Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Cả hai vụ án mạng ở khu mộ cổ thôn Ninh Hóa đều có cùng một cách gây án, là phần đầu bỗng dưng bị thủng một lỗ. Lâm Hoành Tinh vẫn còn đang gắng gượng, nhưng Trương Khải Thạc thì không may mắn như vậy. 

Còn Giang Ba…. Khương Bình thô bạo rít một hơi thuốc lá rồi ném đầu lọc ra ngoài đường hầm phát sinh án mạng. Nguyên nhân cái chết của Giang Ba ngay cả pháp y giỏi nhất nước, ông Phàn cũng không tìm ra, thật chẳng tượng tưởng nổi.

“Cơ quan nội tạng không hề có vấn đề gì, nhìn vẻ mặt và tư thế chết thì trước khi tử vong đã giãy giụa và sợ hãi điều gì, nhưng…. giống như đang giãy giụa thì bị ai cắt đứt đường sinh mạng vậy…”

Cắt đứt đường sinh mạng…… Nhớ đến lời của ông Phàn, Khương Bình lại nghĩ về mấy lời khai của Đàm Trình. Chẳng lẽ, thực sự có cái gì…….

“Cục phó Khương, anh còn định ngồi trong đấy bao lâu nữa vậy? Em nghe lời khai mấy người khảo cổ tâm thần đó mà đã sợ muốn chết, anh thì lại nhè ngay buổi tối mà đến khu mộ này?”

Quay đầu lại nhìn tiểu Lâm run cầm cập đứng ngoài cửa hầm, Khương Bình chọc: “Không biết ai mấy ngày trước còn bảo làm gì có ma quỷ ha, giờ lại tin lấy tin để rồi hả?”

Giống như vừa cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi tới, Lâm Tần Vũ siết chặt cánh tay, “Nói thật, em cũng không tin có ma quỷ đâu, nhưng dù không tin thì cũng có ai ra mộ người chết ban đêm đâu chứ anh…. còn mẹ nó là cái mồ đã chết hai người ở đó.”

Lâm Tần Vũ là một trong số ít nữ cảnh sát trong cục, nói sợ, thì cô đúng là không có, cô nhìn thi thể còn chưa đủ nhiều hay sao. Nhưng dù là ai thì cũng không muốn đã tan tầm còn phải tiếp tục ở lại làm việc, nhìn cục phó trước mặt vẫn nghiêm túc điều tra, cô không nhịn được thì thầm: “Làm muốn chết mà cũng chỉ được chức phó thôi, anh coi cục trưởng kìa, đúng giờ tan tầm, chờ hưởng thành quả của cấp dưới.”

“Muốn nói gì anh thì qua đây mà nói, đứng đó thì thào cái gì?”

“Được rồi biết rồi, em tới ngay!”

Sâu bên trong đường hầm thật sự rất tối, Khương Bình chỉ có thể nhìn thấy qua ánh sáng của đèn pin từ cô trợ thủ. 

Đường hầm xây cũng rất chú ý an toàn, Khương Bình đi đến cuối cũng không thấy dấu hiệu sắp sụp đổ. Ngoại trừ một ít bùn đất và vết máu, còn có một cái hố sâu khoảng mười cm dưới đáy đường hầm, lúc họ đến hiện trường thì thấy Trương Khải Thạc bị chôn hơn nửa người xuống dưới đất ở đó.

Khương Bình dùng dân đạp đạp thử, bùn đất rất rắn, loại trừ khả năng đất sụp. 

Nghĩ đến xương đùi Trương Khải Thạc gần như đã bị bẻ gãy, Khương Bình tựa hồ có thể tưởng tượng ra một hình ảnh, Trương Khải Thạc bị một thứ gì đó lôi xuống mặt đất…

Khương Bình cau mày. Tình cờ, hắn thấy dưới đất có vật gì đó lấp ló trong đống bùn. Đang định ngồi xổm xuống lấy lên, Lâm Tần Vũ đứng bên cạnh vội vàng ngăn lại.

“Em thấy mấy đồ ở đây không nên đụng vào. Dù gì cũng là đồ bồi táng người chết.” Lâm Tần Vũ cũng nhìn thấy cổ vật dưới đất kia, cô liếm đôi môi khô khốc, nhíu mày nói: “Hơn nữa nhóm khảo cổ nói đây là lăng mộ của một hoàng đế hơn ngàn năm đó.”

Nhìn Lâm Tần Vũ đột nhiên mặt mày tái nhợt, bàn tay đang túm chặt hắn siết mạnh đến các móng tay đâm vào da thịt, Khương Bình nhíu mày, thấy Lâm Tần Vũ có vẻ không ổn, Khương Bình nói nhanh: “Hôm nay thế thôi, chúng ta đi về.”

Dứt lời, hắn vừa đỡ vừa kéo Lâm Tần Vũ đang thất thần ra khỏi đường hầm.

Giữa phần mộ chính, người nọ nhẹ gõ ngón tay lên mặt quan tài đá, cười nói: “Ngàn năm rồi sao?”

Ngàn năm……

Quê nhà Trương Khải Thạc ở Tứ Xuyên, gần chỗ giao với Thiểm Tây, tính ra cũng không xa lắm. Sau khi thu xếp công việc ở Tây An, Đàm Trình liền về quê Trương Khải Thạc ngay.

Theo quan niệm xưa, “đầu thất” là lễ cúng người đã mất sau bảy ngày. Người ta cho rằng, vào ngày “đầu thất”, linh hồn người chết sẽ về nhà. Người nhà cần chuẩn bị một mâm cơm, sau đó trốn đi trước khi linh hồn người thân trở về. Cách tốt nhất là đi ngủ, không ngủ được cũng phải trốn trong chăn. Nếu linh hồn người đã mất thấy người nhà, sẽ không muốn đi nữa, ảnh hưởng đến việc đầu thai. 

Đàm Trình không phải là người nhà Trương Khải Thạc, nên cậu cũng không cần phải trốn. Cậu ngồi trong sân nhà Khải Thạc trò chuyện với hàng xóm.

“Cha mẹ nó cưng nó lắm, vất vả lắm mới nuôi nó được thành nghiên cứu sinh, giờ đột nhiên mất đi, cha mẹ nó sao chịu được đây.”

“Tội quá… Trẻ thế này, sao lại bỏ bố mẹ nó đi sớm thế này….”

Những người hàng xóm không nhìn thấy, nhưng Đàm Trình thấy rất rõ, linh hồn Trương Khải Thạc không biết xuất hiện lúc nào, chậm rãi bồi hồi đi dạo trong sân, sau đó vào nhà ngồi vào bàn cơm, rồi cậu ấy nhìn xung quanh, Đàm Trình biết cậu ấy đang tìm kiếm cha mẹ mình……

Thấy Trương Khải Thạc đứng lên do do dự dự như muốn vào phòng ngủ, lại tựa hồ không muốn lại bước vào, Đàm Trình bỗng nhiên căng thẳng, Trương Khải Thạc chắc là muốn gặp lại cha mẹ lần cuối…… nhưng giờ đã âm dương cách biệt.

Cuối cùng, Trương Khải Thạc vẫn không vào phòng ngủ, chỉ quỳ xuống trước cửa, hướng vào phòng dập đầu mấy cái.

Loáng thoáng, Đàm Trình nghe thấy Trương Khải Thạc nói câu: “Cha mẹ an khang…… trăm tuổi……”

Nhìn Trương Khải Thạc một mình ăn cơm trong ánh nến trắng tù mù, Đàm Trình ngẩng đầu lên nhìn sao trời, sống mũi cay cay.

Không biết khi nào, Trương Khải Thạc đi tới phía sau Đàm Trình, giống như thở dài mà nói:

“Tôi không tốt số…… Hoàn thành hộ tôi nghiên cứu…… Nhớ đốt xuống cho tôi, còn nữa……”

“Tôi sẽ chăm sóc cho họ.”

Câu nói của Đàm Trình làm linh hồn Trương Khải Thạc phía sau sửng sốt.

Hóa ra…… Đàm Trình có thể thấy sao…… Hóa ra……

Sắc mặt Trương Khải Thạc biến đổi nhanh chóng, nhìn Đàm Trình, Trương Khải Thạc há miệng thở dốc, cậu ấy có rất nhiều lời nói muốn hỏi, nhưng cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai Đàm Trình: “Đành giao hết tất cả lại cho cậu…….”

Trên bầu trời sâu thẳm rải rác vài ánh sao. Dưới mặt đất tối tăm, cỏ dại ở hơi lung lay, bao trùm trong một luồng sáng bí ẩn. Một con chim sơn ca tung cánh bay vút lên chân trời, như hòa quyện vào những vì tinh tú, cất tiếng hát véo von. Trời cao mênh mông giống như cũng đang yên lặng lắng nghe sinh linh bé nhỏ này hát mừng vũ trụ vô biên.

Hừng đông, Trương Khải Thạc biến mất, gà trống cũng cất tiếng gáy gọi ông mặt trời. Đứng lên, Đàm Trình bước vào phòng ngủ bố mẹ, đẩy cửa đi vào, bố mẹ Trương Khải Thạc quả nhiên không ngủ, chỉ ngồi trong phòng âm thầm lau nước mắt.

Mấy ngày trôi qua tựa như mấy năm, hoa râm đối thái dương, chỉ mới hơn 50, nhưng đau thương cùng cực khiến họ như già đi thêm rất nhiều tuổi.

Sau này, ba mẹ cậu cũng là ba mẹ tôi……

Chưa vạch trần bí mật khu Đại Mộ kia, tôi sẽ không ngã xuống.

Đội khảo cổ ở Đại Mộ thôn Ninh Hóa vốn đã thiếu nhân lực, lại vì sự kiện này đi mất thêm mấy người, rồi phải mở họp liên miên. Không cần biết tranh cãi đến thế nào, Đàm Trình vẫn giữ nguyên ý kiến:

Tiếp tục.

Tiếp tục nghiên cứu, tiếp tục khai quật, đã kiên trì nhiều năm như vậy rồi, Giang Ba, Trương Khải Thạc đều bỏ mạng vì nó, nếu từ bỏ không chỉ có lỗi với họ, mà Đàm Trình còn cảm thấy phải xin lỗi với công sức của mình bỏ ra 4 5 năm qua.

“Buổi tối không làm việc, trước 5 giờ kết thúc, tốc độ chậm một chút cũng không sao, dù gì cũng mất hơn chục năm rồi.”

“Mẹ nó, cậu không muốn sống nhưng bọn tôi thì muốn!”

“Vậy thì cậu cút đi!” Đàm Trình tức giận ném ra một câu, rồi không hề để tâm đến đám người ầm ĩ phía sau, phủi tay rời đi.

Cuộc họp lần này tuy không vui, nhưng kết quả lại là tốt với Đàm Trình. Có vài người bất mãn rời khỏi dự án, còn lại khoảng mười sáu nhân viên khảo cổ, nhưng ít ra công việc không bị tạm ngừng lại.

Tám giờ sáng đến bốn giờ chiều, đúng giờ đi làm đúng giờ tan tầm, không cho phép ai ở lại lăng mộ này quá thời gian. Lý Quốc Hiền còn tìm một bộ xe buýt cỡ trung đưa đón tất cả nhân viên từ khu khai quật đến trung tâm Tây An nghỉ ngơi buổi tối, không cho đội Khảo cổ qua đêm ở thôn Ninh Hóa nữa. 

Tránh ban đêm và tờ mờ sáng, nửa tháng khai quật cũng có ai bị tai nạn nữa. 

Đường hầm dần tiến thẳng đến trung tâm ngôi mộ, chậm rãi dời phiến đá lớn dọc theo mép lăng mộ, thần đạo (*) chôn dấu hơn một ngàn năm thông đến mộ thất, từng chút từng chút hiện ra trước mắt Đàm Trình…

(*) thần đạo là đường hầm đến thẳng buồng đặt linh cữu ấy ko biết gọi là gì.



Háo hức gặp pi sà quá~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play