tâm tư suy nghĩ của cậu.
Quyển sách trên tay Túc Cảnh Mặc, từ lúc cảm nhận được hơi thở của Đàm Trình, cũng chưa được lật thêm một trang nào……
Nhận ra điều đó, ánh mắt Túc Cảnh Mặc hơi tối lại.Y bực bội đứng lên, ném quyển sách xuống bàn. Túc Cảnh Mặc phất phất tay, cổng đại môn ngay lập tức mở ra.
Cánh cửa đá chầm chậm chuyển động, Đàm Trình bước lui hai bước, chờ cổng mở hết, cậu mới bước vào mộ thất.
Nhìn quét mộ thất một vòng, cuối cùng ánh mắt chặt chẽ dán vào chiếc bàn đá bên trái mộ thất, vì Túc Cảnh Mặc đang đứng ở nơi đó.
Vẫn giống như trong trí nhớ, cổ phục gấm hoa, một cây trâm ngọc khảm rồng vàng búi lấy mái tóc đen tuyền, khóe miệng cong cong, cặp kia đào hoa vận càng là tràn đầy ý cười, một tay chắp ra sau lưng, đứng thẳng, tràn đầy uy nghiêm của bậc đế vương, chỉ là…… Không biết vì sao, Đàm Trình lại cảm giác được một chút xa cách.
Túc Cảnh Mặc chỉ cười nhìn Đàm Trình, không bước về phía cậu, tựa như đế vương đang tiếp kiến đại thần, nhìn như ôn hòa lại chẳng hề thân cận.
Ánh mắt đầy mong chờ của Đàm Trình chợt ảm đạm đi.
Chớp chớp mắt, Đàm Trình khe khẽ thở dài, cũng phải, Túc Cảnh Mặc từ trước đến nay đều nhìn cậu như thế, Đàm Trình cũng hoàn toàn không kỳ vọng trong khoảng thời gian này có thể có gì thay đổi..
“Có vẻ…….” Túc Cảnh Mặc cười liếc mắt đánh giá Đàm Trình một cái, “Hoàn hảo không bị gì trở về?”
Thấy Túc Cảnh Mặc hỏi chuyện, lại không muốn tiến về phía cậu lấy một bước, Đàm Trình nâng mắt lên nhìn thẳng y một lúc lâu, sau đó cũng cười theo,
“Ừm, vẫn lành lặn.”
Câu trả lời của cậu làm chân mày cong cong của Túc Cảnh Mặc nhẹ nhướng lên. Trên người Đàm Trình nồng nặc mùi nước thuốc, sao có thể không bị thương. Y là quỷ hồn, càng mẫn cảm rất nhiều với người sống, sắc mặt tái nhợt Đàm Trình và mùi máu như thế không thể nào không bị thương.
Rõ ràng là đang nói dối.
Rõ ràng chỉ là thuận miệng hỏi một câu, Đàm Trình trả lời thế nào, đáng lẽ y phải không để tâm mới đúng.
Nhưng, giờ phút này…… Y lại cảm thấy trong lòng như có thứ gì gõ vào, làm y cảm thấy không được thoải mái.
Trong lòng khó chịu, Túc Cảnh Mặc xé rách tấm mặt nạ cười ôn hòa, hừ một tiếng, “Sắc mặt tái nhợt, chân bước không xong, này là hoàn hảo không bị sao à? Đàm Trình, không ngờ ngươi cũng biết nói dối.”
Nghe Túc Cảnh Mặc nói như thế,Đàm Trình càng khó chịu trong lòng. Cậu nhíu chặt mày nhìn thẳng Túc Cảnh Mặc, nói: “Thế sao đã biết rõ em bị thương còn muốn hỏi lại, tại sao lại muốn hỏi lại? Chẳng lẽ không phải hỏi để xã giao lịch sự thôi sao? Em nói thế nào, em thật sự ra sao là chuyện của em. Dù em có bị thương anh cũng không thèm để ý mà đúng không?”
Vừa nói xong, Đàm Trình hối hận ngay lập tức, nếu Túc Cảnh Mặc không thèm để ý, thì chắc chắn không nhờ Khúc Chí Văn đi giúp đỡ, cho dù xem như y không muốn Đàm Trình chết vì còn cần giúp y điều tra rõ chuyện của Đại Tự, thì cũng là y quan tâm đến cái mạng của Đàm Trình cậu.
Đàm Trình cũng do lòng đang tràn đầy tình cảm mà nhung nhớ, lại bị người này lạnh lùng nên mới đau khổ bật thốt ra như thế. Rõ ràng, Túc Cảnh Mặc không có lý do gì,cũng không có nghĩa vụ gì phải chịu trách nhiệm cho tình cảm của Đàm Trình ….
Không biết nên nói gì tiếp theo….
Đàm Trình sau khi bùng nổ thì lại im lặng, làm Túc Cảnh Mặc không nhịn được, dời mắt sang chỗ khác.
Sinh thời y làm tổn thương tâm người khác rất nhiều, nhưng y cũng không để ý lắm, càng cảm thấy không sao cả. Nhưng mà Đàm Trình lại không giống như thế, khi Túc Cảnh Mặc ý thức được câu nói của y tổn thương cậu, lòng y lại không thể ‘không sao cả’……
Không giống Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc biết rõ kết cục của mình như thế nào, y lý trí hơn Đàm Trình, cũng tự khắc chế hơn cậu. Những thứ không thể chạm vào không được, chỉ có chấm dứt, Túc Cảnh Mặc luôn hoàn thành tốt công việc đó, và cũng chưa bao giờ y để tình cảm áp đảo lý trí.
Nhưng mà, giờ phút này, Túc Cảnh Mặc như bị nỗi buồn lan tràn của Đàm Trình kia ảnh hưởng.
Túc Cảnh Mặc lại bắt đầu hoảng loạn trong lòng, đây là một cảm xúc y chưa bao giờ có, loại hoảng loạn bối rối hòa trộn một nỗi buồn thấu xương và tuyệt vọng dâng lên trong tim, có lẽ là bởi vì y thấy rõ ràng con đường phía trước……
Một người, một quỷ…… Có tương lai gì……
Túc Cảnh Mặc nhắm mắt, nói ra một câu nhẹ như tiếng thở:
“Cũng không phải không thèm để ý……”
Ngắn ngủn sáu chữ cái như gió xuân thổi qua khe núi, hơi hơi rung chuyển rồi lại chấn động lòng người……
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT