Khúc Chí Văn đột nhiên nhắc tới người họ Trần, làm biểu cảm trên gương mặt Giang Ba thay đổi, “Sao mấy người lại biết anh ta?”
Túc Cảnh Mặc thấy Giang Ba đầy vẻ cảnh giác, cười khẽ: “Nghe Đàm Trình nói qua ngươi, nguyên tưởng rằng ngươi là một người quả cảm đầy hứa hẹn, nhưng mà, ngay cả khi chết đi ngươi cũng chẳng biết chuyện gì, đúng là cả đời chỉ biết làm con tốt thí cho kẻ khác.”
Giang Ba đã biến thành quỷ, dĩ nhiên có thể phân biệt được ai là người ai là quỷ, mà người đàn ông trẻ tuấn lãng đang nói chuyện với anh ta, tuy miệng thì cười cười nhưng quanh thân lại mang oán khí đậm đặc làm Giang Ba cảm thấy sợ hãi. Nhưng, ác quỷ này có nhắc đến Đàm Trình? Hắn ta quen với Đàm Trình?
“Cái… cái gì…….tốt thí? Mà anh quen Đàm Trình à?”
“Giang Ba, e là anh đã bị người ta lợi dụng.” Ý bảo Túc Cảnh Mặc đừng vội nói chuyện trước, Khúc Chí Văn nhìn chăm chú Giang Ba: “Sau khi anh chết, trong đội khảo cổ cũng chết thêm hai người……”
Còn thêm hai người nữa chết?
“Cái gì? Tại sao tôi lại chết như thế này!” Gương mặt vốn xám ngoét của Giang Ba càng đáng sợ hơn, nóng nảy đưa tay định túm lấy vai Khúc Chí Văn, nhưng đôi tay anh ta lại như xuyên qua không khí.
Khúc Chí Văn đăm chiêu nhìn Giang Ba đang thẫn thờ nhìn lại đôi tay của mình: “Hiện giờ anh chỉ giống như linh hồn của người vừa chết, không có quỷ khí, cũng không phải người sống, nên anh không thể chạm vào tôi……” Nói tới đây, Khúc Chí Văn dừng một chút, “Giang Ba,anh thắc mắc tại sao chúng tôi biết người họ Trần đó đúng không?”
Nản lòng buông đôi tay, Giang Ba hừ lạnh một tiếng, “Tôi chỉ nhắc đến anh ta duy nhất trong nhật ký…… Cậu hẳn là biết được từ người nhà của tôi.”
“Phải, trong nhật ký của anh có nhắc đến, hơn nữa, cảnh sát phụ trách vụ án này đang nghi ngờ anh ta là hung thủ gián tiếp hại chết anh……”
“Hung thủ?!” Như là nghe được cái gì nực cười, Giang Ba cười phá lên, mặt cũng trở nên dữ tợn: “Cậu biết tôi chết như thế nào không?! Không có người, không có người nhưng tôi lại cảm giác như bị bóp cổ, không thể hít thở! Có cái gì lôi tôi xuống đường hầm, gặm cắn dương khí của tôi!”
Giang Ba lạc giọng gầm rú, gương mặt trở nên vặn vẹo đáng sợ.
Đối với con người, cái chết là một thứ gì đó tối tăm và vô định, tràn ngập tuyệt vọng, thống khổ và đau thương. Nó kết thúc sinh mệnh, kết thúc ý chí, cũng chấm dứt tất cả mọi hy vọng và khát khao trong tim. Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.
Giang Ba cũng sẽ như thế, sau khi biết anh ta đã không còn có thể tồn tại trên thế gian, sự tuyệt vọng như thủy triều lật úp xuống, làm anh ta không thể đứng thẳng, làm anh ta hận thù sự bất công trong cuộc sống, đến nỗi những gì Khúc Chí Văn nói anh ta cũng không thể nghe lọt.
Nghĩ đến khoảnh khắc trước khi chết, Giang Ba rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng như có vô số bàn tay vô hình kéo anh ta xuống vực sâu của đường hầm. Giang Ba không muốn, anh ta vùng vẫy trong tuyệt vọng, móng tay bong tróc xương tay đau đớn cũng chẳng màng. Anh ta muốn trốn thoát, anh ta muốn sống sót!
Nhưng cuối cùng thì sao? Anh ta vẫn chết! Vẫn chết!!
Túc Cảnh Mặc nhìn Giang Ba như thế, thiếu kiên nhẫn phất tay lên. Liền ngay lúc cánh tay y vung lên, Giang Ba vốn đang mất khống chế cảm xúc lại bị tiếp xúc với oán khí quá mạnh, đột nhiên tê liệt ngã xuống đất……
“Chưa thể đạt thành mong muốn lúc sinh thời lại đột tử, không phải chỉ có một mình ngươi,” Liếc Giang Ba nằm dưới đất, Túc Cảnh Mặc nhàn nhạt nói: “Chết rồi không thể làm gì khác, ngươi hà tất phải đi oán hận như vậy.”
Giang Ba Xụi lơ trên mặt đất không thể mở miệng. Suy cho cùng, thứ Túc Cảnh Mặc quan tâm chỉ là sau khi y chết, Đại Tự đã xảy ra chuyện gì mà thôi, Ngột cốt, hay vụ án, y đều không có hứng thú. Còn về chuyện Ngột cốt có thể làm người ta trường sinh bất lão, thì y đã chết hơn hơn một ngàn năm, Ngột cốt kia đã chẳng còn ý nghĩa. Vụ án này dù là ma quỷ quấy phá hay người đứng sau, chỉ cần không động đến Túc Cảnh Mặc thì y cũng không để ý……
Còn Khúc Chí Văn muốn biết tin tức từ Giang Ba cũng là chuyện riêng của cậu ta.
Lười quan tâm chuyện Giang Ba nữa, Túc Cảnh Mặc đến bàn đá, ngồi xuống, lại chậm rãi mở sách Đàm Trình mang đến đọc tiếp.
Khúc Chí Văn đánh mắt sang Túc Cảnh Mặc một cái, rồi lại quay đầu nói với Giang Ba:
“Giang Ba, anh biết giờ đã tháng mấy rồi không?”
“……. Tháng mấy?”
“Tháng mười, anh chết cũng được năm tháng rồi……” Nói tới đây, Khúc Chí Văn cũng đặt mông ngồi xổm xuống đất, “Vụ án này vẫn chưa được phá, gần như thành án treo, vì không tìm thấy hung thủ, tất cả mọi người đều nghĩ do quỷ quái quấy phá, duy chỉ có vài người không nghĩ như vậy.”
“……”
“Chắc anh cũng có thể đoán được, đúng, trong những người này có cả cha mẹ anh…… Theo tôi biết, vụ án mạng liên tiếp này cục cảnh sát đã không muốn động đến nữa, nhưng cha mẹ anh vẫn tin anh bị người ta hãm hại chứ không phải tai nạn ngoài ý muốn.”
“…… Cậu đã gặp họ à?”
Khúc Chí Văn thấy chân mày Giang Ba thôi nhíu lại, không trả lời mà tiếp tục nói: “Anh có biết, lúc mẹ anh tìm được quyển nhật ký của anh, mẹ gọi điện cho người cảnh sát vẫn luôn điều tra vụ án này, nói tìm được bằng chứng anh bị hại chết rồi…”
Hốc mắt Giang Ba bỗng nhiên hoe đỏ.
“…… Họ……. Họ có có khỏe không?” Giọng nói của quỷ vốn luôn u oán thê thảm, nhưng giọng nói nghẹn ngào của Giang Ba lại nhuộm thêm sự bi thương.
“Anh đoán thử xem?”
Giang Ba nghẹn đắng trong cổ họng, nghe đến tin cha mẹ, suy nghĩ chợt rối như tơ vò, càng nghĩ càng rối, anh ta đưa tay ôm lấy mặt, khẽ khóc nấc lên:
“Sao có thể…… Sao có thể tốt được cơ chứ…… Tôi xin lỗi họ, tôi thật sự xin lỗi họ!”
Nhìn hồn thể bi thương khóc ướt nhòe trước mặt, dù nhận ra những người đang muốn tìm bắt mình đã đến ngoài cửa đường hầm, Khúc Chí Văn cũng chờ, đến khi Giang Ba ngừng khóc mới hỏi chuyện quan trọng nhất:
“Giờ, nói cái gì cũng trễ rồi, quan trọng là người họ Trần trong quyển nhật ký. Người đó là ai anh biết không? Tên đầy đủ? Hình dáng?”
Giang Ba nghe hỏi, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, nhưng chân mày vốn đang giãn ra lại chậm rãi nhíu chặt lại, ánh mắt cũng bắt đầu hoảng loạn.
Chú ý tới sự khác thường này, Khúc Chí Văn vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Tại sao, tại sao tôi không thể nhớ được hình dáng của tên họ Trần kia? Tôi bị gì vậy?” Giang Ba đột nhiên kích động túm lấy tóc mình, “Không không không không sao lại như thế! Tại sao tôi không nhớ được một chút gì! Ngay cả anh ta từng nói cái gì, diện mạo ra sao cao thấp thế nào tôi cũng không nhớ?! Rõ ràng vừa nãy tôi còn nhớ được anh ta!”
Vừa nghe Giang Ba nói, Khúc Chí Văn đã biết là chuyện thế nào. Anh ta bị hạ ám chỉ lúc sinh thời, chết rồi cũng không thể tự hóa giải.
Đang đọc sách, Túc Cảnh Mặc thấy Giang Ba bên kia như phát điên, gào lên nhớ không nổi cái người họ Trần kia, cũng chậm rãi đi đến bên cạnh Khúc Chí Văn, rũ mắt nhìn Giang Ba:
“Hắn bị hạ ám chỉ à? Ngươi có thể hóa giải không?”
“Hạ ám chỉ trực tiếp lên hồn thể là pháp thuật rất cao siêu. Thuật pháp có cùng nguồn gốc, nhưng không phải tất cả đều giống nhau, rất khó để hóa giải.”
“À? Ý là ngươi không làm được?” Túc Cảnh Mặc câu môi cười nhạt, “Nếu làm không được, sao không thỉnh ba người đang chờ ngoài kia vào đây hóa giải thử?”
Bị Túc Cảnh Mặc nói toạc ra, sắc mặt Khúc Chí Văn càng kém.
“…… Thuật pháp của họ cao tay hơn tôi, theo lý thuyết có thể giải được, nhưng mà thứ nhất là linh hồn Giang Ba không thể ra khỏi đại mộ, thứ hai, ba người kia có vào đại mộ này thì cũng giống như tôi không thể thi triển thuật pháp. Nên là cũng vô ích thôi.”
Nhưng mà vất vả lắm mới tìm được Giang Ba, nhưng lại chẳng hỏi ra được gì thì cũng không thể được.
Nghĩ vậy, Khúc Chí Văn hỏi: “Giang Ba, anh cố nhớ lại lúc còn sống xem, anh có thấy ai có vấn đề không, hoặc những chỗ nào anh thấy kỳ lạ?”
“…… Chỗ kỳ lạ?”
“Đúng vậy, có người nào, hay mấy chuyện người đó làm làm anh cảm thấy không đúng không?”
“Hình….hình như có một người…… Nhưng tôi thấy cậu ta không liên quan gì đến chuyện này cả.”
“Là ai!”
Giang Ba biết người trước mặt là cảnh sát cử đến, nhưng anh ta cứ băn khoăn, cũng không biết nên nói hay không.
Biết Giang Ba đang do dự, Khúc Chí Văn cố gắng tự trấn tĩnh, “Không sao đâu, chỉ cần nói với tôi thôi……”
Giang Ba nhìn chăm chú Khúc Chí Văn, một lúc lâu sau mới mở miệng,
“Đường Gia Minh, cậu ta vẫn luôn giữ ý kiến bảo thủ như thầy Lý, không muốn mở lối tắt vào Đại Mộ. Nhưng….. Sau khi gặp được người họ Trần kia, Đường Gia Minh cũng đã từng thảo luận vấn đề này với tôi một lần, lần đó tôi nhận ra cậu ta đang tán đồng ý kiến của tôi…..
“Không…… Chờ tôi ngẫm lại,” Giang Ba ôm chặt lấy đầu óc đang hoảng loạn bên trong, cẩn thận sắp xếp lại ký ức, “Hình như tôi biết người họ Trần đó…… Là nhờ Đường Gia Minh.”
“Cho nên anh thấy anh ta có vấn đề?”
“Đường Gia Minh?” Túc Cảnh Mặc cười nói, “Kẻ này có rất nhiều điểm khả nghi.”
Nhớ Đàm Trình từng nói người đã thấy y trong mộ thất tên là Đường Gia Minh, Túc Cảnh Mặc càng cong đôi mắt, “Ví dụ như, chuyện hắn có thể thấy trẫm chẳng hạn……”
Huyện Bình Dao gần sông Phần chìm ngập trong cơn mưa lớn sau hơn một tháng không mưa. Mưa càng ngày càng nặng hạt, từ xa nhìn lại, cả huyện như bị một tấm màn màu xám xịt phủ lên, cây cối nhà cửa… tất cả đều trở nên mờ nhạt.
“Hai đứa nó vào bao lâu rồi?” Một thanh niên mặc áo mưa, che một cây dù màu đen, nhìn cửa đường hầm, mở miệng hỏi Đường Kiệt đứng bên cạnh.
“Tụi nó vào đó từ hồi trưa, không biết có chết bên trong chưa nữa.”
Thanh niên cởi chiếc áo mưa đã sũng nước. Mà người thanh niên này, không phải nghiên cứu sinh khảo cổ đại học X Tây An Đường Gia Minh, thì còn có thể là ai?
Chỉ là không biết vì sao sắc mặt của hắn không còn khỏe mạnh như bình thường mà lại xanh xao tái nhợt….
“Cứ đứng đây canh cho tao. Chúng nó… không dễ chết đâu.”
—
Sức mạnh của nam chánh =]]]]] nam chánh never die =]]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT